Tối hôm qua, đầu tiên là Văn Suất trợn mắt há mồm, mặt nghệt ra nhìn Đường Viễn bình tĩnh cầm quần lót tứ giác gấu mèo lẫn bộ đồ ngủ gấu mèo đáng yêu chui vào phòng tắm. Sau đó, hắn mới vừa leo lên giường nằm lại bị Cố Thiểu Cảnh dùng đủ loại tin nhắn không có tý dinh dưỡng nào liên tục quấy rầy. Thế cho nên, ngày hôm nay thấy Cố Thiểu Cảnh đứng đối diện trộm hướng hắn le lưỡi, Đường Viễn chỉ hận không thể bật người chém tặng cậu ta một đao.
“Hóp bụng ngẩng đầu! Đầu gối thẳng cho tôi!”
Hoàng giáo quan vung chân đá giả một cước vào đầu gối của nam sinh bên cạnh Đường Viễn, một tay chống trên đai lưng, tay còn lại chỉ lên trời, hướng cả lớp hô to: “Các bạn, tôi xem buổi sáng hôm nay thời tiết rất đẹp! Chúng ta chưa cần vội vã làm huấn luyện, trước hết phơi nắng phơi nắng, còn có tác dụng sát khuẩn trên thân thể, mọi người có ý kiến gì hay không?”
“Không có!” Những tiếng hô đều nhịp vang lên mang theo khí thế tuổi trẻ cao ngạo, không phục cùng quật cường.
Đường Viễn kéo mũ xuống rất thấp, khóe môi không tự giác mà cong cong. Xem ra, loại trình độ gọi là “Quân huấn” (việc huấn luyện quân sự, chính trị trong quân đội) đặt ở BOF, quả thực chính là hành vi nhàm chán và ấu trĩ. Nhưng giờ phút này, nghe tiếng hô khàn khàn của giáo quan, bản năng lại nhớ tới chính mình trước kia đã phải tiếp thu huấn luyện quân sự ma quỷ như thế nào.
Những hình ảnh huấn luyện vất vả ngày ấy liên tiếp hiện trong đầu hắn như một cuốn phim trình chiếu không phát ra âm thanh. Bản thân hắn cũng nhớ không hết những ngày tháng luyện tập, thực hiện nhiệm vụ, phải tìm đường sống trong chỗ chết không biết bao nhiêu lần.
Hắn từng là học trò xuất sắc nhất trong mắt các thầy giáo. Trừ bỏ Cố Vệ Quốc và Lăng Vân, chỉ có hắn thông qua các cuộc kiểm tra đạt được bốn mươi mấy cái chứng chỉ, có lính đánh thuê quốc tế, bộ đội đặc chủng, tay súng bắn tỉa, quan sát viên, sát thủ, quân y, thông tin liên lạc, các loại bằng cấp điều khiển tất cả các loại phương tiện giao thông, phá quan tướng, sách đạn tinh anh, chuyên gia ngụy trang,…. Thậm chí hắn còn phải tham gia mười mấy buổi khóa học chỉ dành cho nữ giới, học mà như tra tấn.
Trong suốt mười mấy năm, bọn họ đã từng chẳng phân biệt được ngày đêm mà huấn luyện Tuyết lang, đem một đứa trẻ 4 tuổi đối diện với tử thần để nhét vào đầu mấy trăm ngàn thứ. Mà lúc đó, thần chết cầm lưỡi hái tử thần đặt trên cổ Tuyết Lang lại bồi hồi thật lâu mà thủy chung chưa mang hắn đi ngay.
Các lão nhân của BOF có vinh hạnh được tận mắt thấy tướng quân Cố Vệ Quốc nhặt về một chú sói con, rồi trông thấy sói con chậm rãi trưởng thành. Một đôi mắt càng ngày càng phát ra sự sắc bén cùng tỉnh táo. Một năm rồi lại một năm, hắn lần lượt đánh bại từng thuấn luyện viên, trở thành đặc công cao cấp nhất căn cứ.
“Mũ kéo xuống thấp như vậy, sợ phơi nắng đen da sao?” Hoàng giáo quan lôi kéo vành nón Đường Viễn hướng lên trên, khuôn mặt cơ hồ phải dán đến sát mặt hắn, chỉ vào mặt mình, hét lớn: “Một người đàn ông thì phải dầm mưa giãi nắng, chịu đựng được gian khổ!”
