Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 19



Thẩm Hi chưa trải qua chiến tranh, giờ phút này đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Buổi tối đi ngủ, nàng co rúm người lại, hận không thể biến nhỏ mà chui hẳn vào trong lòng Người mù đi để tìm kiếm cảm giác an toàn. Người mù có lẽ biết nàng đang sợ hãi, hi hãn vươn tay ra ôm chặt lấy nàng.

Cảm nhận được sự quan tâm của hắn, Thẩm Hi mới dần bình tĩnh trở lại, chỉ là khuôn mặt vẫn trắng bệch. Nàng gối lên tay Người mù, tim vẫn loạn nhịp: “Người mù, chiến tranh sắp nổ ra rồi, chúng ta phải làm sao đây? Ta chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, ngươi lại tàn tật, chúng ta không có khả năng tự vệ. Hay là chúng ta trốn vào chỗ rừng sâu núi thẳm đi, chỗ đó chắc không có ai tìm đến, chúng ta sẽ được an toàn.”

Có lẽ trốn vào trong núi là một lựa chọn đúng, nhưng nghĩ lại nơi rừng thiêng nước độc, nàng không có kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, ở nơi đó thiếu ăn thiếu mặc, thuốc thang không có, làm sao có thể sống nổi. Thêm nữa thời chiến sẽ có nhiều người cũng trốn vào trong núi, nếu có người có ý xấu, nhất định mình và Người mù sẽ không được an toàn.

Nghĩ tới nghĩ lui, đều chỉ có đường chết.

Thẩm Hi nhìn sang Người mù, nghĩ tới cảnh tương lai vô định, không khỏi rơi nước mắt, dòng lệ chảy xuống khuôn mặt, rơi xuống cánh tay Người mù. Hắn đưa tay ra, sờ sờ lên khuôn mặt Thẩm Hi, chạm đến nước mắt, dừng lại một chút rồi lau nước mắt cho nàng, cũng hôn nhẹ lên trán nàng.

Người mù an ủi khiến Thẩm Hi nảy ra cảm xúc thê lương, nàng sợ hãi hai vợ chồng không thể sống sót qua thời loạn lạc, cũng sợ bị chia tách hai bên. Nàng càng khóc to hơn, dòng lệ không ngừng chảy xuống tay Người mù. Hắn an ủi thật lâu, thấy Thẩm Hi vẫn chưa ngừng khóc, khẽ thở dài một hơi, xoay người đè lại nàng, quen thuộc mà tiến vào Thẩm Hi, rất nhanh tiếng khóc của Thẩm Hi đã chuyển sang một chiều hướng khác.

Tần suất năm ngày một lần cuối cùng bị Thẩm Hi lấy việc khóc đánh cho tan tác.

Sáng hôm sau đang lúc nấu sữa đậu, Thẩm Hi kiểm kê lại tài sản trong nhà. Nhìn lại không có gì ngoài ba trăm lượng bạc mà Lâm chưởng quỹ đưa, cùng với hơn ba mươi sáu lượng bạc nàng kiếm được, tổng cộng là 336 lượng bạc với mấy trăm văn tiền lẻ.

Nàng vẫn đi bán hàng như mọi hôm, đến lúc dọn sạp mới đi đến cửa hàng lương thực mua ngũ cốc và gạo. Đến buổi tối, Thẩm Hi lén đào một cái hố trong vườn, lấy lương thực đã gói sẵn trong vải dầu bỏ vào hố, lấp đất lại rồi trồng một ít rau lên trên.

Hôm sau Thẩm Hi lại đi bán hàng, sau đó đi đến tiệm tạp hóa mua hai lượng bạc muối, tương với dưa muối. Buổi tối lại đào hố, chôn hết mấy chai chai lọ lọ này xuống rồi che lấp lại như lần trước.

