Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh Linh
Lưu Anh theo Cố Tích Triều, bước trên con đường đá, chung quanh là sương mù mịt mùng, mưa vẫn không ngừng trút xuống, dưới chân đầy đất đá và lá rơi lả tả, từng giọt nước theo bước chân văng tung tóe ra khắp xung quanh. Nàng nâng mắt liền nhìn thấy một bên mặt của Cố Tích Triều, lông mày như sát nhập tóc mai, dưới mưa ánh lên một màu đen bóng, con người trong suốt, từng lọn tóc xoăn nhẹ nhàng lay động bên mặt, một nửa dính sát vào mặt, hắc bạch phân minh dưới mưa lại càng trở nên sinh động khiến nàng nhìn đến mức thất thần (lúc này mà vẫn còn tâm tư ngắm trai >”<).
Cố Tích Triều cảm nhận được ánh mắt của Lưu Anh liền quay đầu lại hỏi: “Đi không nổi?”
Lưu Anh cả kinh, vội vàng né tránh ánh mắt của y, che dấu một chút lạc nhịp trong lòng nói: ” Không có, là ta nghe được tiếng chim oanh hót, nhất thời xao nhãng, thất thần.”
Trong tiếng mưa quả thật có tiếng chim hót truyền đến, có lẽ một con chim nào đó trong lồng sắt được người nuôi dường cất tiếng kêu, Cố Tích Triều đạm đạm cười nhạt: “Thanh âm này vẫn chưa từ bỏ dã tính, chỉ là không biết còn hướng đến bầu trời bên ngoài mài hiên phủ đệ kia không?”
Lưu Anh sau khi nghe xong, ánh mắt cũng buồn bã nhìn phương xa: “Ta nghĩ là còn, chỉ là lồng sắt quá chắc chắn, khóa dưới chân lại quá nặng, nó dù muốn cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể hướng về phía bầu trời cất tiếng kêu bi thương như vậy mà thôi.”
“Lưu Anh cô nương thật hiểu tâm tư của loài cầm điểu.” Cố Tích Triều dừng bước, ngẩng đầu liền bắt gặp một khỏa ngô đồng ven đường, một đám lá xanh thẳm bị mưa gió đánh một lúc lâu nên hơi có chút dập nát.
Ánh mắt hắn xem xét kỹ lưỡng một chạc cây, phiến lá, gặp một trận gió thổi qua lay động ngọn cây, nhẹ nhàng giơ cánh tay, lòng bàn tay nửa mở. Trong phút chốc, trong tay đã bắt được một phiến lá vừa rơi xuống.
Lưu Anh nhìn y đối phiến là mỉm cười, nụ cười cực kỳ mê hoặc nhân sinh, nhưng lại không biết y cần một phiến là rụng như vậy để làm gì?Còn đang nghi hoặc đã thấy Cố Tích Triều từ trong tay áo lấy ra một tiểu đao tinh xảo, cắt vào ngón trỏ tay trái.
Máu tươi nhất thời chảy ra, theo ngón tay nhỏ xuống trên mặt đá, ngấm vào bùn đất giữa hai phiến đá. Cố Tích Triều yên lặng nhìn huyết lưu, tựa hồ cân nhắc số lượng máu chảy ra, khi vừa lòng mới thu hồi ngón tay.
Mưa từ trời không rơi xuống trong phút chốc đã như muốn mang theo vết màu tản mạn khắp nơi. Lúc này, Cố Tích Triều mới đem lá cây đặt lên trên huyết tích, máu đỏ đọng quanh lá cây, lại bị lá cây che đi nên không thể xóa đi toàn bộ dấu vết.
Lưu Anh khẽ động, giật mình nghi ngờ: “Ngươi muốn lưu lại dấu vết cho truy binh?”
Cố Tích Triều gật gật đầu nói: “Dấu vết đều bị nước mưa xóa đi, chúng ta không chỉ thị bọn họ làm sao theo đến? Vậy làm sao có thể dẫn dụ truy binh, kiềm chế lực lượng?”
“Chúng ta không đi con đường khác sao? Cho bọn chúng chỉ dẫn sai đường?”
Cố Tích Triều quả quyết phủ quyết nói: “Không được, hiện tại mưa còn chưa dứt, nhóm Thích Thiếu Thương vẫn phải tránh dưới chân cầu, nếu chỉ dẫn sai đường rất dễ bại lộ. Muốn bọn họ an toàn ra khỏi thành, chúng ta ít nhất phải chống đỡ được nửa canh giờ sau khi mưa tạnh.”
Nửa canh giờ? Lưu Anh lo lắng nhíu chặt mày, thân thể nhẹ run lên: “Chúng ta đi nhanh đi, ta không sao!”
Cố Tích Triều gật đầu, hai người tiếp tục tiến lên trong mưa. Lúc này mưa to đã có xu hướng nhỏ lại, mây đen giăng đầy trời ẩn ẩn trong đó đã có thể nhìn thấy vài đạo bạch quang, xem ra là ngày sắp trở lại, mây tan, gió tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng.