Thành phố A, bệnh viện, phòng bệnh 302.
Tuyết Lang bỗng dưng mở mắt ra, như một đầu báo săn thoăn thoắt từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện mà đưa tay chạm về phía thắt lưng, lại không sờ thấy vật gì cả, hắn giật mình băng giá, con ngươi lạnh như băng nháy mắt biến mất.
“Sói con, thiếu tay, cậu chính là đồ vô dụng.” Một giây trước, Lăng Vân còn khom lưng xuống, ý cười dịu dàng mà nhìn hắn, ngay sau đó báng súng nhẹ nhàng chụp xuống xé rách không gian, huyết nhục mơ hồ hai vai và một giây kế tiếp mũi súng liền chỉ vào mi tâm hắn dứt khoát bóp cò.
“Mình đã chết rồi sao?” Vì thân thể nằm trên giường bệnh ngủ suốt ba ngày nên giọng nói của hắn hơi có vẻ khàn khàn.
Tuyết Lang dùng ngón tay cái đè mi tâm, cảm giác viên đạn bén nhọn xuyên thủng trán trong nháy mắt như còn sót lại. Hắn dừng một chút, tay trượt xuống sờ cổ, trống rỗng, không có gì cả.
“A…” Hắn hạ khóe miệng, ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, suy nghĩ một chút rồi ánh mắt chuyển dời đến hai tay mình.
Đập vào mắt hắn là mười ngón tay cực kỳ thon dài, non mịn.
Một đôi tay yếu ớt vô dụng.
Con ngươi của Tuyết Lang chợt lóe lên sự khinh thường rất rõ ràng.
Hắn giơ hai bàn tay lên trước mặt, nheo mắt mà lật qua lật lại đánh giá, qua thật lâu, khóe môi hơi giơ lên, thanh âm lạnh lùng toát ra: “Trùng sinh sao?”
Đời trước, Tuyết Lang đã chết rất uất ức.
Hắn không phải là không biết, lão gia tử phái hắn thực hiện nhiệm vụ ở Nam Phi rõ ràng là bán hắn vào hố lửa, quá nửa là dữ nhiều lành ít, có mạng tiến vào mà không có mạng ra. Nhưng mà, cái mạng này vốn chính là lão gia tử cho, đối với hắn thì sống lâu một ngày hay sống ít một ngày cũng không cần cẩn trọng.
Nhưng hắn thủy chung thật không ngờ, hoặc có lẽ hắn đã sớm nghĩ tới, lại không dự liệu được kết cục sẽ đập vào mặt hắn nhanh như vậy. Hắn không bị người khác giết chết khi làm nhiệm vụ mà là bị lão gia tử giết chết, từ 4 tuổi đến năm 25 tuổi, giá trị của hắn đối Cố gia, đối cục BOF mà nói, cũng chỉ có 21 năm.
Hơn nữa, hắn lại càng không ngờ được rằng, người năm đó dốc lòng trông coi, chiếu cố hắn từ bé đến lớn, cuối cùng lại là người giương súng tặng hắn một viên đạn vào đầu.
Vẻ mặt Tuyết Lang rất phức tạp.
Hai tay bị đứt lìa, mi tâm nở hoa, cuối cùng chết thảm liệt. Thảo luận về sức lực và sự khôn khéo, hắn rốt cục lần đầu thừa nhận, người có thể sống ở “Lầu một” không hề yếu hơn so với hắn.
Trước khi chết, Tuyết Lang rõ ràng nhớ kĩ thời điểm cộng sự hợp tác gần 10 năm của hắn tiến vào địa điểm mai phục, thấy ánh mắt của họ nháy mắt lạnh như băng cùng tràng quyết đấu quyết liệt kia.
Nâng tay đỡ lấy cổ, Tuyết Lang nghiêng đầu, nhìn khắp phòng bệnh.
Trước khi chết, hắn có thói quen độc lai độc vãng, có thói quen sở hữu hoàn cảnh bất luận tốt xấu, thế nhưng, hắn lại không có thói quen sở hữu một đôi tay yếu ớt không dùng được này trên người.
Đời trước, có thể nói, đôi tay sở hữu ý nghĩa cuộc sống, là chứng minh hắn tồn tại. Tựa như Lăng Vân đã nói, thiếu tay, hắn chính là đồ vô dụng.
Tuyết Lang dựa nửa người trên thành giường bệnh, quay đầu nhìn ánh mặt trời mùa thu ngoài cửa sổ, thoải mái mà nheo nheo mắt.
Đối với cuộc đời trước của chính mình, hắn cũng không có ý tưởng gì, thậm chí cuối cùng chết uất ức kiểu này, đối với Tuyết Lang mà nói, cũng không tạo thành bao nhiêu đại hận. Dù sao Cố gia đã từng cho hắn một cái mạng và cuộc sống đủ xa xỉ, nếu hắn vô dụng, đối phương đương nhiên có quyền lợi đem cái mạng kia thu hồi, bất kể là dùng phương thức gì, hắn chẳng có lý do gì để phải luôn luôn nhớ đến những hồi ức đó.
Huống hồ hắn vốn chỉ có một mình, không họ hàng ruột thịt, cũng không quen vô cớ tưởng niệm về người khác, mười mấy năm qua nhận nhiệm vụ đều có bản lĩnh vượt hẳn mọi người, trên tay cũng dính không ít nhân mạng, chết sớm một giây đại khái cũng coi như là chuyện may mắn đi.
Tuyết Lang hơi hơi ngửa đầu, lọn tóc đen xẹt qua bên tai, hắn muốn hút một điếu thuốc hoặc uống một chút rượu mạnh.
Ai mà ngờ được, người như hắn, cư nhiên lại trùng sinh.
Tuyết Lang cảm thấy rất buồn cười, ý tứ này, lẽ nào ông trời thấy hắn chết thảm quá nên muốn cho hắn sống lại một lần nữa sao? Theo thói quen khép lại hai bàn tay, bốn ngón đan vào nhau, mặt không đổi sắc nghịch hai ngón tay cái, con mắt đen tối bất minh: “Cậu tên gì…”
“Oa! Em trai yêu quý của anh, cuối cùng cũng mở mắt ra được rồi!” Cửa phòng bệnh bị một cước đá văng ra. Đường Niệm khoa trương mà kêu to, một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại khéo léo cầm hai quả táo, nhanh như chớp vọt tới trước giường bệnh, cơ hồ đem cả khuôn mặt dán sát vào mặt Đường Viễn, tiện thể hề hề hướng hắn tề mi lộng nhãn: “Tiểu Viễn, mẹ nói ngày hôm nay nếu em không___ ôi ôi! Tay của tôi! Tay! Sắp gãy! Gãy mất____ Đùa cái quỷ gì thế này________!”
Sau tiếng hét, tay trái cầm táo của Đường Niệm đã bị tháo khớp, sạch sẽ lưu loát. Quả táo đang gặm dở hai miếng rơi xuống đất, lộc cộc lộc cộc lăn đi thật xa.
Tuyết Lang đưa tay nhặt dao gọt hoa quả bên cạnh lên, mũi dao hướng lòng bàn tay, cuốn lưỡi dao, mặt không đổi sắc, đột nhiên hướng động mạch chủ trên cổ Đường Niệm vạch tới.
Đường Niệm: “!!!”
Dao hoa quả dán trên cổ Đường Niệm đột nhiên phản quang. Tuyết Lang lạnh mắt nhìn nét mặt thuộc về mình lại hoàn toàn xa lạ hiện trên lưỡi dao. Đây là một khuôn mặt trẻ tuổi xa lạ, hoàn toàn giống hệt với gương mặt của đứa trẻ trước mắt. Con ngươi không hề ba động thoáng hiện lên một tia sáng, mang theo cảm giác băng lãnh và sát khí, hắn cất tiếng hỏi: “Cậu là ai?”
“Đường Viễn, con mẹ nó em cháy hỏng đầu óc rồi à?!” Đường Niệm nhe răng trợn mắt, dòm cổ mình thấy đỏ, tóc gáy đều hận không thể rút khỏi lỗ chân lông cùng nhau dựng thẳng lên, cậu di chuyển cơ thể bị em trai tháo khớp cánh tay trái, phát điên kêu to: “Lão tử là anh mày! Đùa cái quái gì thế này! Bác sĩ! Bác sĩ! Em trai cháu bị làm sao vậy?”
“Đường Viễn?” Tuyết Lang giật giật mi mắt, trầm mặc một lát, sau đó tay vung lên, dao hoa quả bén nhọn cắm phập vào quả táo đã lăn đến gần góc tường. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Đường Niệm rồi gật đầu, tự tiếu phi tiếu, thấp giọng lặp lại: “Tôi là Đường Viễn, cậu là anh trai tôi.”
Đường Niệm: “…”
Tuyết Lang cúi đầu, chậm rãi nắm chặt hai tay, có lẽ mèo Mun cũng đã chết rồi…
Ngửa đầu thở dài, hắn xoay người xuống giường, nhặt lên dao hoa quả trên mặt đất, há miệng gặm táo. Sau đó, Tuyết Lang tựa ở bên cửa sổ nhìn xuống dưới, miệng vẫn cắn từng miếng, từng miếng táo: “Đây là thành phố A năm, sáu năm sau đi?”
Gặp phải chuyện không hợp với lẽ thường thế này, trong lòng hắn không thể nói là không có dao động, nhưng hoãn lại sức lực, rốt cục cơ thể cũng thả lỏng ra.
Nếu ông trời muốn cho hắn sống lại thêm một lần, thì có lẽ, hắn thật sự có thể dùng cái thân phận mới này sống ở trên đời một lần nữa, không có mưa bom bão đạn, không nhận bất luận nhiệm vụ nào, không hề phải ẩn núp âm thầm giữa đám độc lang, chính là vô cùng đơn giản mà trải qua cuộc sống của một người bình thường.
Không có thù phải báo, không có ân phải đáp.
Cố gia và tình cảm của hắn đối với Cố gia, đời trước đã thanh toán xong rồi