Thật lạ lẫm! Người càng chán ghét ta bao nhiêu, ta lại càng thương người bấy nhiêu. Phải chăng, đây chính là sức mạnh bất diệt của tình yêu? Đau khổ thì đã sao? Tổn thương thì đã sao? Vẫn sẽ mãn nguyện mà nở một nụ cười khuynh quốc. Cho dù là ngây ngốc, vẫn sẽ ngây ngốc tin, ngây ngốc yêu, ngây ngốc tin vào một phép màu, rằng tình yêu có thể cảm hóa được hết thảy.
Yêu có đau lòng không? Đau lòng! Nhưng vì người, tổn thương này có là gì? Thứ trao đi là niềm tin và hy vọng, thứ nhận lại chính là sự tổn thương. Thời gian sẽ chứng minh, tình yêu là một liều thuốc độc, cũng là phương pháp giải trừ tất cả lo âu. Yêu mà! Tình yêu nào đâu có lỗi! Thương mà! Tự mình đa tình còn có thể trách mắng ai?
Yêu yêu, thương thương, nhớ nhớ, điều mà không cách nào có thể chối bỏ được chính là loại độc dược! Thứ mà có thể ăn mòn đi niềm tin và ý chí của con người. Hòa tan sự chua xót và nỗi đắng cay, cả người say vì tình ái. Không sao hết! Người ta có câu, yêu nhau yêu cả đường đi. Nhẫn nại một chút, hi sinh một chút, như vậy liền sẽ là thập phần thỏa mãn! Hương vị của tình yêu chính là như thế, đầy ngọt ngào, đầy sắc thái...
Bình luận truyện