Lần này Thẩm Hi chú ý nhìn chằm chằm nên ấm thuốc không bị hỏng, cữ thuốc vừa đúng. Nàng nghẹn thở một hơi rót cạn bát thuốc đắng nghét, mang bát đi tráng rồi đặt cạch xuống bàn, nhanh chóng trở lại ổ chăn nghĩ kế hoạch kiếm tiền. Nằm lăn lộn vui vẻ một lát, Thẩm Hi mới phát hiện muộn thế này mà Người mù còn chưa nằm xuống ngủ, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hắn vẫn ngơ ngác ngồi ở đầu kháng, ánh nến lập lòe chiếu vào khuôn mặt bị vải che lại phân nửa kia làm tăng thêm một vẻ uy nghiêm thần bí.
Thần bí? Uy nghiêm?
Một Người mù mà thôi, làm sao có vẻ đó?
Thẩm Hi cảm giác trí tưởng tượng của mình ngày càng phong phú, đi qua kéo tay Người mù: “Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Người mù vẫn như trước đây, ngoan ngoãn để Thẩm Hi cởi bỏ áo khoác ngoài, cùng nàng nằm xuống, đưa tay ra đặt sẵn. Thẩm Hi thổi tắt đèn, dém chăn lại, nằm sát vào lồng ngực ấm áp của Người mù.
“Người mù, có phải do hôm nay cơm không ngon nên ngươi ăn ít không? Mai ta đi mua thịt ba chỉ, làm món thịt kho tàu mà ngươi thích ăn được không?” Người mù không có phản ứng gì, yên lặng nằm cho Thẩm Hi xoa cái bụng chưa ăn no.
“Người mù, ta đau bụng quá, ngươi giúp ta xoa.” Thẩm Hi kéo tay hắn đặt lên bụng mình, ý bảo hắn xoa bụng giúp. Hắn hiểu ý của nàng, đưa bàn tay nhẹ nhàng, từ từ xoa nắn giúp Thẩm Hi. Tay Người mù rất ấm áp, lực xoa không nhẹ không nặng, khiến Thẩm Hi dễ chịu đến thở dài. Nàng vừa nằm cho Người mù xoa bụng vừa nghĩ, kì thật Người mù cũng rất ôn nhu, chỉ là không thể phản ứng với thế giới bên ngoài nên cảm giác hắn có vẻ vô tình, lúc nãy mình thật không tốt khi nghĩ muốn bỏ rơi hắn. Nếu đã làm vợ chồng, vậy thì cố gắng sống tốt với nhau đi, dù Người mù hắn không phải người bình thường nhưng so với đa số nam nhân khác ở xã hội này thê thiếp thành đàn hay bòn tiền trong nhà ăn chơi đàng điếm vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hi cũng xuôi lòng, nàng ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi gười mù, nhẹ nhàng nói: “Người mù, ta lại nghĩ ra cách kiếm tiền mới rồi, về sau ta sẽ cố kiếm thêm nhiều tiền, để ngươi mỗi ngày được ăn thịt thoải mái.” Hắn bị điếc, tất nhiên là không nghe được nàng nói gì, tất nhiên là bình thản không phản ứng.
Ban ngày Thẩm Hi ngủ lâu quá nên giờ nàng lại không buồn ngủ, Người mù cũng chưa ngủ say, tay hắn liên tục xoa bụng cho nàng. Bàn tay của hắn rất ấm, bụng Thẩm Hi được xoa đến ấm sực, cơn đau cũng bớt nhiều. Nàng đã thoải mái hơn, cũng không cho hắn xoa thêm nữa, sợ hắn mệt mỏi, hai người nằm sát vào nhau, đều ngủ dần.
Lúc ngủ, Thẩm Hi giống như nằm mơ, trong mơ nàng thấy cơ thể mình hóa thành một dòng sông, dòng sông như được đun nóng, dòng nước nóng chảy tràn toàn thân làm nàng thoải mái đến muốn hòa tan, dòng nước vô tận chảy mãi, chảy mãi...
Hôm sau dậy Thẩm Hi cảm thấy bụng nàng đã đỡ nhiều, nàng đi chỗ y quán tái khám, lão đại phu giật mình nói thân thể nàng khôi phục rất tốt, chỉ cần uống thêm một lượt thuốc nữa là khỏi rồi. Nàng vui vẻ mua thuốc, lúc trả tiền cũng không xót của nữa. Nàng chăm chỉ uống thuốc, hết năm ngày đi khám lần cuối, lão đại phu nói thân thể nàng đã khôi phục hoàn toàn, sinh cả tá đứa con cũng không sao.
Biết mình đã khỏi hẳn, Thẩm Hi mừng còn hơn nhặt được vàng, về nhà, nàng lén lút nhảy đến bên cạnh Người mù, nhìn vẻ mặt hắn giật mình kinh hãi mà vui vẻ nghĩ đến tương lai không xa có một đứa bé đáng yêu mềm mại gọi mình mẫu thân.
