Địa điểm Cố Viêm chiêu đãi hai anh em Đường Viễn là một nhà trọ cá nhân hai tầng, bên trong bày trí theo phong cách Trung Quốc cổ xưa.
Toàn bộ căn phòng đều là một màu đỏ rực rỡ, phòng khách còn treo hai chữ ‘Trung Hoa’ đỏ thắm đan vào nhau. Một căn phòng có phong cách như vậy thì vốn không nên dùng để đãi khách, cho nên khi đến nơi, Đường Niệm nhìn quanh một vòng, không nhịn được mà run rẩy khóe miệng, vẻ mặt trở nên thập phần cổ quái.
Đường Niệm trầm mặc một lát, nghiêng đầu tiến đến bên tai Đường Viễn nói nhỏ: “Tiểu Viễn, em có nghĩ họ Cố này có phong cách thưởng thức rất kì quặc không? Những người thích cái loại này đều rất bảo thủ đi? Sao anh nhìn mãi không ra vẻ ngoài của anh ta có tý bảo thủ nào nhỉ?”
Nghe vậy, Đường Viễn nhớ tới đống tin nhắn như oanh pháo của Cố Viêm mấy ngày nay, lông mày nhịn không được nhăn lại, bảo thủ …
“Cơm chiều sẽ xong ngay thôi, công ty của anh trai em có chút việc nên anh ấy đang gọi điện thoại trên tầng hai, chút nữa xuống liền.” Cố Thiếu Cảnh đem hai cốc nước chanh đặt lên bàn trà, phi thường bát quái mà chen vào giữa hai người, thần thần bí bí mà nhỏ giọng nói: “Haizzz, anh Niệm đừng nhìn bề ngoài mà lầm, ông anh của em chỉ nhìn vậy thôi, tư tưởng cực kì bảo thủ. Mấy ngôi sao ca nhạc ở công ty Hoa Thiên, mỗi ngày đều ước gì được anh ấy “hầm nhừ” đó!”
Cố Thiếu Cảnh vừa nói vừa lấy điều khiển từ xa mở TV, lười biếng mà nhún vai: “Mà ngay cả Kiều Mạch gì đó cũng không có ngoại lệ, mỗi ngày nhìn thấy anh ấy, mắt đều có thể trừng lớn bằng chừng này —— sáng như sao!” Cậu khoa trương mà khua tay múa chân: “Hận không thể đốt hai lỗ thủng trên người anh ấy ý chứ!”
Đường Niệm không chút khách khí mà đem Cố Thiếu Cảnh đẩy sang một bên, sau đó mới kéo em trai cùng ngồi xuống ghế.
“Tuy rằng tính tình của anh trai em không được tốt lắm, nhưng ai bảo ông ấy đẹp trai lại lắm xiền, là người đàn ông độc thân hoàng kim số một cơ chứ!” Cố Thiếu Cảnh chẳng hề để ý mà tiếp tục cho anh trai đi tàu bay giấy, chợt sực nhớ ra khi mình mới nhập học, khi đi dạo trong siêu thị, nhờ có “Kiều Mạch” ngoài ý muốn này mới quen biết được hai người cháu ngoại bảo bối của ông Triển.
Cố Thiếu Cảnh nháy mắt mấy cái, quay sang bò lên bả vai Đường Niệm, âm dương quái khí mà nói: “Anh Niệm! Anh sẽ không thật sự hâm mộ Kiều Mạch chứ?”
“Tôi nhớ rõ ràng đã nói cho cậu là tôi không quan tâm.” Cằm Đường Niệm hơi hơi nâng lên, thanh âm lạnh lùng mang theo chút không để ý.
Tính tình bình thường của cậu là vậy, nếu không phải nói chuyện cùng Đường Viễn, biểu tình cùng giọng điệu cơ bản đều như thế, nói theo cách của Văn Suất thì là “thối lại vừa lạnh đến đông đá người ta”.
