Bên ngoài trời tối mịt mùng, ánh trăng khuyết một mảnh ẩn lấp sau những tầng mây mù như mở đầu ngày đông giá rét, Tú Tú nhìn ngôi sao dự tính thời tiết, rồi đem theo bộ kim chỉ tiến vào tư phòng Mộ Tiểu Tình.
Mộ Tiểu Tình bấy giờ đang xem sách, Tiêu Vân sáng nay mới lấy ở Tàng thư các về cho nàng. Quyển sách này giống như một bộ truyện cổ dài tập, kể về Chiêu vương đời thứ ba, cũng là thời kỳ thịnh thế nhất của Chiêu quốc. Tú Tú nói rằng đây chỉ là dân gian truyền lại, lịch sử năm đó sau một đợt chiến loạn đã bị Đông Thục quốc hủy sạch.
“Đông Thục đã từng đánh chiếm kinh thành ta sao?”, Mộ Tiểu Tình hỏi. Nàng là người phương Nam, lịch sử quê hương nàng không có những trận chiến như vậy. Nguồn gốc của Định quốc chỉ là những người dân di cư sau chiến loạn, ở nơi đồi cát xa xa chẳng có ma nào thèm nhớ tới, tổ tiên nàng dựng xây nên một tiểu vương quốc nhỏ. Bọn họ mỗi ngày đều yên bình mà sinh sống, tự cung tự cấp, sau này có ngoại thương nhưng cũng không nhiều.
Tú Tú cúi đầu tỉ mẩn di chuyển đường kim mũi chỉ, nàng muốn làm cho nương nương một đôi bao tay ấm áp, cần phải đẩy nhanh tốc độ trước khi tuyết rơi.
“Dạ nương nương. Đông Thục quốc từng đô hộ chúng ta hai năm. Nô tì nghe nói Chiêu vương đời thứ sáu gọi là Tịnh đế. Tịnh đế do thể trạng yếu kém quanh năm bệnh tật, bản tính lại nhu nhược, kế tụng sự nghiệp thất bại, để cho đám man di Đông Thục tiến tới chèn ép triều đình ta. Sau đó đại tướng quân Lý Khải Chu đã đứng ra bình ổn nội loạn, cùng với toàn bộ văn võ bá quan phế truất Tịnh đế, có sự giúp đỡ của Hiếu Hiền Thái hậu, phò trợ thân đệ của Tịnh đế lên ngai vị, cứu lại Chiêu quốc đã đến bờ ranh suy tàn”
Tú Tú khi kể chuyện cũng không che dấu sự bất kính với Tịnh đế, xem ra vị vương này quả thực đã làm ô danh hoàng tộc nhà họ Chiêu. Mộ Tiểu Tình lại cúi đầu xem sách. Nàng tuy rằng không phải người Chiêu quốc, thế nhưng khi đọc quyển truyện này cũng thấy máu trong người như sôi trào, vô tình bị hút vào trong câu chuyện không dứt ra được. Thì ra Chiêu quốc đã từng hưng thịnh đến mức này. Nàng vẫn cho rằng Chiêu quốc cũng chả hơn gì Định quốc của nàng, không ngờ những gì nàng từng được coi chỉ là tàn dư lịch sử. Vốn dĩ Định quốc không có khả năng đem lên bàn cân so sánh với một cường quốc có bề dày lịch sử huy hoàng như Chiêu quốc.
“Nương nương, cái đó… nữ nhân Yến Thanh kia, người định để nàng ta ở đây thật sao?”
Tú Tú lên tiếng kéo sự chú ý của Mộ Tiểu Tình về phía này, thế nhưng Mộ Tiểu Tình quả nhiên đang nhập tâm, cái đầu nhỏ không hề ngẩng lên, chỉ tùy tiện đáp một tiếng “Đúng vậy”.
“Nương nương, ngài không phải không biết ý đồ của nàng ta. Nàng ta tư tưởng không trong sạch, ngài lại để nàng ta ở bên người, không sợ nàng ta hãm hại phản bội ngài hay sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Bổn cung không cho nàng ta chăm lo chuyện nội phòng thì lo gì, bên ngoài kia có biết bao cung nhân tâm tư bất chính, ta quản được hết sao? Với lại nếu không tin người thì không dùng người. Ta cảm thấy nàng ấy rất được.”
“Nương nương của ta a, ai ngài cũng cảm thấy rất được. Ngài cứ đơn thuần như vậy, chẳng trách toàn chịu thiệt thòi”
Mộ Tiểu Tình khúc khích cười, chẳng cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Tú Tú bây giờ nhăn nhó thế nào. “Ta chịu thiệt thòi bao giờ? Người ta còn chưa động đến ta Tú Tú cô cô đã muốn lấy xuống một tầng da của người ta rồi, ai dám cho ta ăn thiệt thòi nữa”
“Nương nương… ngài còn trêu chọc nô tì. Nếu như nô tì không có bên cạnh thì ai cũng bắt nạt được ngài cho coi”.
“Được rồi. Tú Tú cô cô à, ngươi vẫn luôn ở bên bổn cung không phải sao. Hay là… cô cô muốn lấy chồng rồi?”
Tú Tú nghe vậy liền đỏ bừng mặt, giật mình làm kim đâm vào tay đau điếng, lắp ba lắp bắp nói cũng không nên lời. Mộ Tiểu Tình bấy giờ mới rời mắt khỏi sách nhìn Tú Tú, ôm bụng cười ngả nghiêng.
