Mây đen che khuất ánh trăng, Trường An như bị một bóng ma bao phủ.
“Ngươi thật đúng là thấp hèn.” Tinh La gập một chân ngồi trên mái hiên, một cái khác lắc lư trên không trung, chế nhạo nói: “Lý Tâm Ngọc đối với ngươi như vậy, người Lý gia lại đối đầu với Bùi gia, mà ngươi vẫn khăng khăng một mực với nàng. Nàng ôn tồn mềm giọng dỗ một chút, ngươi ngay cả tên họ của mình là gì đều quên mất.”
“Ngươi không cần khích ta.” Bùi Mạc ôm kiếm, ánh mắt sắc bén như hai thanh đao đã ra khỏi vỏ, nói giễu: “Đường tương lai đi như thế nào, tin tưởng nàng hay nghi hoặc nàng, đều do ta quyết định, cùng người ngoài không quan hệ.”
“Theo ta, chỉ cần giết nàng là xong hết mọi chuyện. Giống như những kẻ năm đó khi dễ ta ở Dục Giới Tiên Đô, đều bị ta giết đến sạch sẽ, lại dùng một cây đuốc tiêu hủy toàn bộ, thật là thoải mái!” Nói xong, Tinh La cắn cánh môi nhợt nhạt, cười đùa nói: “Ngươi nếu như không đành lòng giết nàng, ta có thể làm thay! Ai bảo ta thiếu Bùi gia các ngươi một ân tình!”
“Nếu như ngươi dám động đến nàng, ta liền giết Lý Dục Tú.”
“Ngươi dám!”
“Ngươi cứ việc thử xem.” Bùi Mạc kiêu căng nâng cằm lên: “Địa vị của nàng trong lòng ta còn sâu hơn Lý Dục Tú trong lòng ngươi rất nhiều. Sớm muộn cũng có một ngày, hòn ngọc quý trên tay đông đường chính là nữ nhân Bùi gia.”
Tinh La vẻ mặt ghét bỏ: “Phi! Cái kẻ quần là áo lượt thanh danh không tốt như nàng cũng dám đem ra so sánh với Dục Tú quận chúa của ta?”
“Nàng hơn Lý Dục Tú ngàn vạn lần.”
“Ngươi lại sỉ nhục quận chúa ta đánh ngươi!”
Hai người hắn như mấy đứa trẻ con, cách khoảng không cãi vã một lúc, lại cảm thấy rất ấu trĩ, không hẹn mà cùng ngậm miệng, mỗi người hừ một tiếng mới quay đầu đi. Ước chừng thời gian uống cạn một chén trà, Bùi Mạc nhìn lại, trên Quan Tinh lâu đèn đóm đã tắt, không còn thấy thân ảnh Lý Tâm Ngọc. Đi rồi sao? Hẳn là chưa có đi bao xa. Bùi Mạc biến sắc. Tinh La không hiểu sao lại xuất hiện ở trong cung, nhưng lại không cùng hắn giao thủ, cảm giác có cái gì không đúng. Nghĩ đến chỗ này, hắn quay người nhảy xuống mái hiên, hướng về cửa lớn Thái sử cục chạy đi. Trên mái nhà, Tinh La thay đổi tư thế thoải mái nằm ngang trên gạch ngói vụn, tay chống huyệt thái dương, nhìn bóng lưng Bùi Mạc có vẻ vội vàng rời đi, chậm rãi lộ ra một nụ cười biến hóa kỳ lạ.
“Đi thôi đi thôi, nếu như đúng lúc, vừa lúc có thể bắt gặp chuyện hay.”
Mây đen tản ra, trăng sáng giữa trời, cảnh đêm yên tĩnh. Lý Tâm Ngọc ra khỏi cổng Thái sử cục, vừa vặn nhìn thấy Bạch Linh lấy áo choàng qua đây, nhân tiện nói: “Thị vệ của bản cung đã tới, Hạ đại nhân dừng chân thôi.”
Hạ Tri Thu ôm đèn khom người, giọng nói và con ngươi liếc một cái lành lạnh, đáp: “Được. Thần cung tiễn điện hạ.”
“Tạ.”
Lý Tâm Ngọc nhận lấy áo choàng bao lấy thân thể, mới cảm thấy ấm áp một chút. Đi qua Thái sử cục, vẫn không thấy Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc xem chừng bốn phía một phen, nghi ngờ nói: “Bạch Linh, Bùi Mạc đâu?”
Bạch Linh kinh ngạc nói: “Hắn không cùng điện hạ ở chung một chỗ sao?”
“Vừa rồi còn ở, lúc xuống lầu liền không thấy, cũng không biết đi đâu.”
“Điện hạ chớ vội, có lẽ là có chút việc riêng, rời đi một lúc…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Bạch Linh trong nháy mắt thay đổi. Nàng đứng ra che ở trước mặt Lý Tâm Ngọc, ánh mắt lợi hại chăm chú nhìn bóng đen phía trước, rút kiếm quát khẽ: “Ai ở đằng kia?!”
Một trận tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, sau bụi hoa nơi góc tường cung, một vị hồng y mỹ nhân xuất hiện. Lúc nàng đi tới chỗ sáng sủa một chút, Lý Tâm Ngọc lộ ra vẻ mặt không thể tin được, ngạc nhiên nói: “Liễu Phất Yên?!”
