(Hồng môn yến: chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng)
Xế chiều ngày tổ chức cung yến, đại sảnh Thiên điện, cung nữ ra ra vào vào tấp nập. Trân quý phi được Thánh thượng ban cho cơ hội chuẩn bị yến tiệc, tọa ở trên cao, mắt phượng được tô vẽ tinh xảo nhìn lướt quanh căn phòng. Bộ dạng nàng ta lười biếng dựa trên phụng tọa, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cung nữ cận thân Nhã Nhã đem trà dâng tới bên miệng nàng ta, cười nịnh nọt: “Nương nương, ngài ngồi vị trí này trông thật uy phong, so với tiện nhân kia đúng là một trời một vực”.
“Xú nha đầu, nói linh tinh để người khác nghe được, xem có vả nát cái miệng ngươi hay không?”
Tôn Lệ Trân nói lời hù dọa, nhưng trên mặt một chút biểu tình giận dữ cũng không có. Tuy rằng không đến mức tiếu ý đón hùa, khóe mắt lại lộ nét cười.
“Nô tì là người của Hoàng hậu tương lai, có Hoàng hậu ngài làm lá chắn thì ai dám động đến nô tì chứ?”
“Gan cũng lớn lắm” Tôn Lệ Trân liếc mắt nhìn nàng ta. “Mấy lời này tốt nhất là ít nói lại, lỡ như để người khác nghe được, bổn cung cũng cứu không nổi ngươi.”
“Dạ”. Cung nữ Nhã Nhã bấy giờ mới thu lại vẻ mặt nịnh nọt, thoắt cái đeo lên một bộ khôn khéo. Nàng ta lăn lộn trong cung này cũng gần chục năm, sao có thể là một kẻ ngu ngốc. Tôn Lệ Trân bấy giờ mới vừa lòng, vươn tay để nàng ta đỡ dậy.
“Còn một ít tiểu sự các ngươi tự mình thu xếp cho tốt, đừng có để xảy ra sai sót gì. Yến tiệc này có bao nhiêu quan trọng hẳn các ngươi cũng rõ, làm không tốt… các ngươi có mười cái mạng cũng không đủ mà đền tội đâu”
Tôn Lệ Trân phân phó cho mấy nữ quan, sau đó liền đem đoàn người của nàng chậm rãi hồi cung. Đêm nay các mệnh phụ phu nhân cũng tới dự, mẫu thân của nàng đương nhiên cũng tới. Nàng phải hồi cung chuẩn bị cho tốt, không thể để bản thân thua kém tiện nhân kia, khiến mẫu thân của nàng mất mặt.
Tại Dục Chiêu cung hôm nay so với mấy hôm trước chẳng có gì khác biệt. Bởi vì trong yến tiệc Hoàng hậu nương nương phải cùng các phi tần và phu nhân, tiểu thư nhà quan trò chuyện, thông thường hết tiệc cũng chẳng lấp đầy được cái dạ. Tiệc kết thúc cũng là lúc đêm khuya, chỉ có thể ăn chút điểm tâm chẳng thấm vào đâu, thế nên Dục Chiêu cung bọn họ có thói quen chuẩn bị bữa ăn trước tiệc cho nương nương.
Một bàn đồ ăn mỹ vị trước mắt nhưng phần lớn toàn món thanh đạm cho người mới ốm dậy, Mộ Tiểu Tình trước nay thuộc nhóm người không thịt không vui, nhìn đến bàn mỹ vị này không dậy nổi chút thèm ăn nào cả. Nàng đáng thương ngước nhìn Tú Tú, nói muốn ăn thịt. Nào ngờ Tú Tú xưa nay luôn thương nàng chỉ cung kính cúi đầu.
“Nương nương, thái y nói ngài hỏa nhiệt cao, cần bổ sung các món thanh đạm mát mẻ. Cũng bởi vì bọn nô tì luôn chiều theo ý ngài, để ngài ăn nhiều thứ không tốt nên nương nương mới bị bệnh. Nếu nương nương ngài không muốn ăn.. nghĩa là bọn nô tì thất trách, thỉnh nương nương trừng phạt.”