Hôm nay Thẩm Hi không bày quán nữa mà dậy sớm đi thuê một chiếc xe ngựa đi đến thôn trấn lớn nhất ở gần đó, trấn này có một tiền trang (ngân hàng ver. cổ đại), tuy là không được tốt như ngân hàng hiện đại nhưng cũng đủ để nàng đổi được ngân phiếu ra bạc, tuy ràng không biết có phải do thời cuộc hay không mà ngân phiếu một trăm lượng chỉ đổi được 90 lượng bạc trắng.

Nếu phải chạy nạn, mang càng ít đồ càng tốt, dễ dàng di chuyển, nhưng tiền càng nhiều càng tốt. Thẩm Hi đoán nếu thực sự chiến tranh, tiền trong tiền trang chắc chắc không thể lấy được, số bạc trong ngân phiếu vẫn đổi thành bạc là tốt nhất. Không kể là ở nơi nào, vàng bạc châu báu vẫn là đồ thay tiền chủ yếu.

Người đổi tiền không nhiều lắm, nhưng cũng khá đông. Họ nghe 100 lượng chỉ lấy đươc 90 lượng liền bỏ đi, cũng có người thương lượng thuê xe ngựa lên trấn khác lớn hơn, ở đó chắc không trừ nhiều như ở đây. Thẩm Hi nhát gan, lại nghĩ đến trong thời chiến ngân phiếu chỉ là một tờ giấy vô gía trị nên quyết đoán đổi ngân phiếu lấy 270 lượng bạc, đổi xong nàng lại đi cửa hàng lương thực mua gạo, bột mì, dầu, muối và một tấm vải dầu, đến khi nhét đầy xe ngựa mới trở về. Buổi tối nàng lại đào hố giấu hết những thứ này đi, lấy vải dầu gói kín lại, đắp đất lên rồi trồng lại rau lên trên.

Mấy hôm sau Thẩm Hi vẫn ra cửa bán hàng như thường, nhưng cứ bán xong nàng lại đi sang cửa hàng lương thực với tạp hóa mua thêm gạo, ngũ cốc với muối dầu các loại về đào hố dấu đi. Đến khi sân vườn nhà nàng không có chỗ nào để đào nữa thì cũng chỉ còn lại 120 lượng bạc. Số bạc dư lại này không thể để trong nhà được, nếu đánh trận thật thì có lẽ ngôi nhà này cũng không an toàn, Thẩm Hi suy nghĩ mấy ngày mới tìm ra một cách. Nàng móc mấy viên gạch ở thành trong của miệng giếng ra, sau đó đào một hốc nhỏ ở chỗ đó, đưa hai mươi thỏi bạc gói kĩ lại nhét vào trong đó, rồi trộn ít bùn, xếp mấy viên gạch trở lại, như vậy nhìn từ ngoài vào không ai sẽ nghĩ đến nơi này có đồ vật được giấu trong đó.

Còn thừa lại hơn hai mươi lượng bạc. Thẩm Hi giữ lại làm chi tiêu hàng ngày.

Mỗi ngày trôi qua giá gạo càng tăng dần, nhưng không nhích lắm nên mọi người không để ý. Thẩm Hi cố ý đi sang nhà Quách thẩm ám chỉ lương thực sắp tăng giá, Quách thẩm chỉ ừ ừ vài câu. Nàng cũng bảo với Thúy Cô khiến nàng ma thêm chút lương thực, nhưng Thúy Cô nói về sau chắc sẽ giảm trở lại nên không sao. Thẩm Hi sốt ruột, nhưng không biết làm sao, nàng cũng nhớ lời dặn của Lý lão tiên sinh nên không dám nói thật, chỉ đành quay về.

Đến ngày thứ mười một từ hôm Lý lão tiên sinh đến, khách đến quán cháo ít đi phân nửa, mà các khách quen đến đây cũng không có tâm trạng hàn huyên, đa số đều mua cháo mang về nhà ăn. Cùng hôm đó, giá lương thực đã tăng lên gấp đôi. Hôm sau, chỉ có lác đác mấy người đến ăn cháo, dù Thẩm Hi đã nấu ít đi nhưng vẫn còn thừa khá nhiều cháo. Đến hôm nay giá lương thực đã tăng gấp 5 lần, nghe người mua cháo nói giờ tiền trang chật ních người tới đổi bạc, ngân phiếu 100 lượng chỉ đổi được 60 lượng bạc.

Ngày thứ mười ba, tiền tuyến phương bắc truyền đến tin xấu. Bắc Nhạc quốc đã dò xét mấy lần mà chưa thấy Hoắc Trung Khê hiện thân, Hồng Phong thương đã lành, rố cuộc không đợi thêm nữa, xua quân xuống Trung Nhạc. Có Hồng Phong áp trận, quân lính Bắc Nhạc quốc thế mạnh như chẻ tre, trong vòng một ngày đã chiếm được 86 thành trấn của Trung Nhạc quốc. Đến hôm nay Thẩm Hi không ra quán nữa, chỉ ra phố đi xem xét, phát hiện giá gạo đã tăng gấp mười lần, hơn nữa còn hạn chế lượng bán, mà tiền trang đã cửa đóng then cài, không nhận đổi bạc nữa.

Ngày thứ mười bốn, cửa hàng lương thực cũng đóng cửa, trên cửa dán một tờ giấy: Đã hết lương thực.

Trong khoảng thời gian này, Trung Nhạc quốc đại loạn, quan lại quyền quý chạy trốn, mà nơi thôn trấn này hơi vắng vẻ hẻo lánh nên trở thành đích đến của khá nhiều dân chạy nạn. Bây giờ trấn nhỏ cũng loạn, kinh tế ngưng trệ, có mấy nơi đại trạch đã bị thế lực bên ngoài chiếm lấy, ngay cả mấy nơi hơi tốt một chút cũng bị chiếm đoạt. May là chỗ nhà Thẩm Hi ở thuộc về khu dân nghèo, thế lực bên ngoài còn chướng mắt chỗ thấp bé này nên mới tạm thời được an toàn.

Nhà ở dù được an toàn nhưng lương thực vẫn là vấn đề, trước kia giá gạo là 800 văn một thạch, giờ đã tăng lên đến 10 lượng một thạch, còn rất khan hiếm. Ngũ cốc trước kia giá 300 văn một thạch, giờ cũng tăng đến chóng mặt, 5 lượng một thạch còn không có mà mua. Tiền trang cũng đóng cửa, người của tiền trang đã chạy hết, giờ ngân phiếu trong tay cũng thành giấy lộn, dân đói khắp nơi. Có một số người đói quá hóa liều, kéo nhau đến nhà phú hộ, có mấy hộ nhà giàu đã bị nạn dân đập phá, cả nhà đều bị đánh chết.

Nghe được tin này, Thẩm Hi sợ đến rụng rời chân tay, suốt ngày đóng cửa kín mít không dám ra ngoài. Nàng sợ có người xông tới, nâng gạch đá che kín cổng lại, mà thực tế tường bao cũng không cao lắm, nếu có người thật muốn xông vào cũng không thể ngăn được, Thẩm Hi làm vậy chỉ để yên tâm mà thôi.

Nàng không biết khi nào chiến tranh sẽ lan đến đây, cũng không biết số lương thực này có thể kéo được đến lúc nào nên dần mà bớt lại số bữa ăn, cuối cùng ban ngày không dám nổi lửa, sợ khói bếp đưa đến những người đã sắp đói đến điên cuồng ở ngoài kia. Đến buổi tối Thẩm Hi mặc kèm cả quần áo mà nằm, cả đêm nằm trong lòng Người mù không dám chợp mắt. Người mù thì ngược lại, không hề biết đến thế giới bên ngoài ra sao, dù khó hiểu với hành vi mặc nguyên quần áo của nàng nhưng cũng không ngăn được tần suất năm ngày một lần của hắn.

