*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nguyệt Phong + Beta: Dandyshin
Ngay lúc này chợt nghe một âm thanh bén nhọn từ phía trạm gác truyền đến, một vật bay vút vào không trung, chính là từ trạm gác bắn nó lên.
Ánh mắt cả bốn người đều bị vật vừa xuất hiện hấp dẫn, động dung nói: “Có phải đã tìm được mục tiêu không?”
Lại nghe một người khác lên tiếng: ” Đừng có ở đó mà đoán già đoán non, mau đi tập trung đi!”
Ngay khi tiếng bước chân của bốn người kia đi xa dần, Thích Thiếu Thương liền từ trên xà nhà nhảy xuống, trong mắt đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh lúc trước. Chỉ cần dựa vào đoạn đối thoại của những kẻ đó, hắn có thể đoán chắc đến tám chín phần, người bọn họ đang tìm kiếm khẳng định là Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thường cũng không cho bản thân có thời gian chần chừ, liền tung người phóng theo hướng bốn kẻ kia vừa rời đi. Hắn theo dõi một đường dường như cũng không bị ai phát hiện, không lâu liền nhìn thấy một đám người giả dạng binh lính tập trung lại cùng một chỗ. Đứng trước đội ngũ là hai vị quan tướng, cấp bậc dường như cao hơn những kẻ khác. Bọn họ đứng quan sát đám người dần tập hợp, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: ” Đã đến đông đủ?”
Chúng binh lính liền đứng nghiêm trang, khoanh tay đợi lệnh. Một vị tướng quân mặt trắng, có râu tiến lên phía trước: “Tung tích của mục tiêu đã tìm được. Chúng tường sĩ không cần thiết phải tản đi khắp nơi tìm kiếm, lập tức cùng ta truy đuổi về hướng đông nam, ai bắt được hung phạm coi như đã lập thành đại công.”
Chúng binh sĩ trăm miệng đáp lời, liền nhanh chóng chuyển hướng về phía đông nam. Thích Thiếu Thương nấp ở xa xa cũng nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng âm thầm nghiền ngẫm. Hắn cùng Cố Tích Triều ước định gặp nhau tại ngôi miếu đổ nát ở ngoài thành Tây. Nếu Cố Tích Triều chưa từng thoát khỏi truy binh nhất định sẽ không đến nơi đã hẹn trước mà sẽ chọn phương hướng ngược lại để dẫn dụ truy binh đi xa.
Thích Thiếu Thương nếu đã xác định nhóm người này đang truy đuổi là Cố Tích Triều thì chắc chắn sẽ không rời đi, một đường cẩn thận đi theo sau truy binh, xuất phát về hướng đông nam.
Vùng này là một mảnh rừng rậm rạp, cây cối ở đây phần lớn đều cao lớn, phiến lá tỏa rộng, che khuất cả bầu trời. Cho dù là bụi cây cũng đã cao gần bằng người thường, khắp nơi đều là một mảng xanh ngắt, nơi nơi chim hót, gió luồn nhánh cây. Nơi này không thể nghi ngờ là một nơi ẩn thân hoàn hảo để trốn tránh truy binh.
Chỉ nghe khắp nơi tiếng bước chân nhẹ nhàng đạp lên cỏ xanh, tiếng cây lá va chạm vào nhau gây ra tiếng động rất khẽ. Khi vừa tới khu rừng này, một nửa binh lính theo lệnh xếp thành hàng tiến sâu vào. Bọn họ cầm trong tay đao kiếm, một bên chém đứt tất cả cây cối cản đường, một bên đẩy nhanh hơn tiến độ truy đuổi. Nửa khác lại theo một vị tướng quân, hình thành một vòng vây bên ngoài, càng ngày càng siết chặt.
Thích Thiếu Thương mắt thấy bọn họ diện vô biểu tình, chỉ chăm chăm truy đuổi mục tiêu, không gây ra tiếng động, không có bất luận biểu tình gì, chỉ không ngừng tiến sâu vào trong, chặt đứt, giẫm đạp lên mọi thứ. Tựa như bọn họ là những kẻ đi săn lãnh khốc đang dồn con mồi của mình vào bước đường cùng.
Thích Thiếu Thương không cho phép bản thân phân tán tinh thần, hắn hiện tại không dư sức lực để chú ý đến chuyện đó cũng như tinh lục để lo âu sầu muộn. Điều hắn cần làm lúc này chính là tập trung tất cả tinh thần, làm một con hoàng tước đi theo sau đám đường lang kia (Dẫn ra trong câu đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu – bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.), chờ đợi ve sầu xuất hiện. Địch đông, hắn lại chỉ có một mình, muốn giải nguy cho người kia tuyệt đối phải tập trung nắm chắc cơ hội, dùng động tác nhanh nhất để ứng cứu nếu không tất sẽ thất bại.
Vòng vây vẫn đang thu hẹp dần, dường như muốn đẩy nhanh hơn việc bao vây khu vực rừng rậm trước mắt, phía bên ngoài cũng đã được bọn chúng an bài chu đáo, chặn đứng mọi đường lui. Thích Thiếu Thương nắm chặt hơn nắm tay đang cầm Nghịch Thủy Hàn, im lặng quan sát. Đột nhiên sườn bên tay phải vang lên một ít tiếng động, nhưng hắn vẫn còn cách một khoảng khá xa nên không thể nghe rõ được, nhưng sơ bộ cũng có thể đoán được phía đó tất xảy ra sự cố.
Thích Thiếu Thương lập tức thi triền khinh công chạy vội đến, từ rất xa đã nghe tiếng ngựa hí, tiếp đó lại là một tiếng hí dài hỗn loạn, một lát sau lại có người cao giọng kêu to “Ngăn hắn lại!” “Đừng cho hắn chạy thoát!” “Mau bắn tên!”, tiếng la hét, tiếng người hỗn loạn ngày càng nhanh hơn, cao hơn, hỗn tạp trong đó còn có tiếng ngựa hí, tiếng người chạy, tiếng cung tiễn xé gió vô cùng hỗn loạn.
Thích Thiếu Thương vừa chạy đến liền vội vã ẩn nấp sau một bụi cây, ló đầu nhìn ra chỉ thấy một khoảng đất trống phía trước mặt có mười mấy binh lính đang vây quanh một tiểu cô nương đứng bên con ngựa đã chết, chân nàng băng bó qua loa, trên mặt còn có mấy vết trầy xước, trên mặt mang thần sắc sợ hãi nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.
Người kia đối với Thích Thiếu Thương vô cùng quen thuộc, chính là Lưu Anh trước đây luôn đi theo bên người Cố Tích Triều, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng của y đâu cả.
Hai vị tướng quân dẫn đầu nhanh chóng tiến đến, lập tức có binh lính hướng bọn hắn bẩm báo: “Tướng quân, vừa rồi trong rừng đột nhiên lao ra hai con ngựa, một người bị tên của chúng ta bắn trúng đã bắt được, còn một tên nữa đã đào thoát theo hướng nam.”
Hai vị tướng trao đổi ánh mắt với nhau, nhíu mày nói: “Nhất định là Cố Tích Triều không thể nghi ngờ. Lập tức phái người đuổi theo.”
Lệnh vừa ra, toàn bộ binh sĩ đều truy đuổi về hướng nam, bọn họ dường như không muốn mang theo gánh nặng nên chỉ cử lại một tiểu đội mang Lưu Anh áp giải về cho Tiểu Hầu Gia.
Thích Thiếu Thương đợi cho đại đội nhân mã rời đi liền không chút do dự ra tay cướp người. Trước đem Lưu Anh cướp về bên mình, sau liền rút Nghịch Thủy Hàn ra khỏi vỏ, kiếm quang như điện, cơ hồ chỉ một kiếm đã đem nhóm binh lính tiêu diệt gần hết. Bốn năm tên còn lại thấy hắn trên tay cầm trường kiếm, sát khí quanh thân tựa như chiến thần giữa ngàn quân không khỏi khiếp sợ, trong lòng thầm than không ổn, rút ra tín hiệu định cầu cứu, nhưng vẫn là bị Thích Thiếu Thương nhanh tay chém chết. Chỉ một lúc sau cả một tiểu đội nhân mã đều bị hắn nhất đao đoạt mạng, không lưu lại một người.
