Áo choàng sau khi ngâm nước càng mỏng đến đáng thương, dán sát lên cơ thể Bùi Mạc, khiến cơ thể hắn được phác họa như tranh vẽ, liếc mắt liền thấy rõ mồn một.
Hắn mới mười bảy tuổi, thân hình dù gầy nhưng khung xương vô cùng đẹp, chân mày đen thẳng tắp, lông mi dày cong vút, nước từ tóc lẫn cằm lần lượt chảy xuống càng khiến thân thể thêm phần hấp dẫn, cướp lấy sự chú ý từ Lý Tâm Ngọc.
Nàng kiếp trước không phải chưa từng thấy qua cơ thể Bùi Mạc, nhưng tựa hồ mỗi lần nhìn thấy đều khiến nàng không kìm được chấn động.
Thấy Lý Tâm Ngọc nhìn đến ngây ngốc, Bùi Mạc nhanh chóng nắm lấy vạt áo ngủ bằng gấm che lại phần eo dưới trở xuống, vội ho một tiếng kéo thần trí đang lơ lửng của nàng về.
Cảnh đẹp bị che lại, Lý Tâm Ngọc vừa ngại ngùng vừa có chút tiếc nuối, vội lấy tay xoa xoa mũi.
Có thể là do chậu nước lạnh có tác dụng, cũng có thể là do bản tính Bùi Mạc vốn quật cường, vẻ ửng hồng trên mặt hắn dần biến mất, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ trong suốt, chỉ là ánh mắt nhìn Lý Tâm Ngọc vẫn mang theo chút mơ hồ khó hiểu lẫn cảnh giác đề phòng.
Lý Tâm Ngọc biết, trong lòng Bùi Mạc luôn coi nàng là kẻ thù, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng sẽ không khác đi.
Trong lòng nàng có chút khó chịu không tên, lại nhấc áo ngủ bằng gấm che cả người Bùi Mạc lại, hậm hực nói: “Ngươi không cần sợ ta sẽ làm gì ngươi, sân sau của ta nuôi đến 26 nam sủng, mỗi người đều đẹp tựa Phan An, một tháng lâm hạnh một người, vô cùng sảng khoái. Ngươi kể cả có muốn bò lên giường bản cung, cũng phải đứng đó mà xếp hàng!”
Bùi Mạc đang bị nhốt trong chăn: “…….”
Hắn không hiểu nổi tại sao lại là 26 mà không phải 30, lại nghĩ mình chính là số 27, thực sự có cái gì đó nghẹn ở cổ họng.
Lý Tâm Ngọc không hề có nam sủng, một người cũng không.
Nàng chỉ dám ở trên miệng “trêu hoa ghẹo nguyệt”, từ trước đến giờ chỉ có sắc tâm không có gan làm càn. Kiếp trước cũng như vậy, chỉ vì giận dỗi Bùi Mạc mà ngoài miệng ba hoa, kỳ thực nội tâm tinh khiết không khác gì hoa sen trắng. Chính vì cái tật xấu này mà nàng khiến Bùi Mạc nếm không ít xót xa.
Quên đi, chuyện cũ như một cuốn sổ nợ rối mù, nhắc đến chỉ thêm đau lòng.
Lý Tâm Ngọc thở dài, đi chân đất xuống giường, tóc dài đen nhánh như sắc đêm chảy xuôi. Dưới ánh đèn lập lòe, nàng nhìn Bùi Mạc, nửa trêu tức nửa nghiêm túc nói: “Ở Thanh Hoan điện này, người ngươi không nên đề phòng nhất chính là ta. Bổn cung tuy là Đế cơ, là bảo bối của cả Hoàng thượng lẫn Thái tử, nhưng bên cạnh không có mấy kẻ là thật lòng, phần lớn đều là những kẻ “ruồi bu lấy mật” như thiến cẩu Lưu Anh, không cẩn thận sẽ bị hãm hại.”
Bên trong chăn, cơ thể Bùi Mạc khẽ giật giật.
Tiếng còng nhẹ vang lên, hắn giơ tay vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn đến tinh xảo, trầm giọng nói: “Đại ân của điện dạ, Bùi Mạc nguyện sống chết theo người.”
Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc. Nàng không ngờ tới Bùi Mạc sẽ trực tiếp nói ra tên mình như vậy, dù sao tất cả người Đông Đường đều biết, cái họ Bùi này, chính là cái họ mà Hoàng đế hận nhất.
Chỉ vì Uyển Hoàng hậu nghe đồn đã chết trong tay Tiêu quốc công Bùi Hồ An, cho nên Lý Thường Niên mới hạ một chiếu chỉ diệt hết cả Bùi gia.
Dựa vào tính cách cẩn thận của Bùi Mạc, không nên vạch trần gốc gác của bản thân nhanh như vậy mới đúng…Chẳng lẽ hắn đã dự liệu trước rằng một Đế cơ không màng thế sự như nàng sẽ không truy cứu?
