Edit: Nguyệt Phong
Trâm vũ đình chỉ trong nháy mắt, thay vào đó là một căn phòng tràn ngập sương mù, khói trắng theo từng lỗ nhỏ trên vách tường, trần nhà, bị ngân châm phá hủy lúc trước mà tràn vào.
Cố Tích Triều dựa sát người vào giường, ánh mắt cẩn thận đề phòng nhìn lên trên, ngưng thần giới bị, cả người đều căng cứng như tên đã lên dây.
Nhưng từ trên mái nhà rách nát cũng không vọng ra một điểm tiếng động, tựa như tất cả mọi thứ từ châm vũ cho đến kẻ tập kích đều theo sự biến mất của Tiểu Hầu Gia mà ngừng lại, chỉ còn những hạt mưa trong suốt từ trời cao vẫn không ngừng lạc hạ.
Mưa không ngừng rơi trên mặt Cố Tích Triều, y nhắm mắt, cẩn thận đưa mắt quan sát tình hình bên trong phòng. Ở bân giường, Truy Mệnh đang tận lực che chắn Thiết Thủ ở sau người, xa hơn một chút là thân ảnh Thích Thiếu Thương nổi rõ trong màn mưa. Lưu Anh được hắn bảo vệ chu đáo, nhưng xem ra cũng bị hoảng sợ không ít, nàng ta ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh, khiến cho lồng ngực không ngừng phập phồng kịch liệt.
“Các vị, biệt lai vô dạng.” Âm thanh thâm trầm từ bên ngoài truyền vào mang theo nồng đậm ý cười. Ba người mang áo mũ đi mưa nhanh chóng xuất hiện trước đại môn, đi đầu là Hoàng Kim Lân, hắn mang theo trên mặt biểu tình như loài sài lang vừa thấy được con mồi. Phía sau hắn là hai hắc y nhân, nửa khuôn mặt giấu sau tấm áo choàng đi mưa, tay phải lộ ra ngoài, đặt trong một cái túi vải da tối màu.
“Thục trung Đường Môn.” Ánh mắt Cố Tích Triều nhanh chóng liếc qua hai người phía sau, nước mưa theo đầu lạp (nón rộng để đi mưa), cùng áo tơi rơi xuống trên mặt đất, rất nhanh liền hình thành một đám nước nhỏ.
Hoàng Kim Lân từng bước đi về phía trước, thanh âm trầm thấp từ trong cổ họng phát ra: “Cố Tích Triều, bản lĩnh của ngươi thật lớn a.” Đôi mắt ứng dài nhỏ của hắn nhanh chóng quét qua tất cả mọi người trong phòng, âm ngoan nói: “Ta thật muốn xem trong tình cảnh này ngươi làm sao trốn thoát được!”
Vừa dứt lời, ba đạo thân ảnh chợt lóe, từng mảnh ngói cũ trên mái nhà trong phút chốc rơi đầy trong phòng, tạo nên một quang cảnh mịt mù khói bụi. Mưa cũng theo đó mà nhanh chóng tràn vào căn phòng nhỏ nhiều hơn.
Khi Hoàng Kim Lân tránh thoát được đám mưa bụi hỗn độn đó, tầm mắt vừa quét đến trong phòng liền tức giận hiểu ra được câu ngạn ngữ của người xưa, ”Trên trời một ngày, dưới đất một năm”. Chẳng qua hắn chỉ là trì hoãn trong nháy mắt, lại đủ để cho một kế hoạch vây bắt hoàn hảo trở thành kết cục thất bại, tiểu tước nhi đã nắm chặt trong lòng bàn tay lại có thể vùng vẫy bay thoát. Không, trước mắt chỉ là gần như thôi, bọn chúng bất quá chỉ là mới thoát ra khỏi nóc nhà thôi.
Hoàng Kim Lân hung hăn cắn chặt môi, rít lên ra lệnh cho những tên thủ hạ bên người.
“Truy!”
Lời vừa dứt liền đề khí phóng lên nóc mái hiên mục nát, chân chưa chạm đất đã nghe những tiếng kêu rên, cùng thanh âm của hàng loạt thân thể va váo nên đất vọng lại. Hắn vừa ổn định thân mình, nhìn về hướng Tây Nam liền thấy năm sáu thủ hạ mình ngã trên mặt đất, tử có, thương có.
Nhìn tình cảnh trước mắt có thể đoán chắc được trước khi bọn hắn dùng ám khí bất ngờ công kích, những kẻ trong phòng đã ngưng khí đề phòng, nếu không tại sao đòn tấn công bất ngờ âm hiểm như vậy lại chẳng có chút hiệu quả, hơn nữa bọn họ lại còn cùng nhau trốn thoát một cách ăn ý như vậy.
Đứng ở chỗ cao làm Hoàng Kim Lân càng dễ dàng nhìn thấy một vài bóng dáng vội vã ở cách đó không xa, nhất là thân ảnh màu xanh của người kia, minh diễm đến mức khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được, cũng khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Truy!!!”
Tiếng ‘truy’ thứ hai vừa phát ra, thân ảnh Hoàng Kim Lân đã nhanh chóng lướt ra ngoài, mang theo thái độ tàn nhẫn tuyên bố: “Bất luận là chết hay sống!!”
Hắc y nhân quanh hắn tựa như một đàn quạ đen nhanh chóng phóng theo mọi hướng, truy theo bóng dáng của những thân ảnh vừa mới biến mất.
Giữa phong vũ mờ mịt, trước chiếc bàn đá trong viện, hai cán ô tinh xảo che đi không trung một mảng ảm đạm. Ngồi dưới tán ô không ai khác ngoài Tiểu Hầu Gia, trên đầu không dính đến một nửa điểm mưa bụi. Mà ngay đến cả cái ghế hắn đang ngồi cũng lót vài lớp nhuyễn điếm tơ tằm thượng hạng, trên bàn cũng trải lên một lớp khăn lụa trắng thuần.
Nhìn Hoàng Kim Lân rời đi, một người thủ vệ cầm dù nhịn không được cẩn thận hỏi: “Chủ tử, toàn bộ mọi việc đều giao cho hắn làm sao?”
Tiểu Hầu gia ho nhẹ một tiếng, đem tay trái cầm lấy một chiếc bát bạch ngọc trên bàn, tay phải cầm lấy một thanh tiểu đa xẹt qua ngón giữa, huyết tinh từng giọt nhỏ xuống trong bát.
“Cứ để cho hắn đi lo liệu, Hắc Vũ cũng không phải dưỡng chỉ để ngoạn chơi, huống chi còn có hai người của Đường Môn giúp đỡ.” Hắn nhỏ vào chén hai giọt, liền đem ngón tay mút vào trong miệng, lại nhìn vào trong bát, khóe môi câu dẫn ý cười: “Nhật Minh, đem cái này đưa cho Hoàng Kim Lân, dạy hắn cách dùng.”
“Vâng” Kẻ lĩnh mệnh, cũng là người mới lên tiếng vừa rồi. Hắn lui người về sau thủ lễ, lập tức có người bung dù, bước nhanh lạ phía hắn. Sau khi người tới bổ khuyết vị trí, Nhật Minh cẩn thận thu hồi bát ngọc, khoác lên vai đồ che mưa mà đi.