Lý Thường Niên còn chưa bước vào, nhưng trong điện đã nghe tiếng hắn kiềm chế ho khan đục ngầu. Hoàng đế mặc dù đã ngừng dùng đan dược, nhưng vì sử dụng trong thời gian dài, trong người độc tố chồng chất, sớm đã vét sạch thân thể hắn, hơn nữa tuổi từ từ già, thân thể dù có điều dưỡng thế nào cũng không thể giống như lúc còn trẻ...
Lý Tâm Ngọc đè nén nỗi đau trong lòng, đứng dậy ra khỏi hàng hành lễ, cười mỉm nói: “Phụ hoàng đã đến rồi sao, người ngồi đi.”
Lý Tấn ở một bên vẫy quạt xếp, hỏi: “Chỗ của ta đâu?”
Lý Tâm Ngọc hừ nói: “Hoàng huynh có mang theo lễ vật đến chưa? Nếu như lễ vật không hợp ý muội, vậy thì cứ đứng bên cạnh chờ đi, đừng quấy rầy muội và phụ hoàng thân thiết.”
Lý Tấn đáp: “Sinh nhật hoàn ngọc quý trên tay Đông đường, sao ta có thể chưa chuẩn bị lễ vật? Yên tâm đi, ta đã sớm sai người đem đến Thanh Hoan điện của muội, tròn bốn rương mười sáu kiện châu báu, đảm bảo sẽ có thứ hợp tâm ý muội.”
Lý Tâm Ngọc nghe nói cười khổ. Hoàng huynh một mực đối với nàng tốt, chỉ hận không thể đem toàn bộ những thứ quý giá trên thế giới này ôm đến trước mặt nàng. Chính vì hắn bừa bãi tiêu xài mồ hôi nước mắt nhân dân, kiếp trước mới khiến sự phẫn nộ của dân chúng nổi lên bốn phía... Nghĩ đến chuyện này, Lý Tâm Ngọc một bộ dạng hứng thú đần độn, khoát tay một cái nói: “Muội chỉ là nhất phẩm Tương Dương công chúa, sao có thể nhận của thái tử ca ca nhiều lễ vật như vậy? Chuyện này không hợp quốc lễ, xíu nữa muội chọn hai kiện thích ý giữ lại, còn lại trả lại đông cung.”
“Tâm nhi nói có lý, xem ra là thực sự trưởng thành rồi.” Lý Thường Niên ngồi ở ghế trên, vươn tay ra sờ sờ đỉnh đầu nàng, than thở: “Năm nay muốn trẫm thưởng con cái gì?”
Lý Tâm Ngọc ngồi xuống bên người hoàng đế, cũng không vội trả lời, chỉ dùng hai tay nâng đôi má ửng đỏ, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, đêm qua con mơ thấy mẫu thân.”
Vừa nhắc tới Uyển hoàng hậu đã khuất, Lý Thường Niên nhíu mày, trong mắt đau thương càng sâu. Hắn hỏi: “Uyển Nhi báo mộng, đã nói cái gì với con?”
“Mẫu hậu nói con hồng loan tinh động, sẽ xuất hiện người trong mệnh định.” Nói xong, Lý Tâm Ngọc sóng mắt lưu chuyển, tầm mắt truy tìm chỗ Bùi Mạc đứng, cách đoàn người cùng hắn nhìn nhau, mỉm cười đáp: “Mẫu thân nói, người trong mệnh định của con do thần năm dương nguyệt sinh ra, cùng người sinh vào buổi trưa năm đào nguyệt như con là tuyệt phối. Hắn tuy tạm thời bị kìm hãm trong vùng lầy, không được tự do, nhưng tướng mạo phẩm tính đều là hạng nhất, như thể minh châu, một khi lau đi dơ bẩn, sẽ là ánh sáng muôn trượng…”
Nghe nàng nói, Lý Tấn ở bên cạnh trừng lớn hai mắt, im lặng hô: “Còn có thể như vậy sao?!”
Lý Tâm Ngọc trừng lại hắn, cảnh cáo hắn không cần nhiều lời. Hai huynh muội mắt đi mày lại, Lý Thường Niên hoàn toàn không biết, hỏi: "Cũng chính là nói, người này tuy thân phận thấp, nhưng tài mạo song toàn, tương lai sẽ trở thành người tài? Thế nhưng, người như vậy quá nhiều.”
Lý Tâm Ngọc thu về ánh mắt, thần thần bí bí đáp: “Cho nên, mẫu hậu còn nói, trên ngực người này còn có một cái bớt chu sa, rất dễ tìm.”
“Nếu thật sự có người này, thân phận thấp một chút cũng không sao, chỉ cần con thích, chỉ cần hắn giống như ta và ca ca thương yêu con, trẫm tuyệt đối không ngăn trở.” Lý Thường Niên vỗ vỗ vai nữ nhi, nói giọng khàn khàn: “Uyển Nhi cũng từng nói qua, tương lai không cần dựa vào thông gia, chỉ nguyện con có thể gả cho người mà con yêu thích.”
Lý Tâm Ngọc vừa cảm động vừa vui sướng. Nhưng nàng biết, Bùi Mạc không phải tội nô bình thường, hắn là cái gai vắt ngang trong lòng phụ thân. Nếu như phụ thân biết người được chú định trong mệnh của nàng là hắn, là con của tội thần giết vợ mình, nhất định là sẽ không đồng ý. Cứ việc nhìn xem, phụ hoàng mấy năm nay vẫn lảng tránh Bùi gia oan tình… Nhưng nếu như đem nữ nhi gả cho con oải của Bùi gia, không phải là thừa nhận khắp thiên hạ rằng năm đó hoàng thượng hắn xét xử hồ đồ, là hôn quân ăn cháo đá bát sao!
Lý Tâm Ngọc vì tương lai của hai người mà mở đường. Nghĩ một chút, nàng đứng dậy quỳ lạy, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Phụ hoàng, sinh nhật năm nay, con đã nghĩ ra mình muốn gì rồi.”
Lý Thường Niên ôn hòa nói: “Cứ việc nói, chỉ cần trẫm có thể làm được.”
“Con muốn xin phụ hoàng viết một đạo ý chỉ, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, đạo ý chỉ này sẽ miễn tội cho một người.”
“Chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, trẫm đáp ứng.”
Dưới ánh đèn đuốc, Lý Tâm Ngọc cười đến tươi đẹp. Nàng giảo hoạt nói: “Nói miệng không có giá trị, phụ hoàng cần cấp cho con cái bằng chứng, để tất cả mọi người ở đây làm chứng.”
“Được thôi.” Lý Thường Niên không lay chuyển được nàng, liền cởi xuống ngọc bội bên hông, đứng dậy trước mặt mọi người cao giọng nói: “Trẫm, hôm nay tặng cho ái nữ Tương Dương công chúa một kiện quà mừng: Tương lai mặc kệ người nào phạm vào tội gì, chỉ cần Tương Dương công chúa xuất ra ngọc bội này, sẽ miễn trừ người nọ tội chết; nếu như tội không đáng chết, vậy cho hắn thoát ly nô tịch, một lần nữa làm người. Vua không nói chơi, có bọn ngươi làm chứng!”
“Dạ!” Mọi người tại đây đều cúi đầu quỳ lạy, cùng kêu lên: “Ngô hoàng vạn tuế! Công chúa thiên tuế!”
“Nhi thần khấu tạ phụ hoàng!” Lý Tâm Ngọc giơ tay cao khỏi đỉnh đầu, một khắc kia khi ngọc bội còn mang nhiệt độ của Lý Thường Niên rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng giống như là có toàn thế giới.
“Chẳng qua là một câu hứa hẹn, cũng có thể khiến con cao hứng thành như vậy sao?” Lý Thường Niên ho khan hai tiếng, trong mắt cũng thêm hai phần ý cười: “Năm ngoái trẫm lệnh cho thượng y cục tiêu phí ba năm dệt thành bách hoa vũ y tặng con, cũng không thấy con vui vẻ như vậy.”
Lý Tấn ở một bên ghen tỵ đến chua lòng, xen miệng nói: “Phụ hoàng ngài có điều không biết, một câu hứa này đối với Tâm nhi mà nói, hệt như tái tạo chi ân nha!”
Lý Tâm Ngọc chỉ là cười cười, tầm mắt vượt qua đoàn người, cùng Bùi Mạc đan vào. Bùi Mạc trầm mắt mang theo nụ cười ôn nhu, dịu dàng còn hơn muôn vàn ngôi sao, óng ánh muôn phần. Hắn biết Lý Tâm Ngọc làm tất cả, đều là vì tương lai của nàng cùng hắn. Cho đến giờ phút này, Bùi Mạc mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, những thứ Liễu Phất Yên và Thịnh An nói đều như ác mộng, rốt cuộc tan thành mây khói.