Hoàng Giáo quan cố ý dùng sức đi chụp bả vai Đường Viễn. Sau đó ông sửng sốt mãnh liệt, liền nhấc chân đá giả vào đầu gối. Đường Viễn bất ngờ không kịp đề phòng mà lung lay người. Hoàng Giáo quan nhíu mày liếc hắn một cái, lại dùng mũi chân tiếp tục đá đá đầu gối hắn: “Thẳng lên!”
Đường Viễn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thất thần, thân thể theo bản năng mà đứng đúng tiêu chuẩn quân đội.
Cố Lãnh Đông xếp phía sau, híp mắt cao thấp đánh giá hắn, nhìn một lát, sắc mặt cô có chút trắng bệch, nhấc tay suy yếu nói: “Báo cáo, em có chút choáng váng đầu.”
“Bước ra khỏi hàng! Nghỉ ngơi mười phút!”
Hoàng Giáo quan nhìn tập thể nữ sinh lớp 1 đang nghỉ ngơi ở chỗ râm mát như một đám gà con, lắc lắc đầu, lại hướng các nam sinh xuất chiêu “sư tử hống”.
“Ngẩng đầu! Tay thực hiện đúng tư thế!”
“Ai cho cậu lau mồ hôi? Đứng vững cho tôi!”
“Cậu quyệt cái mông làm gì? Hóp bụng chứ không phải quyệt mông! Quyệt trở về!”
“Cậu muốn cười phải không? Tôi cho cậu cười…”
“… …”
Tô Minh Niệm đẩy kính mắt, nhìn sân thể dục một màu quân trang, nói: “Diệp Minh vốn ở ký túc xá, sao giờ lại điều đến phòng tôi?”
“Như thế nào? Cho cậu có cơ hội cùng bố cậu ta chắp nối quan hệ còn không vui lòng?” Văn Suất ngồi ở chỗ râm mát, híp mắt nhìn di động, đột nhiên tức giận nói: “Lúc này mới là buổi sáng của ngày đầu tiên quân huấn! Tên Đường Niệm kia đã sắp đem di động của tôi phá hủy đến nơi rồi! Em trai cậu ta yếu như vậy sao? Cái đệch!”
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Đường Viễn.
“Cơ hội này cũng tốt lắm.” Tô Minh Niệm sâu kín mà nói rằng: “Tôi cùng Đường Viễn một phòng, cậu cùng Điệp Minh một phòng.”
“Tôi đây vẫn là tiếp tục giúp “luyến đệ nghiện” kia chiếu cố em trai sinh đôi của cậu ta đi!” Văn Suất trở mình một cái xem thường, tiếp điện thoại liền nói: “Đường đại gia, xin ngài thương xót, thỉnh bớt lo, bỏ qua cho tiểu nhân đi ạ! Em trai của ngài sinh long hoạt hổ đến ngoan, tôi cũng không cần ở đây nhìn chằm chằm đâu a! Cầu ngài đừng lại cho tôi nghe ma âm thêm nữa … Uy? Uy? Cậu nói cái gì? Uy? Uy… Ôi… Di động sắp hết pin … Liên lạc sau nha! Cúp đây!”
Văn Suất “Lạch cạch” một tiếng cúp điện thoại, tay chân lanh lẹ mà đem pin tháo ra.
Tô Minh Niệm: “…”
Cho tới giờ nghỉ trưa, đám sinh viên nghệ thuật bị lăn qua lăn lại cả buổi sáng mệt phờ, như ong vỡ tổ chạy vội đến căng tin, quán cơm quanh trường, tha thiết chăm sóc cho cái dạ dày đang biểu tình ầm ĩ.
Dịch Cử để đũa xuống, vuốt cái bụng, đem bảng danh sách các thành viên đăng kí tham gia thi đấu bóng rổ đặt tới trước mặt Đường Viễn, nói: “Cậu xem danh sách đi. Tôi thấy có mấy bạn chơi cũng không tệ lắm, hồi học trung học đã từng tham gia đội bóng trường, cậu chơi ở vị trí hậu vệ điều phối bóng đúng không? Thời gian nghỉ trưa, bọn mình đến sân bóng rổ tập thử đi.”
Đường Viễn “Ngô” một tiếng, xoay chiếc đũa tìm hết thịt trên khay ăn của mình, lại ngậm bánh mỳ, nhìn thịt trong suất ăn của Dịch Cử.
Dịch Cử: “…”
Dịch Cử dùng sức nhu nhu mắt, mặt nhất thời đỏ bừng, bật người đem mình suất ăn của mình đẩy qua: “Ăn từ từ a, tôi lại đi gọi sườn xào cho cậu! Trứng muối, cháo thịt nạc còn muốn ăn hay không? Chờ a!”
Cậu vội nắm phiếu cơm của mình, hướng cửa sổ phát cơm chạy đến, trong lòng nhịn không được mà một đường điên cuồng gào thét, ánh mắt kia cũng quá giống động vật nhỏ, cậu bạn mới này thật sự rất… đáng yêu… Aizzz…
Diệp Minh hừ lạnh một tiếng, có chút chán ghét mà nhìn thức ăn trong khay, nói: “Tôi còn tưởng rằng ‘cậu bé vàng’ của giới ca hát có cỡ nào cao quý, không nhiễm khói lửa nhân gian, không nghĩ tới cả thịt của quán cơm thấp kém này cũng có thể ăn vào.”
“Đường Viễn cũng không hơn gì cái này đi! Nghĩ đến lúc trước, tên đó chẳng qua là vận khí tốt, có tý tài năng nên nhất thời thành danh, còn cái gì mà ‘cậu bé vàng’ giới ca hát, tớ xem a, truyền thông đều là mắt mù cả rồi! Gớm, nhiều lắm cũng chỉ là một người sáng tác phổ thông thôi!” Hạ Hải ngồi đối diện với Điệp Minh nói.
Đồng dạng, Quân Sấn mở hai chiếc nút áo, ẩn ẩn lộ ra trước ngực là hình xăm đầu hổ, liếc mắt nhìn nhìn Đường Viễn, thần tình tỏ ra vô cùng khinh bỉ.
“Ai, chẳng phải sau quân huấn là các lớp thi đấu bóng rổ hay sao?” Ngồi một bên, Tổ Khánh Lâm khẽ thọt thêm một câu với Hạ Hải, ánh mắt nhìn Diệp Minh, tinh quang hiện lên từng trận: “Diệp thiếu, nghe nói Đường Viễn chơi cùng một vị trí với cậu, đến lúc đó mình hung hăng ngược hắn một phen, cũng làm cho ‘cậu bé vàng’ của giới ca hát, ngôi sao nhỏ của đại học A chúng ta lộ mặt thật trước toàn thể giảng viên và sinh viên đi!”
Khóe môi Diệp Minh hơi hơi gợi lên: “Đó là tất nhiên.”
“Ôi này~~~~~~~!”
“Mẹ khiếp! Mày làm gì?”
Một khay cơm thừa của Cố Thiếu Cảnh vừa hạ cánh chuẩn xác vào đầu làm Tổ Khánh Lâm bật đứng lên, sắc mặt xanh mét đến dọa người. Nhất thời, tất cả những sinh viên còn ở trong phòng ăn đều đem tầm mắt bắn lại đây.
Ngồi phía xa xa, Đường Viễn nhíu nhíu mày, đầu cũng chưa nâng, tiếp tục huy động đũa gắp thịt.
“Ai da! Xin lỗi nha, người anh em! Đầu óc tôi tự dưng có vấn đề! Không hiểu sao đang đi đường quang mà nghĩ ngay chỗ này có bệnh chó dại, chó điên! Không có việc chứ người anh em? Thật sự là xin lỗi!” Cố Thiếu Cảnh so với Tổ Khánh Lâm còn cao hơn 5 – 6 cm, một bên cậu nắm bắt Lan hoa chỉ nhéo nhéo vài sợi tóc của Tổ Khánh Lâm, một bên thần tình “sorry sorry sorry” mà chịu tội.
Lan hoa chỉ: là bàn tay ngón cái áp vào ngón giữa.
“Tao —— “
“Khánh Lâm!” Diệp Minh khẽ quát một tiếng, đứng lên, hí mắt nhìn Cố Thiếu Cảnh, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi tưởng là ai mặt lớn đến thế, vừa chọc phá xong còn tiêu sái nói như vậy, hóa ra là Cố thiếu gia.”
“Ai! Đây không phải là Diệp Minh sao?” Cố Thiểu Cảnh khoát tay, cười khoe răng khểnh nói tiếp: “Cái gì thiếu thì không biết, người ăn loại thức ăn thấp kém này cũng gọi là thiếu gia sao? Thật sự là không dám nhận, không dám nhận đâu a!” Lời nói trào phúng, ý tứ hàm xúc rõ ràng, 200% là đá đểu.