Không có nỗi lo về sức khỏe, Thẩm Hi bắt đầu kế hoạch làm đậu phụ kiếm tiền. Nàng biết mang máng về cách làm, vì trong sách hướng dẫn sử dụng máy làm sữa đậu có ghi lại khái quát về cách làm tào phớ và đậu phụ. Nàng cũng dùng máy làm sữa đậu mấy lần, vì vậy cảm thấy việc làm đậu phụ cũng không hẳn là khó.
Thẩm Hi biết muốn sữa đậu đông lại thàn đậu thì phải dùng nước chát hoặc thạch cao, nhưng nước chát là cái gì thì nàng chưa biết, còn thạch cao thì trong tiệm thuốc có bán. Thạch cao có thể coi như một loại dược liệu thì cũng có thể ăn được, vì vậy Thẩm Hi bèn đi tiệm thuốc mua chút thạch cao về. Nàng nhớ muốn để tào phớ thành đậu phụ phải ép nước bằng tảng đá nên đi ra ngoài trấn nhặt một tảng đá nặng về, nghĩ đến việc ép đậu cũng cần có chỗ tiện lợi, nước sẽ rỉ ra nên phải tìm một chỗ trong sân để thoát nước. Thẩm Hi còn nhớ mang máng hồi nhỏ nàng ra chợ thấy người bán đậu phụ đặt cả miếng đậu to lên trên cái khay gỗ vuông vắn, nàng bèn đến chỗ thợ mộc đặt làm một cái khuôn, rỗng đáy và mua thêm một khay gỗ. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng bắt tay vào làm đậu phụ.
Thẩm Hi đi nhà Thúy Cô mượn cái cối xay nhỏ, rửa sạch đỗ tương sau đó bắt đầu cho đậu vào xay, nàng đẩy tay cối đến đau cả tay mới xay hết số đậu, sau đó nàng phát hiện thành phẩm làm ra chỉ là đậu nành xay lõng bõng nước. Ngày đầu tiên làm đậu thất bại.
Chiều hôm sau Thẩm Hi vừa xay đậu vừa châm thêm nước, mệt đến sưng hết tay nhưng vẫn thất bại, đỗ tương xay ra vừa để lắng lại đã nước đi đường nước cái đi đường cái, vừa nhìn thấy đã biết là không phải sữa đậu nành. Ngày thứ hai làm đậu, vẫn thất bại.
Ngày thứ ba Thẩm Hi nghỉ, cơ tay vừa sưng lại nhức, nàng nhìn lại cách làm hai ngày qua, tổng kết kinh nghiệm, mới phát hiện sai lầm của mình, lúc trước nàng làm sữa đậu bằng máy phải ngâm hạt đỗ cho nở, mà lúc này đây nàng lại quên mất. Vì vậy Thẩm Hi chịu đau lại đi sàng đỗ, cho vào chậu rồi rót nước vào ngâm.
Ngày thứ tư, Thẩm Hi nhanh trí đưa cối xay đến trước mặt Người mù, kéo hắn ngồi xuống rồi cầm lấy tay hắn dạy hắn cách kéo tay cối mài đậu, thấy hắn chăm chú kéo cối xay, nàng bỗng nhớ tới cảnh trong ti vi đời trước, người ta bịt mắt con lừa để kéo cối xay, nhìn nhìn lại cái khăn che mặt của hắn, Thẩm Hi cười haha.
Có Người mù giúp đỡ, thêm nàng đã cải thiện nên lần này thành phẩm đã gần được, chỉ là bã hơi thôi, cả vỏ đỗ cũng tạp nham trong đó. Điều này không làm khó được Thẩm Hi, nàng lấy tấm vải trắng ra, lọc lấy bã đậu và vỏ đậu đi, sữa đậu bán thành phẩm đã ra đời. Nàng đổ sữa đậu vào nồi, đun sôi lên, một lát sau kéo bỏ lớp váng đậu trên mặt, còn lại là nồi sữa đậu nóng hôi hổi. Thẩm Hi chia số sữa đậu này ra làm đôi, một nửa để thử làm đậu phụ, nửa kia để uống.
Nhưng đến lúc chính thức làm đậu Thẩm Hi mới gặp khó, thứ thạch cao này cho vào sữa đậu kiểu gì bây giờ, không lẽ cứ thế ném vào, hay hòa vào nước trước rồi mới đổ vào? Còn cho vào bao nhiêu thạch cao là vừa, nàng cũng không rõ. Nàng cố gắng nhớ lại nội dung trong sách, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra, Thẩm Hi chợt nảy ra một ý, nàng lại múc tiếp phần sữa đậu đó ra, một phần nàng ném luôn cả cục thạch cao vào, khuấy khuấy, vài phút sau, sữa đậu trong nồi vẫn chưa có biến hóa gì. Thẩm Hi thấy vậy, lại cho tiếp mấy hạt nhỏ nữa, lập tức cả nồi đều là mùi thạch cao, hỏng hết một phần sữa đậu.