Thích Thiếu Thương vừa thu kiếm lại, chưa kịp hỏi thăm tình hình, Lưu Anh đã một bước đi lên nắm chặt lấy hai tay của hắn, lo lắng nói: “Mau cứu Cố công tử! Y không có ở trên ngựa.”
Lời này khiến Thích Thiếu Thương không khỏi chấn động, vừa rồi nghe lời binh lính kia hồi báo giống như Cố Tích Triều mang theo Lưu Anh, làm một cuộc đánh cược được ăn cả ngả về không, lựa chọn hạ sách xông thẳng ra ngoài, giựa ngựa thoát hiểm, như thế nào lại không có trên ngựa?
Lưu Anh sắc mặt tái nhợt, thanh âm cũng trở nên gấp gáp giản lược giải thích mọi chuyện: “Cố công tử bị trọng thương, không có cách nào kỵ mã. Là y bảo ta đem tử thi cột lên mình ngựa cùng nhau xông ra ngoài. Y nói nếu ta chạy ra, may mắn có thể bảo trụ được một người, đi tìm Thích đại hiệp, còn nếu không thì cũng kéo dài được một chút thời gian…”
Tâm Thích Thiếu Thương chợt trầm xuống, hắn biết đây là cố gắng cuối cùng của Cố Tích Triều, nếu không phải là bước đường cùng y chắc chắn không đưa ra hạ sách này. Y nói cho Lưu Anh hai kết quả, nhưng lại không nói đến cái thứ ba, nếu như cả hai con ngựa đều bị chặn lại thì chẳng khác nào là đưa đầu vào rọ. Y kỳ thật là đánh cuộc một trong ba, nếu Lưu Anh đào thoát ắt có thể bảo trụ một người.
Như vậy y….
Cảm giác hỗn loạn đột nhiên trào ra, chiếm cứ mọi ngóc ngách toàn bộ thân thể Thích Thiếu Thương. Không được, đây không phải là lúc để có thể đánh mất bình tĩnh. Hắn cố gắng đè nén sự hỗn loạn đang nổi lên trong lòng, quay về phía Lưu Anh nói: “Nhanh dẫn đường.”
Thực ra nơi ẩn thân của Cố Tích Triều cũng cách đây không xa, Lưu Anh khập khiễng dẫn đường cho Thích Thiếu Thương xâm nhập vào sâu trong khoảng rừng rậm, đến trước một bụi cây tươi tốt: “Là gần ở đây.” Một bên vừa tìm kiếm, một bên vừa gọi: “Cố công tử? Cố công tử?” Thanh âm khàn khàn mang theo lo lắng.
Thích Thiếu Thương cầm kiếm lục soát bốn phía, nhưng cũng không thấy có người đáp lời, hắn rút ra Nghịch Thủy Hàn, nhanh chóng vung kiếm chặt đứt hết tất cả những bụi cây xanh tốt ở chung quanh. Ngay khi tầng tầng lá cây bị chặt xuống liền để hiện ra thân ảnh của một người áo xanh khiến cho Thích Thiếu Thương trong nháy mắt ngây dại.
Cố Tích Triều lặng yên dựa vào một gốc cổ thụ được một bụi cây xanh tốt vây quanh. Lam y xanh thẳm mềm mại nổi bật lên giữa màu xanh non tươi mới của cỏ cây, lại như hòa quyện cùng với bụi cỏ màu lục sẫm ở xung quanh, làm người mới nhìn tựa như nhìn thấy ảo giác tầng tầng hà sa dưới đáy hồ thâm u, vạn năm bất biến.