“Công chúa biết được ta?” Liễu Phất Yên lẻ loi một mình, bóng mờ từng bước một đi ra, khuôn mặt diễm lệ tinh xảo dưới đèm đuốc chưa tàn có vẻ đẹp kinh động lòng người. Nàng đứng dưới bậc thang, hướng Lý Tâm Ngọc dịu dàng phúc thân, đôi môi đỏ mọng cong lên một đường diễm lệ, ôn nhu nói: “Không biết tội phụ có thể hay không có may mắn mời công chúa dời bước một chút.”
Nói xong, nàng nghiêng người hướng về đình nghỉ mát phía bên cạnh vườn hoa, dùng tay làm dấu mời.
“Công chúa đừng dễ tin người.” Bạch Linh cảnh giác nói: “Người này nguồn gốc không rõ ràng, cẩn thận có bẫy.”
Lý Tâm Ngọc vươn một tay, ra hiệu Bạch Linh im lặng. Nàng vuốt tay áo, mỉm cười quan sát Liễu Phất Yên. Khoảng cách gần vừa nhìn, Liễu Phất Yên xác thực rất đẹp, mũi cao sâu mục, da thịt không giống với người Trung Nguyên trắng như tuyết. Nàng tuy không như Lý Tâm Ngọc trẻ tuổi tinh xảo, nhưng đẹp đến đậm đà rực rỡ mà đường hoàng, giơ tay nhấc chân giống như mẫu đơn thành thục nở rộ, phong tình vạn chủng.
“Từ sau khi Dục Giới Tiên Đô bị một cây đuốc thiêu hủy, bản cung vẫn muốn tìm một cơ hội cùng Liễu cô nương tâm sự…”
Nói đến phân nửa, Lý Tâm Ngọc lại nhẹ nhàng che miệng, lanh lợi tiếp: “Nhưng, hiện tại có lẽ hẳn là nên đổi giọng, gọi ngài một tiếng Bùi tam nương tử.”
“Tội phụ cả gan, có mấy lời bất kể như thế nào đều phải cùng công chúa nói một chút. Chỉ là, bên ngoài tai vách mạch rừng, vẫn xin công chúa dời bước vào trong đình.”
Thấy Bạch Linh đề phòng, Liễu Phất Yên lại khẽ cười, vén lên tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay như sương tuyết, bình tĩnh nói: “Năm đó lúc Bùi gia bị diệt tộc, binh bộ thượng thư kiêng dè thân phận tướng môn chi nữ của tội phụ, đã sai người đánh gãy gân tay tội phụ, bây giờ, ta đã là phế nhân trói gà không chặt, sẽ không uy hiếp được an nguy của công chúa.”
Trên cổ tay của nàng có hai vết thương dài nhỏ, mặc dù vết sẹo đã nhạt màu, nhưng ở trên da thịt trắng như tuyết vẫn có thể nhìn thấy mà giật mình... Cũng khó trách Bùi tam nương tử thống hận hoàng tộc Lý thị như vậy, hơn phân nửa là bị đám người dưới dùng hình phạt riêng, giận chó đánh mèo với Lý gia. Lý Tâm Ngọc trầm ngâm một hồi, tay đặt trên chuôi kiếm của Bạch Linh, rút ra một tấc lưỡi kiếm đẩy vào trong vỏ, thấp giọng nói: “Bản cung sẽ đi gặp nàng. Nếu như sau thời gian một chén trà ta còn chưa quay lại, ngươi cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Bạch Linh thu kiếm lui về phía sau một bước, gật đầu nói: “Vâng.”
Lý Tâm Ngọc theo Liễu Phất Yên tiến vào đình nghỉ mát trong vườn hoa. Bàn ghế đá buổi tối thấm sương có chút mát lạnh, Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, tay vuốt áo quần, hỏi: “Bùi tam nương tử vì sao lại xuất hiện trong thâm cung? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như có thể tự do đi lại như thường.”
Khóe miệng Liễu Phất Yên mỉm cười, không có một tia kẽ hở, lạnh nhạt nói: “Cũng là nhờ phúc của lệnh huynh.”
“Hoàng huynh ta?”
“Từ khi Dục Giới Tiên Đô bị thiêu hủy, thái tử điện hạ xuất cung tìm ta một lần. Hắn thấy tội phụ không nhà để về, rất là thương hại, liền đem ta mang vào trong cung, sung vào nô tỳ trong Dịch Đình cung.”
“Dục Giới Tiên Đô quan nô, và Dịch Đình cung nô tỳ, mặc dù đồng dạng làm nô, nhưng ý nghĩa lại không giống nhau.”
Quan kỹ không thể chuộc thân, một đời chôn nơi đó bán rẻ tiếng cười vì quyền quý; mà nô tỳ trong Dịch Đình cung nếu như được chủ tử ân sủng, sẽ được khôi phục thân phận tự do... Nghĩ đến chỗ này, Lý Tâm Ngọc cảm khái nói: “Xem ra, hoàng huynh thực sự tốn không ít tâm tư trên người của ngươi, lấy tính tình của hắn, có thể nghĩ ra phương pháp quanh co như vậy đem ngươi tiến vào hoàng cung, đã là thập phần khó có được. Hoàng huynh luôn luôn là một người lãnh tình, chỉ có đối mặt với người mình để ý, hắn mới có thể giải quyết mọi trắc trở đem cho nàng niềm vui.”