Cố Thiếu Cảnh mang vẻ mặt phẫn nộ nắm điều khiển từ xa tùy tay đổi kênh, còn không yên tĩnh được ba mươi giây lại nâng cằm, giận dữ nói: “Ai, tình huống hiện giờ của anh trai em, không biết là do ông ấy có định lực quá tốt hay căn bản là không có hứng thú với người khác đây? Haizz, 25 tuổi còn chưa thấy bóng ai bên cạnh cả?”
Vừa nói vừa rung đùi đắc ý, Cố Thiếu Cảnh rất nhanh lâm vào thế giới riêng mình, cau mày, buồn bực lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cuộc đời này anh trai mình chỉ yêu thích đánh nhau thành nghiện? Hay tinh thần của anh ấy đã sớm xuất gia? Chẳng lẽ là không “cứng” được?”
Một hơi nước chanh trong miệng Đường Niệm hoàn toàn phụt ra: “! ! !”
Đường Viễn hoàn toàn không phản ứng, rút khăn tay đưa cho anh trai, sau đó quay đầu nhìn lại thấy mèo Mun đang mang theo “người hầu lớn” Tia Chớp, ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như hai viên cảnh vệ một trước một sau tuần tra trong phòng khách, chân bước đều đều, ngửi ngửi.
Đường Viễn: “…”
Khóe miệng Đường Niệm co rút mãi, biểu tình trên mặt đặc biệt đẹp, tâm nói ‘Vẫn là em trai mình tốt nhất, vừa ngoan ngoãn thông minh lại đơn thuần, còn đặc biệt hiểu chuyện, bộ dạng cũng giống mình, vô cùng đẹp trai a!’
Khẳng định hoàn tất, não Đường Niệm bắt đầu quẹo vào —— họ Cố kia năm nay cũng đã 25 tuổi đi, chiếu theo thân phận cùng địa vị hiện tại của anh ta thì không nên như vậy mới đúng chứ nhỉ, chẳng lẽ là có thật? Ôi, người đàn ông này sẽ không phải là yếu sinh lý chứ? Có khi nào là ….. từ nhỏ không?
Trong phòng ngủ tầng hai, Cố Viêm cúp điện thoại, trước khi mở cửa bước ra ngoài, mắt còn tranh thủ nhìn gương, soi trên dưới một lượt, cằm khẽ nâng, chiếc lược chuyển một vòng trên tóc, ánh mắt sắc bén trở nên biếng nhác mà nghiền ngẫm, giống như một mãnh hổ thủ phục trong bóng đêm săn mồi.
Cố Viêm soi gương một lượt cảm thấy tương đối vừa lòng, duy trì một cái mỉm cười thập phần tao nhã, hai tay đút túi áo, chậm rì rì mà từ tầng hai đi xuống.
Cử chỉ, thần thái của anh giống hệt một siêu sao đang bước đi trên thảm đỏ, vô cùng tao nhã.
Trong phòng khách, nháy mắt có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Tròng mắt Cố Thiếu Cảnh thiếu chút nữa trực tiếp rớt ra ngoài, tâm nói ‘Quỷ thần ơi? Trang hoàng hơi bị quá rồi đi?’
Đường Niệm vốn không ưa Cố Viêm, giờ phút này lại mơ hồ có chút đồng tình với “người yếu sinh lý” này, sắc mặt liền có vẻ thập phần cổ quái.
Khóe mắt Đường Viễn giật giật vài cái, đột nhiên quay đầu, nhìn Cố Thiếu Cảnh, nói: “Nhịn không nổi, tôi muốn đi toilet.”
Cố Thiếu Cảnh: “…”
Sức chiến đấu của Cố Viêm vô cùng dữ dội và cường hãn, nghe thấy Đường Viễn nói như vậy nhưng một chút khó chịu cũng không có.
Mới là lạ, anh chính là cảm thấy đó là lão bà của mình, cho nên khoan dung đối với lão bà là việc nên làm.
Vì thế, Cố Viêm nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, chậm rì rì mà đi xuống.
Đang ở giữa phòng khách tuần tra, mèo Mun đột nhiên hướng Cố Viêm “Ngao ngao” vài tiếng, một đường nhanh chóng chui thẳng vào trong quần áo của Đường Viễn. Sau đó, nó thò đầu ra từ cổ áo, phòng bị lại kiêu căng mà nhìn chằm chằm Cố Viêm.
