“Để nữ hầu vệ của người dạy ta công phu?”
Khi nghe Lý Tâm Ngọc nói tin này, Bùi Mạc dường như không vui, mãi một lúc sau hắn mới hỏi lại: “Ta có thể từ chối không?”
“Vì sao?”
Bị người ta phớt lờ lòng tốt, mặt mũi Lý Tâm Ngọc có chút chán nản, nói: “Đừng thấy Bạch Linh tuổi không lớn lắm, tính cách lại trầm mặc, nàng thế nhưng lại là truyền nhân duy nhất của Linh Hư kiếm, mặc dù ở trong cung cao thủ nhiều như mây, nàng không phải đệ nhất cao thủ thì cũng là thứ hai trong số đó. Chẳng qua là do ta níu chặt nhược điểm lần này của nàng, nàng mới miễn cưỡng đồng ý đến chỉ dạy công phu cho ngươi, tránh cho tương lai ngươi thua trên đấu thú tràng, đã mất mạng lại còn làm mất mặt bản cung.”
Bùi Mạc nắm chặt kiếm bên hông, dựa vào tường trụ, vẫn là bộ dạng không quá tình nguyện.
“Ngươi nha, đừng tự phụ như vậy, phải mài giũa chính mình thật tốt, đối với tương lai của ngươi cũng là chuyện tốt, đâu thể nào làm nô lệ cả đời, phải không?”
Nói xong, Lý Tâm Ngọc vuốt tay áo, cười nói: “Huống chi, ngươi không ở đấu thú tràng thắng nhiều một chút, tương lai lấy đâu ra tiền để chuộc thân cho chính ngươi và Liễu Phất Yên?”
“Ta tự mình chăm chỉ luyện tập, tuyệt đối sẽ không thua, còn việc chuộc thân cùng Liễu Phất Yên không quan hệ.”
Nói xong, Bùi Mạc quay đầu nhìn mái hiên bên ngoài mọc lan tràn cành khô, buồn bã đáp: “Hơn nữa, Bạch Linh lại là một nữ tử.”
Lý Tâm Ngọc vẫn không hiểu được hắn không thoải mái vì điều gì, liền hỏi: “Nữ tử thì sao? Ngươi cũng trông mặt mà bắt hình dong, coi thường nữ nhân sao?”
Bùi Mạc nhíu mày: “Ta không thích quá gần gũi cùng cùng nữ tử khác.”
Nghe hắn nói, Lý Tâm Ngọc dường như có chút thương tâm, thần sắc phức tạp hỏi: “Nói như vậy, ngươi cũng không thích gần gũi ta?”
Bùi Mạc nghe vậy, lập tức đứng thẳng người giải thích: “Không phải, công chúa là ngoại lệ. Với ta mà nói, người cùng những nữ tử khác không giống nhau.”
“Không giống nhau điểm nào?”
“Công chúa là của ta... Ân nhân của ta, tự nhiên là khác biệt với những người khác.”
Thấy Bùi Mạc chững chạc đàng hoàng mà khen mình, Lý Tâm Ngọc còn rất hưởng thụ, mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Đột nhiên trong một khoảnh khắc, nàng mới kịp nhận ra câu nói kia là lạ ở chỗ nào, lập tức gãi gãi đầu lắp bắp: “Aiz, ta mới vừa cùng ngươi đàm luận chuyện gì vậy chứ?”
Bùi Mạc: “Nhà bếp làm bánh trôi cùng rượu ủ hoa quế, ta đi xem thử bọn họ nấu xong chưa.”
“Khoan đã, đừng hòng nghĩ chuyển hướng câu chuyện!”
Ngón tay Lý Tâm Ngọc túm đai lưng Bùi Mạc, ngăn cản hắn chạy trốn, đôi con ngươi linh động đáp: “Như vậy đi, ngươi cùng Bạch Linh tỷ thí một trận, nếu như ngươi có thể thắng nàng, ta liền không ép buộc ngươi phải theo nàng luyện võ. Nếu là ngươi không thắng được nàng, liền không cần phí sức nhiều lời, ngoan ngoãn theo nàng học hỏi. Đương nhiên, cần phải khiêm tốn thỉnh giáo một chút”
Nhắc tới cũng khéo, Bạch Linh vừa lúc dẫn một chi đội thân vệ tuần sát đi qua, Lý Tâm Ngọc gọi nàng: “Bạch Linh tỷ tỷ, đến giáo huấn cái tên tiểu tử tâm cao khí ngạo này một chút, để hắn biết bản lĩnh của ngươi.”
Bạch Linh cũng không phải là người nói nhiều, lập tức cầm kiếm qua đây, gật đầu đáp: “Được, điện hạ.”