Cây nến đã cháy một nửa, Tú Tú lấy kéo cắt chỉ, nhìn sắc trời tối muộn mà nương nương hãy còn chăm chú đọc sách, liền tiến tới nhắc nhở.
“Nương nương, xem sách quá khuya sẽ có hại cho mắt”
“Chỉ còn chút nữa thôi”. Mộ Tiểu Tình trả lời, hai mắt vẫn dán chặt ở những trang giấy đầy chữ kia.
Tú Tú thở dài, biết rõ nương nương của nàng nếu như thích cái gì nhất định phải làm cho kỳ được, nếu không sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nên không thể làm gì khác đành di chuyển giá nến đến sát bên cạnh Mộ Tiểu Tình.
Qua một đoạn thời gian, Tú Tú đương định lần nữa nhắc nhở Mộ Tiểu Tình buông sách nghỉ ngơi, cửa phòng đột nhiên kẹt một tiếng bị đẩy mở. Tú Tú nghĩ là cung nữ Dục Chiêu cung, bèn đi ra nhắc nhở.
Mộ Tiểu Tình căng mắt đọc sách, ánh nến ngày càng yếu ớt vốn chẳng đủ cho nàng đọc rõ hàng chữ đột nhiên tắt ngấm. Chỉ còn chừng mười mấy trang nữa là hết, Mộ Tiểu Tình bứt rứt trong lòng liền từ trên giường trèo xuống muốn thắp thêm một cây nến mới. Nào ngờ nàng vừa đứng dậy liền va phải một lồng ngực vạm vỡ, cả người nhỏ nhắn bị đẩy ngã ngửa ra giường. Trong phòng tối mù, Mộ Tiểu Tình híp mắt mãi mới nhìn rõ bóng hình người kia. Thấy là một nam nhân cao lớn liền theo bản năng hét lên.
Nam nhân nọ đứng ngược ánh trăng, động tác vô cùng nhanh nhẹn bay đến trên giường, bàn tay to lớn bịt chặt miệng Mộ Tiểu Tình. Thế là Mộ Tiểu Tình lại theo bản năng cắn mạnh lên da tay người nọ. Cắn rất mạnh, tới nỗi ngửi được mùi vị máu tươi nhàn nhạt. Nhưng mà da tay thật cứng, khiến cho răng nàng cũng muốn tê rần rần.
Nam nhân hít một ngụm khí, không rõ là đau hay là kinh ngạc vì hành động của Mộ Tiểu Tình. Đoạn trầm giọng nhắc nhở: “Hoàng hậu… nàng làm trẫm bị thương”.
Mộ Tiểu Tình chết sững. Giọng nói này, cách gọi này, cách xưng hô này… là Đương kim Hoàng thượng Chiêu quốc, là phu quân của nàng, là Chiêu Nghị đấy ư? Mộ Tiểu Tình bấy giờ mới nhìn kỹ nam nhân, ánh mắt cũng quen với bóng tối. Khuôn mặt này, nhan sắc lãnh bạc mà đẹp mắt này, đích thị là phu quân của nàng không sai đi đâu được.
“Hoàng hậu, nàng cảm thấy tay trẫm ăn rất ngon?”
Chiêu Nghị khó khăn nói. Hắn cũng không rõ sao sự tình thành như thế này. Đêm nay hắn phê duyệt tấu chương, có một viên quan chính trực viết tấu sớ như sau: “Hoàng hậu nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, theo lẽ thường trưởng tử nhất định phải do chính thất sinh hạ, thế nhưng Hoàng hậu nương nương tuổi còn nhỏ, Thánh thượng yêu thương không muốn nàng sớm sinh, cũng là lẽ thường. Nay Hoàng hậu đã tới tuổi trăng tròn, vả lại Hoàng thượng dưới gối cũng có một hai hoàng tử, hoàng nữ, thần thay mặt con dân Chiêu quốc có lời can gián, kính xin Hoàng thượng kế tụng nghiệp xưa, cùng Hoàng hậu mau chóng sinh hạ Hoàng thái tử cho Chiêu quốc..”. Dù sao viên quan kia cũng thuộc hàng tam phẩm, lời can gián còn đề cập tới vận mệnh cả Chiêu quốc, Chiêu Nghị đương nhiên không thể bỏ qua không nghe.
Bằng tất cả những lý do chính đáng kia, Hoàng thượng liền tới chỗ Hoàng hậu nghỉ ngơi đêm nay. Nhưng vì sao sự tình lại trở thành thế này? Vì sao hắn lại phải bịt miệng Hoàng hậu? Và vì sao Hoàng hậu lại làm thương tổn long thể của hắn?
Hai bên thái dương của Chiêu Nghị giật lên từng hồi. Hắn thấy trong phòng nàng im ắng nên mới không để cho cung nhân thông báo mà tự tiện đẩy cửa vào. Hắn thấy nàng đang chăm chú đọc sách nên mới ngồi ở bên bàn thưởng trà chờ đợi. Dùng hết một ấm trà, trời đã tối muộn, hắn mới đem cây nến tắt đi không cho Hoàng hậu đọc sách nữa. Sau đó thì… Hoàng hậu cắn hắn.
Cắn đến chảy cả máu.