Edit: Nguyệt Phong + Beta: Kamiya
Thích Thiếu Thương chạy ào vào phòng, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn không khỏi kinh hoảng. Lâm Tể Huyền cái trán đầy mồ hôi đang bắt mạch cho Cố Tích Triều, mà y lại cuộn chặt người lại trên giường, sắc mặt như tờ giấy. Không, điều đó không đủ để hình dung bộ dáng y lúc này, sắc mặt y tựa hồ chỉ cách tử trạng có một hơi thở.
“Hắn làm sao vậy?” Không biết luồng khí lạnh lẽo từ đâu bộc phát làm toàn thân phát run, tứ chi bách hài như vừa bị cắt đoạn, Thích Thiếu Thương vô thức gào lên, thân thủ nhanh chóng đỡ lấy Cố Tích Triều.
Lâm Tể Huyền biểu tình hoảng hốt, lúc này mới sợ hãi thu tay về: “Ta cũng không biết, mạch tượng của hắn đột nhiên rối loạn, trong cơ thể đột nhiên phát sinh một cỗ khí kỳ lạ. trong nháy mắt liền xâm nhập vào toàn bộ kinh mạch trong người. Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Ta hành nghề y đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới gặp qua tình huống này.”
Thích Thiếu Thương nghe gã nói xong liền cầm lấy mạch môn của Cố Tích Triều, quả nhiên liền nhận thấy một cỗ chân khí cổ quái không ngừng tiến nhập trong cơ thể y. Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực phản chấn tỏa ra khiến bàn tay nhất thời tê rần.
“Cố Tích Triều, Cố Tích Triều” Hắn liên thanh hô to,”Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?”
Cố Tích Triều miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này lại vẫn có thể trào phúng mỉm cười: “Ngươi sao…cũng trở nên hồ đồ như vậy, ta không phải đại phu, lẽ nào lại có thể tự chẩn mạch cho mình?”
Lâm Tể Huyền ở bên cạnh âm thâm hừ nhẹ, lời này của Cố Tích Triều là cố ý nhắm vào hắn, tuy lời y nói tuyệt không đến mức khiến Thích Thiếu Thương tâm sinh hồ nghi, nhưng ngữ khí vạn phần khiêu khích.
Gã liền vội vã phân trần: “Ta cũng không chẩn được bệnh nên mới kinh hoảng như vậy. Thích đại hiệp, trước mắt phải nghĩ cách ngăn chặn khí lưu, nếu cứ để như vậy e rằng kinh mạch sẽ mau chóng đứt đoạn.”
Nhìn nét mặt Lâm Tể Huyền lo sợ không yên, Thích Thiếu Thương cũng hiểu được mạng người cấp thiết, liền nhanh chóng ôm Cố Tích Triều lên giường, hương gã dặn dò: “Lâm địa phu, phiền người ở đây canh chừng, nếu có điều gì bất thường xảy ra, tùy thời tương cứu.”
”Được.”
Nghe Lâm Tể Huyền đáp ứng, Thích Thiếu Thương liền ngồi xếp bằng sau lưng Cố Tích Triều, song chưởng áp chặt vào sau lưng y. Chân khí cuồn cuộn không ngừng truyền qua, hai người đồng thời nhắm mắt, bắt đầu chuyên tâm vận công.
Truy Mệnh cùng Thiết Thủ nãy giờ vẫn ẩn thân bên ngoài quan sát, đến lúc này mới xuất hiện. Sau khi hỏi thăm đến người dân thứ ba trăm hai mươi ba tại phủ Hàng Châu, cuối cùng thì lão thiên cũng mỉm cười với Thiết Truy hai người.
”Mấy ngày trước mấy vị bộ đầu, sai nha đến căn nhà lục soát, ai nha rất là náo nhiệt a. Ta lúc đó đang đứng ở ngay cửa nhà xem náo nhiệt, lại bị một vị sai nha hung hăng trừng mắt nên phải lui vào trong nhà tránh mặt. Trước đây đều không chú ý cái phòng ở hoang phế bên đó, bất quá nghe nói chủ nhân nơi đó là một nữ nhi, nàng hiện tại vẫn đang sống tốt ở nơi khác nên mới khóa cửa nhà. Sau khi mấy vị sai nha đi rồi, ta cũng không mấy chú ý đến nơi đó nữa, nhưng một ngày ta lại phát hiện ra mấy cái mương nước khô cạn từ lâu của nhà bên đó lại có nước chảy ra. Đôi khi cong mang theo mùi dược hương. Nếu nói không có ai ở bên đó thì nước này ở đâu ra. Ta nghĩ có ngươi a, tám phần mười là có người! nhưng lão bà nhà ta lại không tin, cứ nhất mực bảo ta hoang tưởng, còn nói ngày nào đó ta lại vô ý mạo phạm đến quỷ thần thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn.” ”Đại bổ đầu à, tin tức ta cung cấp cho ngươi rồi, vậy có tiền thưởng không? Bổ đầu đại gia, ngươi các ngài muốn tìm không phải là cường đạo đấy chứ? Bổ đầu đại gia….”