Mặt Diệp Minh cứng đờ, đè lại Hạ Hải đang muốn đứng lên: “Cố nhị thiếu nói đùa, cơm và thức ăn của quán cơm đại học A chất lượng tốt xấu gì cũng bài danh xếp hạng cao trong các trường cả nước, như thế nào sẽ có cơm thấp kém? Ha hả a… Chúng tôi còn có việc phải về ký túc xá, vậy chờ có thời gian sẽ cùng Cố nhị thiếu ăn bữa cơm thật ngon.”
Hạ Hải hung hăng nhìn chăm chú Cố Thiếu Cảnh, một cước đá văng cái bàn ăn nằm nghiêng trên mặt đất.
Nhóm người họ lập tức bỏ đi, khi xuống lầu còn gặp một nhóm khác cũng vừa đến, cùng Cố Lãnh Đông đối mặt.
Sự tàn nhẫn giây lát lướt qua trong mắt Cố Thiếu Cảnh, cậu nhún vai, sau đó như một trận gió chạy vội tới trước mặt Đường Viễn, khoát bả vai hắn, khoa trương kêu lên: “Tiểu Viễn, cậu chính là cầm tinh con heo đi? Heo ăn thịt, ngô ——!”
Đường Viễn mặt không đổi sắc mà đem miếng dưa hấu nhét vào miệng Cố Thiếu Cảnh, tiếp tục đem thịt ăn sạch sẽ, để đũa xuống, nhìn Dịch Cử cười nói: “Cảm ơn cậu, ngày mai đến lượt tôi mời. Đi thôi, đi luyện bóng.”
Dịch Cử: “…”
Khu vực phía Bắc, trong sân bóng rổ.
“… Kháo kháo kháo! Lại vào! Quá đẹp!”
“Ta sát! May mà có Đường Viễn a!” Trần vươn tay đập nhẹ vào lưng Đường Viễn, rồi đưa tay lau mồ hôi, cười tít mắt lại: “Hồi học phổ thông tôi đã tham gia 3 năm ở đội bóng rổ, chơi vị trí tiền đạo phụ. Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa gặp qua một hậu vệ điều phối bóng tiêu chuẩn như cậu đấy!”
Đường Viễn hướng cậu cười cười, một tay xoay quả bóng đặt ở trên lưng, mái tóc ngắn ướt sũng mồi hôi, hơi hơi chớp lên.
Hai năm ở xóm nghèo kia, hắn đã từng vì sinh tồn, đi theo người da đen đến gần chỗ đổ rác để đánh bóng rổ. Hoàn toàn là thân thể đối kháng nhau bằng bạo lực, không hề có quy tắc đáng nói nào, thậm chí là bất mãn chửi mắng nhau liên tục, đánh nhau cũng không ít…
Bóng rổ đối Đường Viễn mà nói, không thuần túy là vận động, chính là thứ có thể cho hắn cùng mèo Mun ăn một bữa cơm.
Trương Thụy kéo vạt áo lau mặt, chống nạnh cười nói: “Dịch Cử, tôi muốn cùng Đường Viễn đấu với nhau ba phút! Cả hai lại cùng chơi ở vị trí hậu vệ điều phối bóng mới đau chứ! Chân hậu vệ của tôi phải chăng không cần tồn tại? Ha ha ha…”
Mọi người nghe vậy cũng cười to.
Mấy nữ sinh lớp 1 tự nguyện chạy đến làm công tác hậu cần, sôi nổi cầm nước khoáng cùng khăn mặt đi vào sân bóng rổ. Vài người lớn gan còn hướng thẳng đến nơi Đường Viễn đang đứng.
Cố Lãnh Đông: “…”
“Cứ luyện tập một tháng như vậy, tôi đoán chúng ta còn có thể cùng đội vô địch của đại học A liều mạng, liều mạng a.”
Dịch Cử đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội bóng cùng trung phong, vừa cười vừa đem những quả bóng đã dùng vứt sang bên sân hậu cần, vỗ vỗ tay, tư thế kia lại có loại đẹp trai nói không nên lời: “Nói như vậy, vị trí liền định rồi —— Trần là tiền đạo phụ, Dương Tuấn là tiền đạo chính, tôi là trung phong, Đường Viễn hậu vệ điều phối bóng, Trương Thụy là hậu vệ ghi điểm. Còn lại, các thành viên dự bị cũng phải luyện tập mỗi ngày. Những người thay thế bổ sung không có nghĩa là không được vào sân thi đấu, hiểu được?”