Hình thể của Tia Chớp quá lớn, biết mình không chui vào quần áo của chủ nhân được, nó liền bắc hai chân trước lên vai Đường Viễn, há miệng có ý muốn lôi mèo Mun ra.
“Anh!” Cố Thiếu Cảnh phản ứng rất nhanh, thả điều khiển từ xa lên bà trà, cười hì hì nói: “Thịt bò nấu chín chưa vậy? Em thích nhất món thịt bò anh nấu đấy!”
Cố Viêm không nói chuyện, mắt nhìn cốc nước chanh trên bàn trà, hỏi Đường Niệm: “Có thể uống rượu không?” Hỏi xong, anh lại chỉa chỉa tủ rượu trong phòng khách, ánh mắt ngắm qua Đường Viễn, mỉm cười, nói: “Đúng rồi, ba đứa đều chưa trưởng thành, anh có bình rượu đỏ không tồi, chúng ta uống loại đó vậy.”
“Em với anh uống rượu trắng.” Đường Niệm ngẩng đầu liếc anh một cái, xoay người vỗ vỗ bả vai Đường Viễn, nói: “Rượu trắng rất mạnh, tiểu Viễn, em muốn uống nước chanh thì cứ uống nước chanh, nếu uống rượu đỏ —— “
“Em cùng tiểu Viễn uống đi!” Cố Thiếu Cảnh nhanh như chớp nhảy đến tủ đựng rượu trước mặt, từ tầng thứ hai bên trái lấy ra một chai rượu đỏ, coi như bảo bối ở trong tay mà hề hề đổi tới đổi lui, hướng Đường Viễn nháy mắt, dùng hình dáng của miệng khi phát âm ý bảo: “Bình này tốt nhất!”
Đường Viễn nghĩ nghĩ, nói: “Em cũng uống rượu trắng đi.”
Cố Thiếu Cảnh: “…”
“Tiểu Viễn, em không phải muốn đi toilet sao?” Cố Viêm chớp chớp mắt, hướng Đường Viễn nghiêng đầu, làm tư thế ‘Anh mang em đi nhé’.
“Hiện tại không muốn đi.” Đường Viễn sờ sờ đầu Tia Chớp, đã có chút đói bụng, quay đầu nhìn nhà ăn. Kỳ thật, hắn từ hồi vừa bước vào cửa đã ngửi thấy đủ loại mùi thịt nấu bốc ra thơm phức.
Tuy rằng hiện tại Đường Viễn nói chuyện với Cố Viêm thì tương đối có mâu thuẫn, nhưng đây cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm tình muốn ăn thịt của hắn.
Nhìn bộ dáng của Đường Viễn, Cố Viêm cũng nhớ tới lần trước cả hai đã hôn môi. Tầm mắt anh nhanh chóng đảo qua môi lão bà, trong lòng lập tức thấy ngứa nhưng trên mặt vẫn tươi cười khéo léo như trước, dẫn ba người cùng hai thú cưng hướng về phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện: “Bát cơm của mèo Mun và Tia Chớp anh đặt cùng một nơi.”
Cố Viêm nói xong nghiêng đầu nhìn Đường Niệm, khóe môi lại cong lên, nói: “Đường Niệm, qua hai mươi tuổi em cũng sẽ hòa nhập xã hội đi? Đêm nay có dám thi uống rượu với anh không?”
“Đương nhiên.” Đường Niệm liếc mắt nhìn Cố Viêm một cái, không chút để ý mà trả lời.
Căn nhà hai tầng này là nơi Cố Viêm vô cùng yêu thích, cũng coi như một nửa sở chỉ huy được gọi là “Cơ quan ẩn hình” của BOF, bình thường anh không bao giờ cho phép người khác đặt chân đến. Khi phải làm nhiệm vụ chỉ huy một phân đội nhỏ của BOF, anh thường xuyên tới nơi này một mình để tiến hành điều khiển chỉ huy.
Cố Thiếu Cảnh mở bình rượu đỏ vốn đã mơ ước thật lâu, trộm đánh giá Cố Viêm, tâm nói ‘Như thế nào mà cả ngày hôm nay anh trai mình đều rất kỳ quái, mời người khác đến đây ăn cơm còn chưa tính. Quan trọng nhất là anh ấy còn tự thân xuống bếp, rồi còn làm một bàn lớn các món ăn mặn, lại còn cười ngọt ngào đến chết người …’
Rùng mình một cái, Cố Thiếu Cảnh sờ sờ di động trong túi áo, suy nghĩ trong chốc lát liền muốn gọi điện thoại cho Lãnh Đông, thông báo là “Hôm nay đầu anh cả có khả năng gặp vấn đề rồi chị ạ. Có khi nào bị chập mạch dây thần kinh nào không?”
Cố Viêm mở chai rượu, theo thứ tự rót đầy ba chén, dùng một biểu tình ‘Anh chính là ông chủ rất tốt với nhân viên, là tri kỉ của em đấy’, nói với Đường Viễn: “Tiểu Viễn, không phải em thích ăn thịt sao? Đến, nếm thử đi, xem món nào ngon nhất!”
Đường Viễn liếc anh một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn thịt chuyển qua chiếc đũa của Cố Viêm.
Cố Viêm: “…”
“Tiểu Viễn đã dưỡng thành thói quen này khi ăn cơm.” Đường Niệm nhìn gần hai mươi cái bát đĩa đựng đầy thịt trước mắt, nhíu nhíu mày, cầm khăn ăn đặt lên tay Đường Viễn, nói tiếp: “Người lớn hoặc là người chủ vị động đũa, em ấy mới có thể động.”
“…” Cố Viêm sửng sốt, trong lòng đột nhiên ngứa muốn chết, chỉ hận hiện tại không thể đem Đường Viễn ôm đến phòng ngủ tầng hai làm như vậy, như vậy, như vậy, lại như vậy. Anh cảm thấy biểu tình cùng thói quen này của tiểu Viễn thật là nháo tâm mình quá đi, giống như một con mèo nhỏ, đột nhiên dùng bàn chân mập mạp mềm mại gãi nhẹ vào trái tim anh.
Cố Viêm ho khan hai tiếng, cầm lấy chiếc đũa, tầm mắt của Đường Viễn lập tức bắt đầu đi theo chiếc đũa di động. Cả người Cố Viêm như bị điện giật, liếc liếc Đường Viễn, tâm tình vô cùng vui sướng, thoải mái…
Nếu không có Đường Niệm đang ngồi ở đó, mặt không đổi sắc mà nhìn anh, Cố Viêm tám phần mười là muốn cầm chiếc đũa trên không trung khua khua, đảo đảo, nhào qua lộn lại, lắc lắc vài vòng…..
“Hiện tại công ty đang trong giai đoạn chuẩn bị cho Kiều Mạch luyện tập, chuẩn bị phát hành album. Tiểu Viễn, từ giờ đến tháng mười sang năm, em đừng quên viết hai ca khúc nhé!” Cố Viêm gắp một miếng đầu sư tử bỏ vào đĩa của Đường Viễn, nói: “Em nếm thử cái này đi!”
Đường Viễn không lên tiếng, trực tiếp bưng đĩa lên đổi với chiếc đĩa đang nằm trước mặt Cố Viêm, sau đó nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng vịt quay Bắc Kinh, vùi đầu gặm.
Cố Viêm: “…”
Đường Niệm hết sức hài lòng, xem ra em trai mình cũng không thích tên họ Cố này. Cậu gắp một miếng thịt bò trụng vào bát Đường Viễn, dặn dò: “Buổi tối đừng ăn quá nhiều thịt, đi ngủ sẽ khó chịu.”
Đường Viễn “Ngô” một tiếng, nhai đặc biệt ngon lành, chỉ chốc lát sau miệng đã bóng mỡ.
Mặt Cố Thiếu Cảnh tái mét, thật cẩn thận mà nhìn anh trai. Tính tình Cố Viêm cậu rất hiểu, bình thường có rất ít người dám làm phật ý như vậy với anh ấy.