Nói xong, nàng lại hướng Bùi Mạc chắp tay, dùng tay làm dấu “xin mời.”
Bùi Mạc đáp lễ, thản nhiên nói: “Ngươi trước.”
Bạch Linh cũng không khiêm nhượng, một chưởng đánh ra, nhanh như chớp, mang theo tiếng gió vù vù sượt qua vai Bùi Mạc. Bùi Mạc vừa mới kham kham né qua, Bạch Linh lại nhấc chân quét tới, vung lên trên mặt đất một đám lá rụng. Bùi Mạc tránh, nâng chưởng nghênh đón Bạch Linh, chưởng lực từ tay hai người đụng vào nhau. Bạch Linh lù lù bất động, mà Bùi Mạc lại phải lui một bước mới đứng vững thân hình. Hắn giương mắt, bộ dáng nhàn hạ ung dung vừa rồi không thấy nữa, ánh mắt trở nên sắc bén. Tay trái hắn cầm vỏ Thanh Hồng kiếm, tay phải chậm rãi đặt trên chuôi kiếm, ngón cái cùng ngón trỏ nắm chặt, bày ra tư thế rút kiếm. Quanh mình khí tràng lập tức thay đổi, điều này cho thấy Bùi Mạc đã hoàn toàn nghiêm túc nghênh chiến.
Lý Tâm Ngọc để cung tỳ đưa một chút thức ăn qua đây, một bên nhai hạt thông đường, một bên ngồi trên bàn đu dây ở trong đình viện xem tỷ thí. Tiểu tử Bùi Mạc này quá tự phụ, Bạch Linh cần phải đánh tan nhuệ khí này của hắn mới được. Đã dùng danh phận đả nô để thu lưu hắn, vậy sau này chắc chắn sẽ thường đi đấu thú tràng rèn luyện. Lý Tâm Ngọc có ý bồi dưỡng hắn, lại không muốn hắn vì vậy mà thương vong, chỉ có thể nhờ Bạch Linh giúp nàng quản giáo... Nhưng cái tên tiểu tử hắn, được lợi lại còn không vui. Nghĩ đến chỗ này, Lý Tâm Ngọc lại nhịn không được cười ra tiếng: “Thế nhưng ở trong mắt Bùi Mạc, nàng là cùng những nữ tử khác lại không giống nhau! Bùi Mạc không cô nương khác tiếp cận, lại chỉ thân thiết duy nhất mình nàng. Xem ra kế hoạch nuôi dưỡng đại tướng quân nghịch thần thành trung khuyển sắp thành công rồi a!”
Mà bên kia, Bạch Linh cùng Bùi Mạc đồng thời rút kiếm, hai thanh thượng đẳng bảo kiếm đụng vào nhau, phát ra tiếng rồng hét réo rắt. Hai người so chiêu, vừa chạm vào lại lập tức tách ra, chỉ là điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, thắng bại đã định.
Bùi Mạc toàn thân đứng vững, tay phải nắm kiếm đã bị man lực chấn động, đến cả lưỡi kiếm cũng run rẩy không ngớt, thật lâu cũng không thể dừng lại. Bùi Mạc nhíu mày, tầm mắt rơi vào lưỡi kiếm rung động không ngớt trên tay mình, lại nâng mắt lên, chạm phải ánh mắt cùng nụ cười mỉm của Lý Tâm Ngọc bên trong đình viện. Hắn hơi mân môi, hình như đang quở trách chính mình khinh địch, một lúc lâu mới nghiêng đầu không cam lòng nói: “Ta thua.”
Bạch Linh vô cảm thu kiếm, hướng Lý Tâm Ngọc ôm quyền nói: “Tỷ thí kết thúc, thuộc hạ đang làm nhiệm vụ, xin rời đi trước.”
Lý Tâm Ngọc gật đầu, phất tay ra hiệu cho Bạch Linh đi xuống. Đợi Bạch Linh dẫn thị vệ đi rồi, Lý Tâm Ngọc mới từ trên bàn đu dây nhảy xuống, xoa xoa đầu ngón tay dính vụn đường, cười nói: “Lần này thua có tâm phục khẩu phục không?”
Bùi Mạc thu kiếm, im lặng không nói, hiển nhiên là lần đầu chiến bại, nhất thời không tiếp thu được. Trong khoảnh khắc, hắn ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Là ta khinh địch, nếu cho ta thêm một thời gian nữa, ta nhất định có thể thắng nàng.”
Hắn nói như vậy, Lý Tâm Ngọc tuyệt đối không hoài nghi. Kiếp trước, sau khi Bùi Mạc thành công tiếp cận Lý Tâm Ngọc, thường xuyên cùng Bạch Linh luận bàn, hắn vốn là xuất thân trâm anh thế gia, có bản lĩnh võ học rất mạnh, lại thêm thiên tư thông minh đã gặp qua là không quên được, không đến một năm, công phu của hắn lại chậm rãi đuổi kịp và vượt qua Bạch Linh… Cho đến ngày ấy khi Lý Tâm Ngọc xuất giá, Bùi Mạc cướp cô dâu, Bạch Linh đem hết toàn lực cũng không thắng được hắn . Măng mọc quá tre, kiếp này nếu như có thể bồi dưỡng Bùi Mạc thật tốt, hắn có thể sẽ càng có thành tựu sáng chói so với kiếp trước. Nhưng điều kiện tiên quyết là, tâm của hắn phải hướng về chính mình.
Nghĩ đến chỗ này, Lý Tâm Ngọc híp mắt than thở: "Đông Đường rộng mênh mông, nhân tài đông đúc, thứ không thiếu nhất chính là con người tự cao thông tuệ. Thử phóng mắt nhìn khắp nơi đô thành Trường An hoa lệ này đi, ngươi ở trên đường ném một hòn đá cũng có thể đập trúng mấy tài tử phong lưu. Ngươi nghĩ trở nên nổi bật có thể dễ dàng như nói vậy sao? Ta biết ngươi là thiếu niên có chí lớn, có ý định bồi dưỡng ngươi, hy vọng ngươi khiêm tốn kính cẩn nghe theo, tu tập thật tốt.”
Bùi Mạc ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, hỏi: “Công chúa bồi dưỡng ta, lẽ nào sẽ không sợ sau khi ta trở nên lớn mạnh, trái lại trả thù người sao?”
Lý Tâm Ngọc suy nghĩ một hồi, thành thực đáp: “Nếu nói là không sợ, kia nhất định là lừa gạt ngươi. Nhưng ngươi thông minh như vậy, lại sao có thể không biết giữa chúng ta có cùng chung địch nhân.”
Con ngươi Bùi Mạc chớp động: “Người nói vậy ý là sao?”
“Kẻ địch mưu mô giăng bẫy, mẫu hậu ta là vật hi sinh, gia tộc của ngươi cũng vậy, có lẽ không lâu nữa trong tương lai, chúng ta cũng sẽ trở thành vật hi sinh trong âm mưu của hắn, cho nên…” Lý Tâm Ngọc ngẩng đầu, lộ ra một bộ dáng đường hoàng cười nói: “Cho nên, ta cần một lưỡi dao sắc bén có thể giúp ta đâm rách sương mù dày đặc phía trước, mà ngươi, chính là kiếm của ta.”
Bùi Mạc nắm chặt kiếm, trầm giọng nói: “Ý của công chúa là…”
Lý Tâm Ngọc yên lặng nhìn hắn, gằn từng chữ: “Ta giúp ngươi điều tra rõ án oan của Bùi gia, ngươi tạm thời buông thù hận, an tâm đi theo ta, thế nào?”
Bùi Mạc trầm ngâm trong khoảnh khắc, hỏi: “Nếu ta đồng ý đi theo điện hạ, có thể hay không có thể trở thành tâm phúc đi bên cạnh người như Bạch Linh?”
Lý Tâm Ngọc đáp: “Tất nhiên có thể.”
“Cũng có thể ở bên cạnh gác đêm cho điện hạ như ngày hôm qua sao?”
“...”
Lý Tâm Ngọc cười bất đắc dĩ, đáp: “Ngươi cũng không phải tư tẩm quan, canh ta ngủ làm gì cơ chứ?”
Ánh mắt Bùi Mạc yên tĩnh mà cố chấp, kiên định nói: “Có thể sao, điện hạ?”
Lý Tâm Ngọc luôn luôn là một người mềm lòng, nhất là lúc Bùi Mạc dùng ánh mắt trong suốt mà kiên định như vậy khẩn cầu nàng, nàng càng không có cách nào cự tuyệt. Nghĩ nghĩ, nàng híp mắt cười nói: “Ngươi cứ theo Bạch Linh học võ cho tốt, những cái khác chỉ cần ngươi muốn, bản cung đều tận lực thỏa mãn ngươi.”
Khóe miệng Bùi Mạc nhấc lên: “Ta muốn cái gì cũng có thể sao?”
Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn hắn, lộ ra vẻ “bản cung sớm đã nhìn thấu tất cả”, nói: “Trừ làm nam sủng.”
Bùi Mạc nhẹ nhàng 'Nga' một tiếng, độ cong khóe miệng càng cao lên, chắc chắc đáp: “Ta sẽ tốt hơn so với nam sủng của người, điện hạ.”
“Lại tiếp tục mạnh miệng.”
Lý Tâm Ngọc ở trong viện đã lâu, cảm thấy có chút lạnh, liền xoa xoa đầu ngón tay nói: “Đi thôi đi thôi, đi xem rượu ủ hoa quế cùng bánh trôi của bản cung lấy đến đây.”
Bùi Mạc nụ cười không giảm, quay người đi lấy canh ngọt. Lý Tâm Ngọc quay người ngồi trên bàn đu dây, nhàn nhã tự tại đong đưa. Những ngày gần đây, nụ cười trên mặt Bùi Mạc càng ngày càng nhiều, thân thể cũng rắn chắc hơn, không còn thon gầy giống như trước kia, càng trổ mã càng phát ra thủy linh tuấn tú, Lý Tâm Ngọc cũng hết sức vui vẻ. Cũng không biết từ lúc nào, chỉ cần Bùi Mạc cười, trong lòng nàng cũng sẽ nghĩ đến ánh mặt trời tháng tư ấm áp. Bùi Mạc là một người lạnh nhạt, đối với mọi người đều bày ra vẻ kiêu căng thanh cao, nhưng hình như chỉ có lúc hắn ở cùng nàng, trong ánh mắt cùng khóe miệng đều bộc lộ ra vẻ dịu dàng…
Một tiểu Bùi Mạc hết sức chân thành như vậy, quả nhiên là thập phần chọc người yêu thích, Lý Tâm Ngọc tuy ngoài miệng không nói ra nhưng lại thích trêu chọc Bùi Mạc, trái tim không thể khống chế mà bị hắn hấp dẫn… Quả nhiên mỹ sắc làm quốc gia lầm than, hoàn toàn khiến nàng trầm mê trong đó.
Đương lúc nghĩ ngợi lung tung, một đôi bàn chân phía sau yên lặng lại gần, đôi tay chụp lấy đánh úp sau lưng Lý Tâm Ngọc, bỗng nhiên đẩy nàng xuống…
“A!” Lý Tâm Ngọc kêu to, vô ý thức nắm lấy bàn đu dây thừng, bàn đu dây “xẹt” một tiếng vẽ lên một đường vòng cung trong không trung. Lý Tâm Ngọc đầu váng mắt hoa, quay đầu về phía sau cả giận nói: “Huynh trưởng, người là trẻ con ba tuổi sao! Muốn hù chết muội à?”
Lý Tấn bận rộn giúp nàng ổn định bàn đu dây, cười hì hì nói: “Muội muội làm sao biết là ta?”
“Toàn bộ Thanh Hoan điện này trừ ca ca ra, còn có ai dám làm muội sợ như thế?”
Lý Tâm Ngọc run rẩy nhảy xuống khỏi bàn đu dây, liếc mắt nhìn Lý Tấn: “Huynh không ở đông cung học tập đọc sách phê duyệt, lại chạy đến chỗ muội càn quấy cái gì?”
“Đọc sách đọc sách, hiện tại ngay cả muội cũng muốn ép ta đọc sách, nếu biết trước làm thái tử không có gì thú vị như thế, ta sẽ không làm! Vị trí Đông cung Thái tử ai thích thì cầm lấy đi cầm đi!”
“Suỵt! Huynh muốn chết chìm trong nước bọt của đám ngôn quan sao?”
“Dù sao huynh cũng không thông minh như muội, tương lai đăng cơ, muội tới làm phụ tá cho ta…”
“Đừng, đừng.” Lý Tâm Ngọc không thể đồng tình với kẻ mê sảng này, đáp: “Hoàng huynh, muội muội đây còn muốn sống thọ một chút, huynh đừng kéo ta vào bẫy.”
“Được rồi, không nói tới chuyện này nữa.” Lý Tấn kéo tay muội muội, hưng phấn nói: “Hôm nay ta đến là muốn mang cho muội một người.”
“Một người? Ai vậy?”
“Từ sau khi thiến cẩu Lưu Anh bị ban chết, Thanh Hoan điện của muội vẫn còn thiếu một thái giám quản sự không phải sao, vậy nên hôm nay ta cố ý tuyển một người thích hợp cho ngươi sai phái.”
“Thái giám?” Lý Tâm Ngọc có Bùi Mạc bên người, đâu còn để ý người khác? Lập tức từ chối: “Không cần, ta không thích thiến nô, bọn họ nói chuyện âm thanh sắc nhọn khó chịu, trên người còn luôn mùi huân hương quái dị, thật khó ngửi.”
Nàng quay người muốn chạy, đúng lúc ra khỏi cửa tròn lúc lại suýt nữa đâm trúng một người. Lý Tâm Ngọc ổn định bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên tinh xảo thanh tú đứng ở dưới cây mai, hướng về Lý Tâm Ngọc hành đại lễ, mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh chỉnh tề: “Tiểu nô Thịnh An, bái kiến công chúa điện hạ.”