Dài dòng, đúng là có dài dòng phiền phức một chút, nhưng đáp án lại quá rõ ràng. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, thảo nào nhân sĩ võ lâm dù có lật tung cả phủ Hàng Châu vẫn không tìm ra được một chút manh mối.
Bọn người Thích Thiếu Thương không có ra khỏi thành, mà là quay về nhà Lưu Anh. Thiết Thủ đưa ngón tay điểm huyệt tên nam nhân vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng trước mặt, không phải là hắn ngại phiền phức, mà loại tin tức này tốt nhất là không nên để truyền ra ngoài. Nhân chứng muốn ở lại phủ nha, bọn họ lại không thể tùy tiện tìm một bộ khoái ở phủ Hàng Châu để trông chừng hắn, bất đắc dĩ phải làm vậy, chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Truy Mênh nhìn hắn khoái trá mỉm cười: “Nhị sư huynh, động tác của huynh thật nhanh a.”
Thiết Thủ cũng không mấy để ý tới y, trực tiếp đem nhân chứng nhét vào một cái tủ nhỏ, đồng thời kiểm tra mạch mô của hắn, sau đó mới đóng cửa nói: “Chúng ta đi càng nhanh càng tốt, đừng để những người ở phủ Hàng Châu cùng Thố Kiêm môn bắt kịp, càng đông người, cục diện càng khó khống chế.”
”Ân.” Truy Mệnh nhíu nhíu mày, “Đi của sau đi.”
Cả hai người, võ công, khinh công đều là nhất đẳng cao thủ, nên dễ dàng xuất môn mà không ai phát hiện. Truy Mệnh dẫn đường thẳng hướng gia trang của Lưu Anh mà đi tới Nhẹ nhàng bước vào sân viện tĩnh lặng, Thiết Thủ cùng Truy Mệnh nhìn quanh bốn phía, không có sát khí cũng không có cuồng phong làm gãy nát cỏ cây, tất cả chỉ là một mảng tĩnh lặng, nhưng phòng trong chắc chắn có người.
”Thích Thiếu Thương, ta là Thiết Thủ, có thể ra nói chuyện được không?” Thanh âm theo gió truyền đi, vừa vào đến nhà cũng là lúc cánh cửa chi nha một tiếng liền mở ra.
Thích Thiếu Thương từ bên trong đi ra, trên người khoác bố sam màu nâu, vẫn như trước không hề cao lớn là mấy nhưng vóc người luôn đứng thẳng hiên ngang, nhàn nhạt tỏa ra một phong thái uy nghi, bình thản. Hắn bước từng bước chậm chạp về phía ai người, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
”Thiết huynh.” Hắn bình tĩnh gọi một tiếng, nhìn cũng không nhìn ra một chút bất an trong giọng nói.
Thiết Thủ biết Thích Thiếu Thương là người làm việc minh bạch rõ ràng, hơn nữa lại xem hắn không khác gì người một nhà liền cũng không vòng vo nhiều lời: “Thích Thiếu Thương, các ngươi không thể cứ trốn tránh mãi như vậy được. Tránh được một thời gian sao tránh được cả đời, nếu ngươi còn tin Thiết Thủ ta thì theo ta về điều tra rõ mọi việc.”
Thích Thiếu Thương gật đầu cười, khuôn mặt lại càng trở nên trắng bệch: “Kỳ thực hai người các ngươi đến rất đúng lúc, hiện tại một mình ta vô pháp bảo vệ Cố Tích Triều, hôm nay cũng hết khả năng, có…cũng…”
Hắn nói đến đây liền nhíu chặt chân mày, cúi người phun ra một ngụm máu tươi tạo thành một mảng đỏ sẫm trên mặt đất. Thiết Thủ, Truy Mệnh đều nhất thời cả kinh, không hẹn mà cùng vội vàng chạy về phía Thích Thiếu Thương.
Truy Mệnh dìu hắn, Thiết Thủ bắt mạch, liền nhận ra nội lực trong người Thích Thiếu Thương đã như đèn dầu sắp tắt, quả là hắn đã hết khả năng giống như đã nói.
Thiết Thủ tay lập tức bắt chưởng, đẩy tới trước ngực trái, thúc dục chân khí của chính bản thân chạy qua Thích Thiếu Thương. Không ngờ vừa thôi động chân khí, điều hắn nhìn thấy đã làm cho một kẻ suốt đời chỗ kinh bất biến như Thiết Thủ cũng phải biến sắc.
Hắn không có nhìn Thích Thiếu Thương cũng không có nhìn Truy Mệnh, mà là ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng vẫn còn đang hé mở. Nơi đó không biết từ lúc nào đã đứng sẵn một người, khuôn mặt gã gầy gò, vóc người cao gầy, khuôn mặt bình thường cũng không có một chút dặc điểm nào nổi bật. Nhưng mà hắn lại đứng tại đó tựa cửa nhìn ra, đầu mày lộ ra một chút tà khí, môi khẽ cười, lại làm cho người khác nhìn vào liền nhận ra kẻ đứng tĩnh lặng nơi đó mang trong mình đầy mưu mô, quỷ quyệt.
Taytừ trên người Thích Thiếu Thương rút về, lòng bàn tay hắn vẫn giống như trước, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một thanh ngân châm, thanh châm tỏa ra thứ ánh sáng lam sắc vô cùng quỷ dị. Tính toán thật là tốt a, nếu không phải ngân châm vừa sắc bén vừa nhỏ mảnh, nếu không phải Thiết Thủ sốt ruột độ khí cho Thích Thiếu Thương, nếu không phải hắn tiến đến gần để vận động chân khí. Một chiêu này làm sao có thể như nguyện?
Thiết Thủ muốn động, nhưng phát giác toàn thân đều trở nên hư nhuyễn.
”Ngươi trúng tử u lam phách.”
Người nãy giờ vẫn đứng cạnh cửa liền lên tiếng nói, hắn không nhìn về phía Thiết Thủ mà là đang nhìn Truy Mệnh, “Người trúng phải loại độc này, sẽ bị người hạ độc chi phối trong vòng ba canh giờ.”
Truy Mệnh đứng ngay bên cạnh Thiết Thủ, vừa nghe người kia nói vậy khóe mi liền khẽ động, lập tức ra chiêu.
Y không hướng về phía kẻ đứng cạnh cửa, cũng không phải là Thích Thiếu Thương, mà là hướng về phía Thiết Thủ. Y phải chế trụ nhị sư huynh, nếu dược lực càng phát tác ắt sẽ dẫn đến tình trạng hai người bọn hắn sẽ quay qua quyết đấu với nhau.
”Thích Thiếu Thương, ngăn hắn lại.” Chỉ một câu lệnh ngắn gọn, Thích Thiếu Thương lập tức chắn trước người Thiết Thủ, ngăn trở chiêu thức của Truy Mệnh.
Nội lực cảu hắn tổn hao rất nhiều, lúc này không phải là đối thủ của Truy Mệnh. Nhưng Truy Mệnh lại nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên lam quang sắc lạnh, lại tựa như không cần mệnh, liều sống liều chết cản trở trước người Thiết Thủ.
Năm chiêu đã qua, cuối cùng Truy Mệnh cũng cắn răng hướng về phía Thích Thiếu Thương tung ra một chưởng. Lần này, người đứng cạnh cửa lại lạnh lùng tuyên bố: “Đã chậm.”
Truy Mệnh trong lòng bất chợt đau xót, hắn nhìn Thiết Thủ trầm mặc đứng dậy, sắc mặt đờ đẫn, không có vẻ nghiêm túc cùng khoan hậu như trước, chỉ tràn ngập lam quang u tối, ánh mắt hắn như ngàn vạn mũi kim châm đâm vào lòng y.
”Nhị sư huynh.” Truy Mệnh gọi. ”Thiết Thủ, giết kẻ trước mặt đi.” Người đứng cạnh của lại lạnh lùng đưa tay ra lệnh. Một thân ảnh lục sắc từ trong phòng chậm rãi bước ra, mệt mỏi dựa vào cạnh cửa đối diện nhìn theo ngón tay Lâm Tể Huyền, lạnh lùng nói, không biết là trào phúng hay tán thưởng.
”Khá lắm, trăm phương ngàn kế, tính toán kỹ lưỡng như vậy chính là muốn tán đi một nửa thực lực của Lục Phiến Môn. Thiết Thủ, Truy Mệnh, Thích Thiếu Thương, một trận này khó thoát khỏi cái chết, nghĩ cũng muốn chấn động một hồi thật.”
Lâm Tể Huyền mỉm cười nói: “Mọi việc đều có quy luật của nó. Lục Phiến Môn từ khi do Gia Cát Thần Hầu thống lĩnh đã lập được không biết bao nhiêu kỳ công, đã sớm trở thành truyền kỳ trong dân gian. Thành đạt rồi lại trở nên nổi danh, nhưng lại chẳng khác nào như đứng trên băng mỏng. Chỉ cần một kích nhẹ, băng sẽ nứt vỡ bất khả phản hồi.”
Cố Tích Triều thản nhiên đáp lời: “Ngươi đừng nên quá coi thường Gia Cát Thần Hầu cùng Tứ Đại Danh Bộ. Kinh qua hiểm cảnh, tuyệt xử phùng sinh, nếu chỉ cần một chút năng lực liền có thể đánh đổ, vậy thì bọn họ đã không sống được cho đến bây giờ rồi.”
Lâm Tể Huyền gật đầu nói: “Lời này rất hợp ý ta. Xưa nay ta hành sự kiêng kỵ nhất là dừng tay giữa chừng, phóng thích địch nhân. Mỗi khi nhìn thấy tên nào ngu xuẩn lưu lại mần họa, cuối cùng dẫn đến binh bại thùy thành, bất giác cảm thấy buồn cười không ngớt. Nhưng ngươi cứ yên tâm, lần này ba người bọn họ chỉ có một con đường chết.”
.