“Ngươi đúng là người hiểu lễ nghi, chỉ có điều “Bùi”, cái họ này có chút nguy hiểm.” Lý Tâm Ngọc lấy tay vấn lại lọn tóc, xoay mắt cười nói: “Chi bằng từ này về sau, ta chỉ gọi ngươi là A Mạc thôi.”
Bùi Mạc chỉ trầm ngâm trong chốc lát, liền kéo theo xích sắt trên vòng cổ xuống giường, quỳ xuống một bái, thân thể cong thành bộ dạng thần phục: “Vâng, thưa điện hạ.”
Hắn thật sự thần phục, hay là giả bộ thuận theo rồi đợi ta lơ là? Lý Tâm Ngọc lười đi tính toán, hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Nàng hung hung hổ hổ tiến đến cửa tấm điện, trên người chỉ có tấm áo khoác đơn, chân trần đứng dưới đất lạnh lẽo, quát: “Ai cho các ngươi bày ra trò này.”
Lý Tâm Ngọc lâu nay sống không tim không phổi, đây là lần đầu nổi giận, đèn lưu ly chiếu sáng dáng vẻ tức giận trước nay chưa từng có của nàng.
Cung nữ cùng nhũ mẫu đều biết đã làm nên chuyện không hay, liền vội vã quỳ xuống xin dung thứ.
“Là, là Lưu công công an bài!”
Không cần phải dùng đến hình phạt bức cung nghiêm khắc, nhũ mẫu đã run run rẩy rẩy khai ra kẻ đứng sau:“Lưu công công nói công chúa vốn thích mỹ nam tử, muốn mượn tên tiểu nô này khiến công chúa vui vẻ…”
Lưu Anh ! A, tốt lắm, là Lưu Anh !
Đang lo không tìm được nguyên nhân thích hợp để lấy mạng chó ngươi, nay ngươi lại tự mình dâng tới cửa !
Nàng trầm giọng nói:“Người đâu, đem tên cẩu tặc Lưu Anh đến đây.”
Bạch Linh nghe thấy tiếng động bên này liền ôm đao chạy tới, thấy công chúa đang nổi giận, nàng cũng không dám trì hoãn, dẫn theo mấy người hầu đi tới chỗ ở của hạ nhân bắt Lưu Anh.
Nhưng Lưu Anh là kẻ vô cùng giảo hoạt, Bạch Linh lật tung cả nơi hắn ở cũng không thấy bóng dáng hắn. Có một tiểu nữ nơm nớp lo sợ nói:“Lưu công công nghe tin đồn không hay từ tẩm điện nên đã bỏ chạy về phía Đông rồi.”
Lúc Bạch Linh trở lại báo cáo, Lý Tâm Ngọc đã ăn mặc chỉnh tề, cả Thanh Hoan điện đã thắp đèn đuốc rực rỡ.
“Cẩu tặc kia đúng là lanh lợi, biết đến tị nạn ở chỗ hoàng huynh, đáng tiếc hôm nay nếu hắn không chết, nỗi hận trong lòng ta khó mà yên được.”
Nghe xong lời bẩm báo của Bạch Linh, Lý Tâm Ngọc cười lạnh:“Bãi giá, đến Đông Cung.”
Trăng đêm Trường An, trăm nhà sáng đèn, sao trời như đuốc.
Có thể nhìn ra thái tử Lý Tân vừa từ trên giường đi xuống, nhìn thấy muội muội đêm khuya mang theo thị vệ tới chơi, đến áo quần cũng không kịp chuẩn bị đàng hoàng, khoác lấy tấm áo xộc xệch đi ra, vừa ra lệnh cho cung nữ dâng nước, vừa cẩn thận dò xét:“Tâm Nhi, có chuyện gì sao? Nào, đến uống chút trà, ngồi xuống thong thả nói.”
Lý Tâm Ngọc nghiêng người dựa vào bàn trà, nhận lấy chén trà cung nữ dâng lên, đặt lên miệng thổi thổi nhưng không uống:“Hoàng huynh, ta đến đây để tìm người – Lưu Anh.”
Lý Tấn không hiểu, liền hỏi nội thị:“Lưu Anh? Lưu Anh có ở chỗ ta sao?”
Nội thị đáp:“Thái Tử điện hạ, Lưu Công công vừa mới đến đây cầu kiến, tiểu nô thấy ngài đã đi ngủ, liền để hắn đứng chờ ở gian khác.”
“Kẻ này! Mau đem hắn dẫn tới đây!”
Lý Tấn bị phá mộng đẹp, đang trong lúc bực tức ngữ khí vô cùng khó chịu. Chỉ có khi đối mặt với Lý Tâm Ngọc, giọng hắn mới trở nên mềm mại:“Muội muội, tên thiến nô này đã gây ra chuyện gì, ca ca giúp muội rút roi hả giận, có được không?”
Lý Tâm Ngọc lạnh nhạt đáp:“Hoàng huynh, đây không phải chuyện mà một trận roi có thể giải quyết xong.”
Lý Tấn ý thức được tình thế nghiêm trọng, hỏi:“Rốt cuộc tên chó ghẻ ấy đã làm cái gì?”
“Ta dẫn theo một nam nô về Thanh Hoan điện…”
“Cái gì ? Muội dẫn theo nam nhân về Thanh Hoan điện? Lại còn là một nô lệ?”
“…Đây không phải là trọng điểm.”
Lý Tâm Ngọc chỉ vừa kể sơ qua chuyện vừa xảy ra, mặt Thái tử đã đen như đáy nồi.
“Lớn mật! Thứ chó ghẻ này!”
Lý Tấn nhịn không nổi cơn giận, trong lòng bực bội đi qua đi lại, chỉ ngón tay lên trời:“Muội muội ta xinh đẹp như hoa, là nữ tử tôn quý nhất, không nam nhân nào có thể xứng với nàng! Huống hồ chỉ là một tên nô lệ đê tiện!”
Đang nói chuyện, nội thị đã áp giải Lưu Anh đến.
Lưu Anh vừa vào điện, Lý Tấn đã cho hắn một đạp ở ngực, khiến hắn bay ra xa cả trượng, lăn đủ ba vòng mới dừng lại.
Lưu Anh bị thái tử đá đến mất nửa cái mạng. Lý Tấn tóm chặt cổ tay tên thiến nô, nhăn mày tàn nhẫn hỏi:“Cẩu tặc, muội muội ta là cành vàng lá ngọc, là thiên kim thân thể, bất cứ ai đều có thể động tới!?”
Khóe miệng Lưu Anh phun ra bọt máu, yếu ớt cúi đầu van xin:“Điện hạ tha mạng! Công chúa tha mạng! Tiểu nô biết sai rồi, tiểu nô hồ đồ, sau này tiểu nô không dám nữa!”
Lý Tấn chán ghét quăng Lưu Anh xuống đất, quay người hỏi Lý Tâm Ngọc đang im lặng:“Ta không cần đồ chó này nữa! Trò mới mẻ hàng năm đều có nhưng muội muội chỉ có một, hắn muốn hại muội, ta không thể tha cho hắn! Tâm Nhi, ngươi muốn xử lý hắn thế nào? Muốn ngàn đao băm thây hay ngũ mã phanh thây?”
Lý Tâm Ngọc có chút hoảng hốt.
Lý Tấn trước giờ không phải là Thái tử tốt, không phải là Hoàng đế tốt, nhưng hắn nhất định là vị ca ca yêu thương nàng nhất trên đời này. Nếu kiếp trước nàng không đánh ngất hắn, bắt Lưu Anh đem hắn trốn ra ngoài cung, nếu hắn có mặt lúc Lưu Anh làm phản, hắn nhất định cũng sẽ như tối nay dũng cảm đứng ra, quên mình mà bảo vệ nàng.
Lý Tấn hỏi lại nàng một lần, Lý Tâm Ngọc mới hoàn hồn, lạnh nhạt nói:“Không cần phiền phức như vậy, để hắn nếm thử nỗi đau bị cắt đứt yết hầu, đầu một nơi thân một nơi là được.”
Dừng một chút, nàng lại bồi thêm một câu:“Nhớ kỹ, đao phải cùn.”
Lý Tấn quay về phía nội thị quát lớn:“Còn đứng ngây ra đó làm gì, dẫn đi, dùng dao cùn từng chút từng chút mài chết con chó ghẻ này!”
Suy nghĩ một chút, hắn ngồi xổm trước mặt Lý Tâm Ngọc, hạ giọng hỏi nhỏ:“Tên đầy tớ kia có chạm đến muội chưa? Muội có bi thương không ?”
Lý Tâm Ngọc nói:“Không, ta không sao hết.”
Lý Tấn vẫn không sao yên lòng, lôi Lý Tâm Ngọc nhìn lại nhìn một lượt, lại đột nhiên nói:“Không được, ngay cả tên đầy tớ kia cũng phải giết! Nam sủng của muội muội ta, ít nhất cũng phải là loại đường hoàng, tên nam nô này là cái thá gì chứ! Người đâu! Giết …”
“Aiz! Đừng!”
Khóe miệng Lý Tâm Ngọc co lại, táo bạo như giận dỗi Lý Tấn, lại bắt đầu nói hươu nói vượn:“Cái gì mà nam sủng với không nam sủng, không sao, ta mang hắn về chỉ chơi vui thôi. Huống hồ hậu cung muội có đến 26 nam sủng, mỗi người đều nhân trung kiệt xuất, cũng không đến lượt hắn tới hầu hạ ta.”
“Cái gì? 26 cái!”
Lý Tấn bị nàng di dời sự chú ý thành công, cả kinh nói:“Bọn chúng có đẹp không? Là người ở đâu? Có đối tốt với muội chứ? Biết muội thích ăn đường xào hạt dẻ sao?”