Hai mươi lăm tuổi - cái tuổi vẫn vô cùng trai tráng của một người thanh niên. Vậy mà hai mươi lăm tuổ, vì bị mất đi toàn bộ tứ chi mà phải chết, như vậy, nỗi đau đớn cùng tủi nhục này, ai giữ gìn? Sinh mạng của con người, thật sự là quý giá vô cùng. Mất đi sinh mạng, mãi mãi không thể nào không khiến cho người khác phải đau lòng.
Hắn từ khi bị giết hại, tưởng như là đã chết, nào ngờ linh hồn của hắn lại xuyên vào cơ thể của đứa con mười bảy tuổi, được mọi người cưng chiều ở Đường gia. Thế nhưng, tính tình của hắn vẫn như vậy, không có gì là thay đổi. Hắn cứ ngỡ, cả đời này sẽ tránh xa sự kiện của kiếp trước, không có ý niệm trả thù, không có bất kỳ vướng vận nào. Vậy mà, khi nhìn vào ngôi mộ của chính bản thân mình, cái cảm xúc mãnh liệt nơi lồng ngực hắn trỗi dậy.
Mọi ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí. Hắn tận mắt chứng khiến những người ở xung quanh hắn vì cái chết của hắn mà đau lòng, hắn cũng day dứt không nguôi. Hắn thề, nhất định sẽ mãi mãi bảo hộ họ dưới đôi cánh mạnh mẽ của hắn. Cuộc đời của hắn, chỉ cần như vậy, không còn phải ân hận bất cứ một điều gì. Thật nhẹ nhàng, thật yên bình...
Bình luận truyện