“Hiểu được!”
Những tiếng hô lớn vang lên làm mấy đội ngũ sinh viên lớp khác vừa tới nơi phải đồng loạt dừng lại nhìn qua.
Dịch Cử sửng sốt, con mắt chuyển chuyển.
Cậu tiện tay đem một cái khăn mặt trắng đáp đến trên đầu Đường Viễn, hướng mọi người hạ giọng nói: “Buổi luyện tập trưa nay kết thúc ở đây, thực lực lớp chúng ta bây giờ còn không thể lộ ra ngoài. Buổi tối, tôi sẽ đến nói chuyện cùng với người phụ trách quản lý sân bóng rổ, thương lượng đem thời gian thuê sân của chúng ta lệch với những đội khác.”
Trần hướng Dịch Cử giơ lên ngón tay cái, biểu tình “Đúng là lão đại của chúng ta”, rồi cùng Trương Thụy khoác bả vai Đường Viễn, câu tam đáp tứ mà đi.
Bên ngoài sân bóng rổ, Cố Lãnh Đông khẽ cười, lặng yên không một tiếng động thu hồi toàn bộ thiết bị vừa mới dùng của phương pháp ghi hình trạng thái di động, gõ một hàng văn tự “Anh, Gấu mập chơi bóng rổ”, liền phát qua cho Cố Viêm.
.
.
.
Bây giờ chúng ta tìm hiểu các vị trí cơ bản trong bóng rổ nhé (bạn mù môn này và vừa phát hiện ra: oh hóa ra là thế =_+. Còn bạn nào biết bóng rổ rồi thì thỉnh không cần đọc phần bên dưới cho mất công a)
Bất cứ môn thể thao đồng đội nào cũng đều có những vị trí rõ ràng với những nhiệm vụ khác nhau. Trong bóng rổ, có 5 vị trí cơ bản tương ứng với 5 cầu thủ thi đấu chính thức trên sân.
1. Point Guard (PG – Hậu vệ điều phối bóng):
Người chơi ở vị trí này được coi là lãnh đạo khi phòng thủ và là người kiến thiết lối tấn công cho toàn đội, phải có tố chất, kỹ thuật chuyền bóng, nhồi bóng, giữ bóng và khả năng quan sát nhạy bén tốt nhất trong đội.
Là người thường cầm bóng nhiều nhất trong đội, từ phần sân của mình sang sân đối phương và điều khiển hướng tấn công của đội. Phần lớn người chơi ở vị trí này có thể hình nhỏ hơn các vị trí khác nhưng ngược lại họ rất lanh lẹ và chơi rất tinh ranh, đối phương rất khó “bắt bài” họ.
Kỹ năng chính của Hậu vệ điều phối bóng:
+ Ngoài khả năng đưa ra những đường chuyền quyết định, với khu vực hoạt động thường xuyên cách xa bảng rổ (khu vực ngoài vạch 3 điểm) thì khả năng ném xa ở cự li 3 điểm luôn là vũ khí lợi hại của một PG.
+ Trong bóng rổ hiện đại những PG cũng có thể đánh gần rổ và thực hiện những pha bóng sức mạnh giúp cho cách ghi điểm của họ ngày càng đa dạng hơn.
2. Shooting Guard (SG – Hậu vệ ghi điểm)
Nếu PG là nhạc trưởng của mỗi đội bóng thì SG chính là những nhạc công quan trọng nhất trong dàn nhạc. Họ là những cầu thủ có khả năng dứt điểm tốt nhất, thi đấu độc lập và là những người có khả năng nhất tranh chấp vị trí đội trưởng của mỗi đội bóng rổ.
Kỹ năng chính của Hậu vệ ghi điểm:
+ Hậu vệ ghi điểm có thể coi là người đa năng và “hoàn hảo” nhất trong mỗi đội bóng. Họ sẽ phải tự tìm khoảng trống và tự tạo cơ hội cho mình. Những SG luôn là những người có kĩ thuật cá nhân đặc biệt xuất sắc, khả năng xoay sở tốt và có thể định đoạt trận đấu.
+ Chuyên môn cản những kẻ bắn hay nhất của đội đối phương, có thể chạy lên trước để đổi vị trí cho Small Forward. Cùng với Power Forward thường là 2 vị trí ghi điểm nhiều nhất, là người nhảy ném xa xuất sắc nhất trong trận đấu. Thường có chiều cao hơn Point Guard để giúp rebound cho Center vì Point Guard nhỏ người thường đi banh tốt.
Trong bóng rổ hiện đại các SG được chia làm nhiều loại mà điển hình nhất vẫn là những SG luôn luôn di chuyển tìm khoảng trống, nhận bóng từ đồng đội để ném rổ và những SG tự cầm bóng để ném hoặc đột phá vào trong.
3. Small Forward (SF – Tiền đạo phụ)
Các tiền đạo phụ là những cầu thủ đa năng, luôn là những người nhanh nhẹn hơn và có thể hình nhỏ hơn các Tiền đạo chính (PF) và Trung phong (C). Phạm vi hoạt động của các SF là tương đối tự do. SF không thích hợp cho người có thể hình nhỏ, bắt buột phải cao to. Tại giải NBA, chiều cao của các SF dao động trong khoảng 1m96 đến 2m11.
Kỹ năng chính của SF:
+ Không chỉ có phạm vi hoạt động rộng mà cả chức năng của các SF cũng rất “bao la”. Họ có thể thi đấu như một SG trong tình huống bóng này, nhưng ngay tình huống sau họ lại có thể là những PF. Các SF luôn là những người nhanh nhẹn và mạnh mẽ ở khu vực bên trong rổ và là người chơi 1 đấu 1 (1 on 1) hay nhất trong đội bóng
+ Khu vực hoạt động: Cả bên trong và ngoài khu vực 3 điểm và vùng trung tâm hình thang.
+ Trong bóng rổ hiện đại các ngôi sao thường chơi ở vị trí này vì họ được tự do hoạt động và được đồng đội chuyền bóng trong những pha bóng “bí” để đánh 1vs1.
4. Power Forward (PF – Tiền đạo chính)
PF được coi là cầu thủ mạnh mẽ nhất trong tranh bóng và phòng thủ của mỗi đội bóng và thi đấu chính xác theo những gì HLV đề ra. Các PF là người có khả năng ghi điểm khi bóng bật bảng.
Kỹ năng chính của PF:
+ Các PF là người thi đấu gần Trung phong (center) nhất, hỗ trợ Trung phong nhiều nhất trong việc tranh bóng bật bảng (rebound) cả khi tấn công lẫn phòng thủ.
+ Trong bóng rổ hiện đại các PF cũng là 1 trong những mũi ghi điểm quan trọng của đội với những pha lên rổ, úp rổ, và ném trung bình.
5. Center (C – Trung phong)
Khu vực hoạt động: bên trong khu vực 3 điểm và vùng trung tâm hình thang (forward và center)
Trung phong là những cầu thủ có thể hình to lớn nhất nhưng lại có kĩ thuật cá nhân “ít ỏi” nhất. Họ thường được gọi là Big Man (những người to lớn) vì thể hình của mình. Các C luôn hoạt động trong một phạm vi cố định khá hẹp trong khu vực hình thang (center). Nhiệm vụ chính của những Trung phong là bắt bóng bật bảng (rebound), ghi điểm ở khu vực dưới rổ và cản phá những pha dứt điểm cuối cùng của đối phương (block), không cần phải làm điểm nhiều và hạn chế tối đa thời gian dẫn banh.
Trong chiến thuật bóng rổ, vị trí trung phong còn được coi là trục của đội bóng vì cả đội luôn thi đấu xoay quanh cầu thủ to lớn nhất này. Tiêu chí đầu tiên để có thể chơi ở vị trí này chính là chiều cao vượt trội và thể hình to lớn. Các Trung phong to lớn của NBA có chiều cao khoảng 2m1 đến 2m3.
Các Trung phong ngày nay không còn chơi cứng nhắc theo phong cách cổ điển “tập trung vào bảng rổ” mà thi đấu linh hoạt hơn nhiều với những pha ghi điểm đa dạng thay vì chỉ đơn thuần nhảy lên và úp rổ (dunk) ghi điểm họ còn có thể ném rổ ở cự ly trung bình với các kỹ năng như ném bóng tựa bản, hook shoot…