Ai, Gấu mập này thật sự là…
“Xem ra tay nghề của anh còn rất tốt!” Cố Viêm gắp khối đầu sư tử trên đĩa, dường như không có việc gì mà cầm lấy ly rượu hướng Đường Niệm ý bảo, phong phạm anh cả, nói: “Rượu này cũng không tệ lắm, bất quá có chút mạnh, Đường Niệm uống chậm thôi nhé!” Nói xong, bản thân anh uống một hớp lớn, sắc mặt vẫn không đổi.
“Rượu mạnh em cũng uống không ít.” Đường Niệm bưng ly rượu cũng uống một hớp lớn, tươi cười nói: “Tạm được đi.”
Hai anh cả trong nhà, mơ hồ đối kháng với nhau mười phần.
Đường Viễn nhìn Đường Niệm buông ly rượu, miệng nhanh chóng nhấm nuốt vài cái, đem thịt nuốt xuống, cũng bưng ly rượu lên uống một ngụm to, sau đó tiếp tục cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt.
“Tiểu Viễn!” Đường Niệm dùng ngón tay xao xao cái bàn, thấp giọng nói: “Em còn nhỏ, không nên uống nhiều.”
“Ngô, anh, ăn cái này đi.” Đường Viễn mơ hồ không rõ mà trả lời, kẹp khối thịt cá đặt tới đĩa của Đường Niệm.
Cố Thiếu Cảnh liếc mắt một cái, chẳng lẽ cả mâm có mỗi ta là trẻ nhỏ?
Cậu bưng ly rượu có chân dài lên nhấm một chút rượu đỏ, nhìn Đường Viễn đối diện lại không nhịn được há miệng thở dốc.
Đường Viễn chính là một hơi, một hơi mà ăn thịt, hai bên quai hàm nhích tới nhích lui, khiến cho Cố Thiếu Cảnh đặc biệt tưởng nhớ cũng đặt tay lên má mình. Gấu mập, hai má cậu thật đúng là …. có khả năng co giãn khủng khiếp như vậy sao?
Nghĩ như vậy không chỉ có Cố Thiếu Cảnh, còn có anh trai cậu – Cố Viêm.
Cố Viêm trưng ra một vẻ mặt tươi cười khéo léo, vui vẻ tán gẫu cùng Đường Niệm, bất quá trong lòng hai người chính là nhìn nhau không vừa mắt. Cố Viêm đặc biệt không mong đợi thấy Đường Niệm “đại bóng đèn”, mà trực giác của Đường Niệm cũng mách bảo không nên đến gần Cố Viêm “xui xẻo”.
(Đường Niệm nghĩ là cái kia của Cố Viêm hơi bị yếu nên xui xẻo đó ạ.)
Vì thế, hai người vui vẻ chén tạc chén tù, rót rượu liên tục, mà Đường Viễn cũng tự giác uống cùng. Cảnh này khiến Cố Viêm vô cùng mừng rỡ, ánh mắt trên không trung liếc tới liếc lui nhìn Đường Viễn, uống đi uống đi, uống càng nhiều càng tốt a.
Đường Viễn thình lình ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Cố Viêm một cái, miệng bóng loáng, má vẫn liên tục động, nhai a nhai…
Cố Viêm chỉ cảm thấy cồn mãnh liệt hướng lên não, mặt nháy mắt liền đỏ rực, một cái ý niệm nhanh chóng lướt qua trong đầu —— thiếu thân a! (thiếu hôn a, he he)
.
.
.
Chén tạc chén tù: cùng nhau uống rượu một cách thân mật, vui vẻ, cởi mở giữa chủ và khách, giữa những người dự tiệc với nhau. Có thể mở rộng thành ngữ này ra để chỉ sự ăn uống nhậu nhẹt nói chung, nay người này mời, mai người kia tiếp đãi lại cho tương xứng. Và, rộng hơn thế nữa, thành ngữ chén tạc chén thù còn nói lên lối sống cánh hẩu, thích bè cánh, có đi có lại giữa những con người tham lam, vụ lợi.