Tảng sáng màn đêm còn chưa quét đi
Đêm tối sâu thẳm
Mỗi người đều phải độc lập sinh tồn
Mưa rơi lúc hoàng hôn
Đèn đường thiên trầm
Dấu không được bóng hình đêm qua côi cút phong trần
Người đáp xuống lòng ta, khởi lên một tòa thành rộng lớn
Ngăn cản chém giết cùng vây khốn trong kiếp trước
Làm thợ săn kiên nhẫn là ta
Được bảo bọc trong ôn nhu suốt đời
Nguyện lưu mười phần khờ dại
Đáp lại tình cảm thật lòng của người
Suốt cả đời này
Không nửa điểm di hận
Wu~~~
Mỗi lần nghĩ lại cũng không đòi hỏi thêm điều gì nữa
Mang ta thoát đi
Mang ta xoay người
Ta muốn người hôn nhẹ lên trán ta
Như là sở hữu ôn tồn, người chờ đợi ta cho phép
Bên cạnh ta cả đời
Đều nguyện thừa nhận như vậy
Chỉ vì một lần người đau lòng nắm chặt tay ta
Ta đã tư tâm
Hứa kiếp sau
Hội trường lặng ngắt như tờ, trong không khí quanh quẩn thanh âm thuần túy mà thanh lãnh của Đường Viễn, một cỗ cảm xúc quyết luyến cùng chua sót chìm nổi không rõ, làm người nghe vừa thấy ấm lại vừa đau.
Rất nhiều người đã quên vỗ tay và chụp ảnh.
Dàn nhạc đeo mặt nạ mang khuynh hướng cảm xúc thần bí, ca khúc nhẹ nhàng trong trẻo pha chút lạnh lùng, sân khấu mang phong cách xa hoa làm người nghe khó có thể tượng tượng được đây không phải là những nghệ sĩ chuyên nghiệp nhiều năm lăn lộn với nghề mà chỉ là ba sinh viên mới. Mỗi tiết tấu của bọn họ tựa hồ đều ẩn chứa một thế giới thần bí mở ra từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.
Có một số đồ vật, một khi dung hợp với âm nhạc, một khi được âm nhạc biểu đạt, sẽ mang theo một loại tình cảm ngọt ngào đắng cay của nhân sinh, nhẹ nhàng sâu lắng mà thấm thía, chấn động tâm thần người nghe.
Cố Viêm dùng ngón tay nhẹ nhàng xao mặt bàn, chuyên chú nhìn Đường Viễn, đáy mắt tối lại, chợt thấy hình ảnh của Tuyết Lang và Đường Viễn trùng hợp, một cái mặc chiến phục tác chiến, mặt mày nghiêm túc, người đàn ông có tính cách lạnh lùng và cường hãn, một cái khoác áo bành tô, thiếu niên môi hồng răng trắng thanh xuân và thuần túy.
Cố Viêm mỉm cười, kiếp trước kiếp này a…
Tiểu Viễn, em có biết hay không? Hôm nay là ngày Tuyết Lang hy sinh.
Biểu tình của Jason thực thư giãn, ngẫu nhiên gật đầu, trên giấy viết viết họa họa.
Hạo Dương có vóc người thon dài, ánh mắt đặc biệt thâm thúy, trên người mang theo khí chất đàn ông thành thục cuốn hút. Anh tựa vào vách tường hậu trường, mũi chân gõ nhẹ, cúi đầu, xả cà vạt, biếng nhác mà nheo lại mắt, giống như một con báo săn mới ngủ trưa thức dậy, khóe môi gợn lên: “Chị Đinh, cậu bé này không tồi.”
“Em nói Đường Viễn?” Người đại diện của Hạo Dương có hình thể hơi béo, cô đẩy kính mắt, nói: “Cậu ấy đã kí hợp đồng với công ty truyền thông Hoa Thiên, hình như Kiều Mạch phục trách cậu ấy. Em nghe xong ca khúc mới của Diệp Minh rồi hãy quyết định. Kì thật, công ty Thành Duệ cũng không tồi.”
Trên ghế đệm, mèo Mun an tĩnh mà nằm trong ngực Đường Niệm. Nó nằm úp sấp lỗ tai, ánh mắt mị mị, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Lăng Vân đứng ở sau cánh cửa, vai đeo một ba lô, ông đem mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, hai tay đút túi áo, mắt nhìn Đường Viễn trên sân khấu, mỉm cười xoay người rời đi.
Bên trong hội trường, mọi người đều giống như bị tiếng hát cuốn hút mà thả hồn theo từng lời ca, điệu nhạc. Đến đoạn điệp khúc, lực lượng và ôn nhu hoàn mỹ giao hòa làm người nghe cảm thấy vô cùng rung động.
Đường Viễn khẽ mỉm cười, mười ngón tung bay, tiếng trống và ghi-ta phối hợp nhuần nhuyễn nhấn mạnh thêm tiếng đàn piano du dương, uyển chuyển.
Tư thế đàn của Cố Lãnh Đông vô cùng quyến rũ. Cố Thiếu Cảnh mạnh mẽ, tiếng gõ nhịp vang lên hăng hái. Mặt nạ kim sắc của ba người không ngừng được ánh đèn màu chớp động chiếu lên vô cùng rực rỡ.
Đường Viễn đã hát xong đoạn thứ nhất, hai tay đột nhiên gia tốc, đến âm vực cao.
Cố Lãnh Đông theo sát mà giơ lên đàn ghi-ta điện, “Xôn xao” một cái cao âm, cô hơi hơi nghiêng đầu, đem môi đỏ mọng dán đến đầu đàn, ánh mắt nhìn Đường Viễn, khêu gợi cất lên một đoạn RAP, phối hợp hoàn hảo với tiếng ca cao thấp của Đường Viễn và nhịp trống rộn ràng của Cố Thiếu Cảnh.
“Ta muốn người hôn nhẹ lên trán ta….” Đường Viễn hát đến đoạn điệp khúc.
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, ông ngoại cùng hắn chơi cờ vua, bà ngoại may cho hắn đôi giày vải, ông nội cầm quyển sách nói chuyện với hắn, bà nội đeo kính mắt nói cho hắn câu chuyện về tổ tiên Đường gia….
Bố đau hắn, mẹ thương hắn, anh trai sủng hắn, tại vị trí viên đạn xuyên qua mà lưu lại nụ hôn ngọt ngào.
Đường Viễn vốn không phải là người hay biểu lộ tình cảm ra ngoài, thanh âm của hắn lại cực kì đủ sức cuốn hút, theo từng nhịp hát, từng lời ca bay lên, phảng phất mang theo một tình cảm mà không người nào có thể kháng cự. Thật giống như một tòa thành trì trống rỗng được Đường Viễn mang ra bằng câu hát, đột nhiên tiến vào trái tim người nghe, tràn ngập lực lượng, vừa đau lại hạnh phúc, nhượng người ta không ngừng trầm luân.
“… Ta đã tư tâm, hứa kiếp sau.” Đường Viễn ngân lên câu cuối cùng, âm thanh chậm rãi biến mất.
Toàn bộ hội trường lâm vào tĩnh mịch, trầm mặc giống nhau.
Hoa Dung ôm một bó hoa bách hợp, há miệng thở dốc, sau khi lấy lại tinh thần, cô một đường chạy chậm đi qua, nhét vào trong ngực Đường Viễn, hai má đỏ bừng mà chạy đi xuống.
Lông mày Cố Viêm nhảy dựng, lấy điện thoại gửi cho thư kí một cái tin nhắn.
Cố Thiếu Cảnh đứng dậy, đi đến bên người Đường Viễn, đột nhiên sờ sờ đầu của hắn, nói: “Tiểu Viễn, bình thường cậu hát vẫn luôn nghe hay như thế sao?” Microphone còn chưa tắt, thanh âm của Cố Thiếu Cảnh đặc biệt khàn khàn.
Tiếng Cố Thiếu Cảnh chợt kéo mọi người về hiện thực, tiếng vỗ tay cùng tiếng hét chói tai phô thiên cái địa ầm ầm vang lên không dứt.
Triển Viễn Kiếm một bên vỗ tay, một bên quay đầu, nhìn cô bé ngồi đằng sau, dở khóc dở cười nói: “Ông nói này cô bé! Cháu khóc cái gì thế?”
“Cậu ấy hát làm cháu thật cảm động a!” Cô sinh viên lau nước mắt, múa may hai tay, oa oa kêu lên: “Nghe bài hát này cháu cứ cảm thấy Đường Viễn đã có người yêu vậy! Cậu ấy có bạn gái rồi sao?”
Người bên cạnh bật người quát: “Không có khả năng!”
Triển Cẩn Lan kinh ngạc quay đầu lại, đem DV nhắm ngay cô sinh viên kia: “Con cô có bạn gái? Sao người làm mẹ như cô không biết tý nào thế này? Ai, tiểu Viễn hát ca khúc này để tặng người thân mà, chính là chúng ta, chúng ta…”
“Ngao ——! Cô là mẹ của Đường Viễn? Cô ơi! Cháu tên là Lưu Tiêu, cháu sẽ giặt quần áo, nấu cơm, đặc biết hiếu thuận….”
“Cháu! Cô ơi! Cô xem cháu đi ạ! Cháu là…”
Vô số đầu quanh đó đột nhiên nghe tiếng mà động, xoay trước DV của Triển Cẩn Lan chen tới chen lui.
Người nhà của Đường Viễn: “…”
Đường Viễn hướng người phụ trách âm nhạc tối nay chỉ chỉ ra hiệu. Người phụ trách hiểu ý gật đầu, chỉnh âm lượng đến mức to nhất.
“Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ!” Thanh âm thanh lãnh như lộ ra một cỗ ma lực, tiếng ồn ào trong hội trường thoáng chốc im bặt, Đường Viễn nhìn người thân ngồi trên ghế, đôi mắt cong cong, cười nói: “Tên của ca khúc này là ǁHuyền Dạǁ, xin được giành tặng cho gia đình tôi. Con xin cảm ơn mọi người đã yêu thương, chăm sóc và bảo hộ con. Con rất hạnh phúc!”
Đường Niệm mãnh liệt buông kính viễn vọng, mặt nháy mắt đỏ bừng, nhìn mẹ: “Mẹ, tiểu Viễn nhà chúng ta đỏ mặt! Mẹ chú ý ghi hình a!”
“Mẹ xem nào!” Triển Cẩn Lan giành kính viễn vọng, đem DV nhét vào trong tay Đường Kính Thu.
Đường Kính Thu co rút khóe miệng, chỗ ngồi đều được sắp sếp ngay ghế đầu, còn cái gì không nhìn thấy a? Ông vừa nghĩ vừa cầm DV nhắm ngay sân khấu, phóng đại hình ảnh, vui tươi hớn hở nhìn chằm chằm con trai mình.
Tô Minh Niệm cùng Mạch Kỳ điều tiết một hồi lâu mới chặn sơ qua tiếng ồn ào náo nhiệt trong hội trường để tiệc tối tiếp tục tiến hành.
Diệp Minh mặc một bộ đồng phục quý tộc châu Âu cổ, mang bao tay màu trắng, đôi mắt đen, cả người nhìn qua lạnh như băng. Cậu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Đường Viễn. Khi hai người gặp thoáng qua nhau, Diệp Minh đột nhiên dừng sức va chạm mạnh. Bó hoa bách hợp ôm trên tay Đường Viễn rụng lả tả trên mặt đất, Diệp Minh nhếch môi, cười lạnh đi qua.
Mặt Cố Thiếu Cảnh trầm xuống, vừa muốn đi qua. Đột nhiên Cố Lãnh Đông từ phía sau đá cậu một cước, vươn tay làm cái ý tứ “Giải tán”. Cố Thiếu Cảnh mạc danh kỳ diệu mà nhìn cô, làm gì? Nhiệm vụ đi Ethiopia chẳng phải đã sớm hoàn thành rồi sao?
Cố Lãnh Đông trở mình một cái xem thường, cũng không cùng Đường Viễn chào hỏi, quay đầu bước đi .
Cố Thiếu Cảnh: “…”
Màn sân khấu bên cạnh đột nhiên động, Cố Viêm nhanh chóng vươn tay đặt sau cổ Đường Viễn. Anh biết Đường Viễn sẽ phản kích, khi bị tấn công cố ý rên lên một tiếng, bàn tay nhanh chóng lật, che lại miệng Đường Viễn, trực tiếp ôm lấy người mang ra ngoài.
Cố Thiếu Cảnh: “! ! !”
“Cố Viêm ——!” Đường Viễn bị ép đẩy vào trong xe, quả thực tức giận sắp bốc khói rồi.
Cố Viêm giơ bó hồng đỏ to bự nhét vào lồng ngực hắn, dùng thân thể ngăn chặn Đường Viễn đang phản kháng kịch liệt, quay đầu lại hướng lái xe quát: “Tấm ngăn! Lái xe!”
Lái xe cuống quít dâng lên tấm ngăn, nhấn chân ga.
Đường Viễn hoàn toàn bị chọc giận, đem hoa hồng ném xuống bên cạnh, hắn nhanh chóng xoay người kỵ đến trên lưng Cố Viêm, kháp cổ của anh, buộc chặt lực đạo, lạnh như băng mà nhìn Cố Viêm: “Anh muốn chết như vậy?”
