Cảm giác lạnh như băng làm Thẩm Hi tỉnh lại. Mà khi cô đụng đến nơi mình nằm lạnh lẽo, gió lạnh thổi trên mặt, đôi mắt nhìn quen bóng tối yếu ớt trong phòng sau, nhìn thấy ba phiến cửa cửa sổ rách rưới, cô cảm giác mình vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh.
Phòng ngủ của cô có chiếc giường mềm mại, cửa sổ lắp kính, treo tấm rèm màu xanh nhạt, hơn nữa không có gió lùa...Thẩm Hi nhắm mắt lại, muốn mơ tiếp giấc mơ kì lạ mà chân thực này. Nhưng cảm giác buốt lạnh thấu xương không ngừng từ chỗ nằm truyền lên, chỉ một lúc đã cóng cả người không thể động đậy. cuối cùng, cô đành mở mắt, xem xét nơi mà cô nghi ngờ là cảnh trong mơ này.
Ngoài cửa sổ áng trăng khi mờ khi tỏ, cô nhanh chóng nhìn xung quanh phòng một lần. Đây là một gian phòng đơn sơ, giấy dán trên cửa sổ rách lung tung, gió lạnh đang vù vù thổi vào phòng qua những lỗ hổng. Dưới cửa sổ là một giường sưởi (kháng*), đầu giường cạnh lò sưởi đen tuyền, giống như có người đang nằm ở đó. Dưới kháng chỉ có một chiếc tủ thấp đặt sát tường, trừ những thứ này ra thì trong phòng chỉ có cô, mà cô còn đang nằm chơ vơ dưới đất. Thẩm Hi ngồi dậy, sờ sờ, trên người cô chỉ mặc một manh áo mỏng tang, chả trách lạnh như vậy.
Bình luận truyện