Trong lúc mờ mịt tương lai như vậy Thẩm Hi cũng buông thả bản thân, không cự tuyệt việc cầu hoan của hắn, chỉ sống một ngày tính qua một ngày.

Qua hơn hai mươi ngày rối loạn, rốt cuộc trị an trong trấn cũng được đảm bảo lại, ven đường không có lưu dân cướp đồ nữa. Thẩm Hi ngoi lên đầu tường hỏi thăm tin tức với Thúy Cô, mới biết có một nhân vật tai to mặt lớn điều đến đây một số lương thực, tạm thời giải quyết nguy cơ lương thực trong trấn, nhưng giá gạo đã tăng đến 60 lượng bạc một thạch, ngũ cốc một thạch 40 lượng. Một thạch là 120 cân, tính ra thì một lượng bạc mua được hai cân gạo, còn ngũ cốc thì được ba cân.

Nhìn Thúy Cô đã đói đến chỉ còn xương bọc da, Thẩm Hi áy náy vô cùng, lương thực trong nhà nàng vẫn còn khá nhiều, sợ dẫn lửa thiêu thân nên dù thấy nhà Thúy Cô đang đói kém cũng không dám giúp đỡ. Việc này không trách Thẩm Hi ích kỉ, bây giờ đang buổi loạn lạc, lương thực chính là mạng sống, không ai nhân hậu đến nỗi đưa mạng mình cho người ta, lại càng không nói đến chuyện bị lộ ra sẽ dẫn đến tai họa cho chính mình. Chỉ sợ nhà Thúy Cô không cẩn thận tiết lộ tin tức ra ngoài, vậy chờ đợi Thẩm Hi và Người mù chỉ có bị đánh cướp, nàng không dám mạo hiểm.

Trên phố lục tục có người đi mua lương thực, Thẩm Hi sợ người ta hoài nghi nên cũng trèo tường ra ngoài, tiêu 15 lượng bạc mua 15 cân ngũ cốc, lại thêm một lượng bạc mua túi muối. Trên đường về nàng gặp Quách thẩm, người Quách thẩm đã sưng phù lên vì đói ăn đói muối, Thẩm Hi sớt hơn phân nửa lương thực mình mới mua đưa cho nàng. Quách thẩm cũng không từ chối, chỉ cầm tay Thẩm Hi nghẹn ngào, tiểu tôn tử của nàng đã đói đến nằm liệt không đi nổi.

Thời thế khó khăn nhưng không có bao nhiêu người dám đi vào trong núi, giờ đang giữa mùa hè, đúng lúc thú rừng đang hoạt động, người không biết võ công không có kinh nghiệm đi vào chỉ có thể biến thành đồ ăn cho dã thú. Giờ trong núi nếu có người chỉ có người biết võ hoặc thợ săn có chút kinh nghiệm ở trong đó. Vì hai lí do này nên dân chúng bình thường trong trấn cũng không bớt đi bao nhiêu.

Lương thực mà đại nhân vật mang tới cũng không thấm vào đâu, giá quá cao nên khi người dân đã hao hết tiền của mua lương thực rồi thôn trấn lại tiếp tục loạn lên. Dần dà, có nhà đã có người đói chết. Lúc mới đầu người nhà còn cố gắng khiêng ra ngoài đào mộ chôn cất tử tế, nhưng dần dà người chết nhiều dần lên, mọi người đành kéo xác chết ra bãi tha ma, chôn cũng không đào nổi hố nữa.

Thẩm Hi nghe được tin này, lập tức lại đóng cửa không dám ra ngoài nữa, nàng biết dần dà sẽ có người đói quá hóa liều, dẫn đến bạo động, bây giờ ở đây không có nơi nào là an toàn nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv