Bạn đang đọc truyện Tô Vàng Nạm Ngọc của tác giả Bố Đinh Lưu Ly. “Cái chân này đã bị thương hơn nửa rồi, bổn cung thực sự chạy không nổi nữa, ngươi đưa hoàng huynh đi trốn đi, từ cửa Thuận Thiên chạy một đường về hướng Nam, đừng quay đầu lại.” Trong đêm tối thê lương, vị đế cơ trẻ tuổi xinh đẹp quay về phía tên thi vệ thân tín của mình cười nhạt xem như là lời tạm biệt cuối cùng. Khi tiếng gươm hòa cùng tiếng vó ngựa ngày càng gần, nàng đã từng nghĩ mình sẽ chạy trốn, nhưng với đôi chân tàn phế này, ngay cả đứng lên cũng đã là hy vọng xa vời.
Nàng nghĩ, hoàng huynh trời sinh vốn đã không được dự liệu sẽ là phận Hoàng đế, mặc long bào không giống Thái tử, cởi long bào ra càng không hề giống. Nhưng dù sao hắn còn có thê thiếp, đứa con nhỏ nhất còn đang bọc tã, không thể không có phụ thân…Không như nàng, cô độc, không vướng bận… Xuân tới hoa nở, hạ đến mưa rơi, thu sang lá bay, đông về tuyết trắng, vạn vật đều có nhân quả luân hồi…thôi vậy, những gì nàng nợ Bùi Mạc, hãy để mình nàng trả vậy. Bánh xe ngựa lăn xa dần, mang theo một vị hoàng đế mất nước đang hôn mê bất tỉnh cùng vị công chúa mất nước chìm trong những giấc mộng vụn vỡ, cứ thế biến mất dần trong cẩm tú thành Trường An.
Nguyên Hòa năm thứ 4, tháng 12, trời đổ tuyết lớn, Lang Gia Vương cùng Bùi Mạc liên hợp làm phản, khởi nghĩa bức vua thoái vị, mấy vạn cấm quân từ lâu không chịu được sự áp bức của hôn quân Lý Tấn mở cửa thành, không chiến mà hàng. Trong chốc lát chồng chồng kỵ binh ngã đầy đất, nương theo cơn gió đông nghẹn ngào là thảm cảnh thê lương. Trong điện Thanh Hoan cô tịch quạnh quẽ, tấm rèm vàng nhạt theo gió phất phơ để lộ dáng người thanh thoát phía sau án kỷ. Bên cạnh đó, nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Tận Trùng Sinh và Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi.
Bình luận truyện