“Hôm nay là ngày giỗ của Tuyết Lang, em theo anh đi nhìn anh ấy.” Cố Viêm bị kháp cổ vẫn rất vui vẻ, hai tay đặt lên lưng Đường Viễn. Anh nhìn chăm chú vào mắt Đường Viễn, dừng một chút, đột nhiên nói: “15 năm trước, cục BOF tra ra có gián điệp, con trai của Cố gia, Lăng Vân, Tuyết Lang, Hướng Đông, Du Hồng, thông tin của những đặc công cao cấp nhất này đều bị tiết lộ, toàn bộ đều bị gia tộc Vincent xếp vào danh sách ám sát.”
Cả người Đường Viễn cứng đờ, Cố Viêm nhân cơ hội này đem tay hắn kéo xuống, đứng dậy ôm người vào trong ngực, nhếch môi, nói: “Năm đó, Cố Vệ Quốc gạt vợ con, ông ấy tính toán dùng đứa con trai 10 tuổi làm mồi, dẫn xà xuất động. Khi đó Tuyết Lang 17 tuổi, nhận được nhiệm vụ, đến trường học đón Cố thiếu gia về Nhà cũ, kết quả trên đường gặp ám sát.”
“Lúc ấy, Cố Vệ Quốc đang định chỉ huy ở Lầu hai, toàn lực tập trung tìm kiếm tin tức cùng thế lực sau lưng của gia tộc Vincent. Chính là, ông cũng không dự đoán được trong ban lãnh đạo phụ trách kỹ thuật của Lầu hai cũng có gián điệp. Hơn nữa người này có kĩ thuật máy tính rất cao. Nguyên bản xe của Tuyết Lang đã được Lăng Vân xử lý qua, nhóm đặc công kĩ thuật có thể khẩn cấp khống chế khi khẩn cấp. Kết quả vì có tên gián điệp kia nên tiểu thiếu gia của Cố gia và Tuyết Lang suýt nữa bị nổ chết.”
“Cố phu nhân dưới cơn nóng giận muốn ly hôn với Cố Vệ Quốc. Cố Vệ Quốc lúc ấy giận dữ điên người, vận dụng toàn bộ BOF san bằng gia tộc Vincent lộ ra ở bên ngoài. Ông cũng rất nhanh tra ra gián điệp ở Lầu hai, nhưng trong một thời gian dài vẫn chưa tra ra lãnh đạo của hắn ta là ai.”
“Lúc ấy, Tuyết Lang bị thương rất nặng, Cố Vệ Quốc sợ bọn gián điệp sẽ mượn cơ hội giết anh ấy, liền tìm một người bị tử hình để thay thế Tuyết Lang, còn ông thì trực tiếp đăng báo là Cố Viêm cùng đặc công Tuyết Lang bị thương quá nặng không cứu được, đã tử vong. Sau đó, Cố Vệ Quốc đề nghị Tả Quang làm cho Tuyết Lang một tề chất kháng sinh, phái Lăng Vân vốn đang nhiễu loạn cứ điểm của thế lực ngầm sau lưng gia tộc Vincent trở về, đem Tuyết Lang tới biên cảnh, nơi đó có BOF—— “
“Còn nói với tôi những thứ này, tôi nhất định sẽ giết anh!” Hô hấp của Đường Viễn dồn dập, đột nhiên vung quyền đấm thẳng vào bụng Cố Viêm, ánh mắt lạnh đến tận cùng: “Lặp lại một lần nữa, tên của tôi là Đường Viễn!”
Cố Viêm bị một quyền này đánh đến méo mặt, suyễn nửa ngày mới hoãn lại sức lực, hừ hừ nói: “Rất đau a lão bà…”
Đường Viễn vừa muốn huy quyền đánh tiếp, Cố Viêm trực tiếp đem hắn ấn xuống băng ghế, ngăn lại tay chân chính là một trận cường hôn.
“Trước mắt cái này có thể không nói, chờ thời điểm em muốn biết, anh sẽ nói lại một lần nữa cho em nghe.” Cố Viêm bị Đường Viễn cắn không lưu tình, đầu lưỡi lập tức thấy máu, anh vừa bực mình vừa buồn cười, đem hoa hồng một lần nữa đẩy đến, hạ giọng, mãnh liệt nói: “Sói con nhỏ bé của anh! Từ nay về sau, trừ bỏ hoa của anh, em tuyệt đối không thể nhận hoa của bất cứ ai!”