Mộ Tiểu Tình méo mặt, Tú Tú rõ ràng đang ép buộc nàng. Nàng sao nỡ trừng phạt bọn họ chứ? Ăn một bữa cơm toàn đồ nhạt nhẽo này? Hừ! Mộ Tiểu Tình bi ai nghĩ, ăn thì ăn, nàng không tin thiếu một bữa thịt thì nàng không sống được.
Sau đó Mộ Tiểu Tình bị đám người Tú Tú uy no, nếu không phải ngại tối nay còn có yến tiệc, chỉ sợ Tú Tú bọn họ còn muốn nàng ăn đến vỡ bụng.
Đoạn di chuyển đến Thiên điện có điểm chật vật. Tú Tú sợ Hoàng hậu nương nương ăn nhiều khó tiêu, nửa khuyên can nửa ép buộc nàng đi bộ tiêu thực. Thành ra bên cạnh chiếc kiệu không người là đương kim Hoàng hậu nương nương Chiêu quốc cùng đám người Dục Chiêu cung tản bộ ngắm cảnh.
Bởi vì tản bộ mất nhiều thời gian hơn ngồi kiệu, nên lúc đến Thiên điện, trong điện đám phi tần cùng thân quyến các quan đều đã đến đủ. Mộ Tiểu Tình chỉ đến sớm hơn Thái hậu và Hoàng thượng một khắc*.
(* 1 khắc =15 phút)
Tô công công bên người Hoàng thượng cao giọng thông báo bắt đầu yến tiệc, đám cung nữ chờ sẵn bên cửa điện lần lượt thẳng hàng lối đem đồ ăn bày ra.
Mộ Tiểu Tình nhìn bàn tiệc từng món một được đặt xuống, háo hức ban đầu về việc được ăn thịt đợi đến khi món ăn thứ tám xuất hiện trên bàn vẫn mang hai từ “thanh đạm” thì bắt đầu tan vỡ. Nàng rõ ràng thấy được bàn tiệc bên dưới của các quan vô cùng phong phú đủ sắc hương vị, vì sao đến bàn tiệc của nàng thì cái gì cũng không có?
Tú Tú nhìn nương nương vẻ mặt bi thương sầu thảm, liền ghé bên tai nàng nhỏ giọng thông báo: “Nô tì nghe nói Tô công công đặc biệt căn dặn, mấy nay Hoàng thượng long thể bất an, đối với đồ ăn quá đậm vị ăn không tiêu, muốn ăn chút đồ chay. Vừa vặn Thái hậu ăn chay niệm phật đã lâu, liền có một bàn này”.
Mộ Tiểu Tình trong lòng trào lệ. Này là muốn để nàng thèm thịt quá mà chết đúng không? Sau đó Quốc sử quan sẽ lưu tên nàng bằng một đoạn văn đầy nhạo báng- “Hoàng hậu nương nương đầu tiên trong lịch sử quy thiên vì không được ăn thịt”
Mặc kệ Mộ Tiểu Tình bi thương, yến tiệc vẫn cử hành theo thông lệ. Sau khi bàn đồ ăn đã được bày biện, tiểu thái giám ở cửa liền để cho nhóm vũ nữ vào biểu diễn mua vui.
Một đám nữ nhân vận y phục hồng phấn lộ vai trần vẽ hình hoa mẫu đơn khoe sắc, uốn vòng eo thon nhỏ, uyển chuyển vặn thân mình. Dải lụa nhạt màu trên tay theo động tác của họ mà bay lên cao, vô tình lướt qua mấy vị quan trẻ tuổi khiến ánh mắt vốn nghiêm túc dần lộ mê luyến.
Mộ Tiểu Tình chăm chú nhìn mấy người vũ nữ, vô cùng cảm thán. Cái cô nàng ở trung tâm kia thật sự là đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, cách một tầng khăn che mặt vẫn không thể che lấp vẻ đẹp của nàng ta, so với đám oanh yến của Hoàng thượng chỉ có hơn chứ không có kém, đáng tiếc xuất thân thấp hèn…
Tú Tú nhìn chủ nhân vẻ mặt thương tiếc nhìn vũ nữ nọ, lắc đầu. Cũng chỉ có nương nương của bọn họ mới có thể ban phát tình thương bừa bãi như thế. Thử coi đám phi tần kia, ai mà không nhìn vũ nữ nọ bằng ánh mắt căm ghét hận không thể xé nát khuôn mặt xinh đẹp kia.
Ở trong hậu cung hỗn loạn này, nữ nhân quá xinh đẹp vốn là một loại bất hạnh. Giả như nương nương không có một vị phụ thân là Định quốc hầu chống lưng, giả như nương nương không ngồi trên Hoàng hậu vị, hoặc giả như ngài ấy là vũ nữ kia, với tâm tư đơn thuần này, chẳng biết sẽ im hơi lặng tiếng mà biến mất như thế nào.
Vũ nữ ở trung tâm nọ tài nghệ hơn hẳn những người xung quanh, ngay cả màu sắc y phục cũng có phần nổi bật hơn. Ai nhìn vào cũng có thể đoán được, tiện nhân này có ý muốn trèo cao, muốn chim sẻ hóa phụng hoàng, muốn liều một bước thử vận may của mình.
Tôn Lệ Trân ngồi bên trái Hoàng thượng khiêu mi cười nhạt, trong suy nghĩ thốt ra hai từ “ngu ngốc”. Điều đáng sợ nhất của một nữ nhân ngu ngốc là không biết mình là ai. Thân phận thấp hèn lại muốn một bước lên cao, cái kết chờ đợi nàng ta chỉ có tử vong. Ở trong hậu cung này, ngay cả một phi tần cấp bậc thấp nhất cũng có thể đem nàng ta bóp chết.
Quả nhiên đến khi màn múa kết thúc, vũ nữ nọ hai mắt thất vọng nhìn thượng vị. Thánh thượng vẻ mặt đạm nhạt nhìn xuống dưới điện, nhưng trong mắt cũng không có bóng dáng của nàng ta. Vẻ mặt ngài ấy vẫn lạnh lùng như trước, một chút ý tứ muốn đem vẻ đẹp mỹ diễm của nàng ta phủng trong tay cũng không có. Vũ nữ biết mình thất bại, bi thương muốn rời điện. Nào ngờ nàng ta mới quay lưng, trong đám phi tần liền có tiếng nói.
“Ngươi! Bổn cung thấy ngươi đẹp mắt, liền diễn một bài nữa cho bổn cung xem.”
Mộ Tiểu Tình nghiêng đầu nhìn người mới nói chuyện. Hóa ra là Mai phi. Nàng ta là một trong tứ phi, đại tiểu thư nhà quan Ngự sử. Nhờ có gia cảnh tốt nên trong hậu cung này cũng có chút tiếng nói, nhưng bởi vì quá ngang tàng hống hách nên Thánh thượng đối với nàng ta có phần lạnh nhạt. Mấy người phi tần địa vị thấp hoặc mới vào cung đều từng bị nàng ta chỉnh đến thừa sống thiếu chết, Mộ Tiểu Tình nàng có nghe nói, nhưng Hoàng thượng và Thái hậu đều không quản, nàng một người Hoàng hậu bù nhìn càng không thể quản.
Đám vũ nữ đều bị tiếng nói này làm cho toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ quỳ rạp xuống. Mai phi mỉm cười đầy thâm ý, hai mắt vẫn không rời khỏi vũ nữ kia. Lại đem tay ngọc vươn tới chỗ nàng ấy, nói: “Chính là ngươi, y phục so với người khác đều đẹp hơn. Bổn cung thích ngươi múa. Mau biểu diễn một bài khác cho bổn cung coi”
Đám vũ nữ thấy không phải mình lén thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thối lui. Có người trước khi đi liền nhìn vũ nữ được điểm danh bằng ánh mắt thương hại, có người hả hê.
Vũ nữ nọ hiển nhiên cũng biết mình lần này muốn toàn vẹn bước ra là không thể, ngoan ngoãn chấp thuật. Nhạc công lại đàn một bản khác, vũ nữ nhẹ nhàng chuyển động, theo tiếng nhạc ngày một dồn dập, bước chân cũng nhanh hơn, động tác điêu luyện hơn. Rất nhiều lần Mộ Tiểu Tình cảm thấy thân thể yếu nhược kia sẽ bởi vì vận động quá sức mà ngã xuống.
Mai phi ở đằng xa làm ra một cái thủ thế. Nhạc công liền toát mồ hôi lạnh. Vị này quả thật muốn chỉnh chết vũ nữ rồi.
Tiếng nhạc nối dài không dứt, nhạc công đàn mệt liền có người khác nhảy vào thay, thế nhưng vũ nữ kia tuyệt nhiên không nhận được mệnh lệnh thay thế nào cả. Nàng ta cứ múa hết một đoạn lại nối tiếp một đoạn, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người, mái tóc được búi gọn gàng cũng bởi vì chủ nhân bay nhảy liên tục mà hơi bung ra. Cuối cùng xõa dài sau tấm lưng bán hở.
Mộ Tiểu Tình cau mày, mọi khi Mai phi chỉnh người, nàng luôn là mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng lần này Mai phi ở trước mắt nàng muốn hành hạ vũ nữ kia, nàng quả thật thấy bất bình không thể không ra tay tương trợ.
Tú Tú nhìn Mộ Tiểu Tình muốn động, chưa kịp can ngăn đã nghe thấy tiếng chủ tử hô lớn: “Dừng lại!”
Nhạc công nhanh chóng hạ dây. Vũ nữ nọ giống như được giải thoát, nhạc dừng liền ngã vật ra sàn không đứng dậy nổi. Toàn bộ người trong điện đều chăm chú nhìn lên chủ vị. Hoàng hậu nương nương đó giờ tham dự tiệc đều là một bộ quy củ ai hỏi gì đáp nấy, hiếm khi tự khiến mình nổi bật trong đám đông thế này.
“Bổn cung coi vũ nữ này múa đến phát chán, ắt hẳn Hoàng thượng cũng có ý giống như bổn cung”
Chiêu Nghị nghe nàng nhắc đến mình liền quay qua nhìn nàng, không rõ nàng lại có chủ ý gì.
Mộ Tiểu Tình vén y phục, vịn tay Tú Tú chậm rãi đứng lên, tiếu dung xinh đẹp mị hoặc nhìn xuống Mai phi. “Bổn cung ở tại bổn quốc cũng coi như biết chút vũ nghệ, nếu như Mai phi muội muội đã có nhã hứng, chi bằng để bổn cung diễn một đoạn, coi như lấy lại chút hứng thú của Hoàng thượng.”
Mai phi hiển nhiên không nghĩ tới Hoàng hậu bù nhìn này dám ở tại cung yến lên tiếng đối đầu với mình. Ở trong lòng khinh bỉ cười nàng ta ngu ngốc. Muốn thể hiện mình có bao nhiêu lương thiện trước mặt Hoàng thượng ư? Ha~ Để xem nàng chỉnh chết nàng ta thế nào.
“Nếu Hoàng hậu đã có ý, muội muội thật sự là vui mừng không kể siết. Mấy nay muội muội vốn thích một ca khúc gọi là “Hận ái”, không biết có thể may mắn được coi tỷ tỷ biểu diễn khúc này không?”
Tú Tú hơi siết khăn tay. “Hận ái” vốn là một khúc nhạc dài gấp đôi các khúc thông thường. Khi thân thể Hoàng hậu còn tốt diễn khúc này đã là một loại cực hạn, nay người còn vừa ốm dậy, bắt diễn một khúc như vậy không phải muốn mạng người hay sao?
Nghĩ liền nhỏ giọng ở bên tai Mộ Tiểu Tình muốn thay nàng biểu diễn.
Mộ Tiểu Tình lắc đầu. Vẫn biết là khó, nhưng Mai phi này há có thể dễ dàng để Tú Tú diễn mà bỏ qua chuyện này? Không cẩn thận nàng ta còn đem phẫn nộ đổ hết lên đầu Tú Tú. Mộ Tiểu Tình nàng không nỡ để Tú Tú chịu tội thay. Chi bằng được đến đâu hay đến đó. Nàng đường đường là Hoàng hậu Chiêu quốc, Chiêu Nghị ắt hẳn không để nàng nhảy chết trên sàn mà ô danh hoàng tộc đâu.