Thẩm Hi đổ bỏ phần sữa bị hỏng kia, nàng đun lại phần vừa nãy múc ra để dành, rồi mới nghiền thạch cao thành bột, cho chút nước vào hòa tan, mới đổ nước thạch cao vào nồi, khuấy đều lên. Đợi một lúc sau, sữa đậu đã đông lại thành tào phớ, nhưng vẫn loãng loãng mà không đông hẳn, nàng đành đổ thêm từng tí từng tí nước thạch cao vào nồi, sợ cho nhiều mùi thạch cao át mùi đậu, mà cho ít thì không thành đậu được. Cuối cùng thấy tào phớ đã đặc hơn, nàng mới múc ra một bát để bên cạnh, rồi đổ nồi tào phớ vào khuôn ép, lấp vải lên, mặt trên đặt một tấm phên, rồi mới để tảng đá lên.
Thẩm Hi không biết cần ép bao lâu đậu phụ mới thành hình, nên cứ chốc chốc lại bê tảng đá ra, vén vải lên nhìn, đến lần thứ năm thứ sáu nàng nhìn, đậu phụ đã ép được rồi. Cuối cùng cũng thành công làm ra đậu phụ, Thẩm Hi vui mừng quá đỗi. Nàng lấy đũa gắp thử một ít, nếm rồi mới phát hiện đậu toàn mùi thạch cao, ăn cũng không mịn, ráp ráp, có lẽ do nàng chưa lọc sạch hết bã đậu. Nàng đành đổ bỏ mẻ đậu, cả bát tào phớ cũng không dám ăn, sợ nhiều thạch cao quá, ăn vào có vẫn đề.
Cơm tối hôm đó là bánh áp chảo với sữa đậu nành, Người mù rất thích sữa đậu, Thẩm Hi cho thêm đường nến khá thơm ngọt, hắn uống hơn phân nửa. Thẩm Hi đã lâu chưa uống sữa đậu, cũng uống không ít.
Trước kia chưa nghĩ đến đậu phụ, Thẩm Hi thấy bình thường nhưng giờ nếm được vị sữa đậu, lại thấy đậu phụ thành hình mà không ăn được, càng thêm thèm ăn. Dưới áp lực của cơn thèm ăn, Thẩm Hi lại tiếp tục con đường chế tạo đậu phụ. Thất bại với thạch cao một lần lại một lần, cuối cùng nàng cũng làm ra được đậu phụ, nếm thử thấy không có gì lạ, lại không có tác dụng phụ gì, Thẩm Hi liền lấy đậu phụ ra làm món chính. Đậu phụ trộn hành lá là món thứ nhất, sau đó là đậu phụ ma bà, đậu phụ rán, thịt kho đậu, thịt băm với đậu, canh đậu phụ... Từng món từng món được Thẩm Hi mang lên mâm, đến khi ăn chán rồi nàng mới dừng việc bữa bữa đậu lại.
Sau đó sạp cháo của Thẩm Hi thiếu một thùng cháo, thay vào đó là một thùng nhỏ tào phớ và một thùng sữa đậu nành cùng một khay đậu phụ. Tào phớ bán bốn văn một bát, đậu phụ một văn một miếng. Thực tế chứng tỏ, Trung Nhạc quốc cùng Trung Hoa đồng nguyên, khẩu vị của người ở đây không kém gì người Trung Hoa nên sữa đậu nành, tào phớ và đậu phụ của Thẩm Hi rất đắt hàng, giúp Thẩm Hi chuyển hình kinh doanh dễ dàng. Chỉ có quá Thẩm Hi bán những đồ này nên rất được hoan nghênh, lợi nhuận cũng nhiều hơn bán cháo, nếu không phải cách khách quen muốn ăn cháo thì Thẩm Hi cũng bỏ cháo, chỉ làm đậu phụ, tào phớ với sữa đậu. Cho dù vẫn bán, nhưng nàng đã giảm cháo đến còn một thùng nhỏ, tăng lượng tào phớ và đậu phụ lên.
Dù bán nhiều đồ khiến Thẩm Hi vất vả hơn nhưng tiền cũng kiếm nhiều hơn hẳn, đặc biệt là đậu phụ chỉ cần để vào giấy dầu gói lại là dễ dàng mang đi, lại đang là mua đông rét lạnh không có rau cỏ nên rất đắt hàng, các tiệm cơm và khách điếm đều đến chỗ nàng mua đậu, Thẩm Hi kiếm được càng nhiều. Mỗi ngày cộng hết khoản thu mấy thứ này lại nàng được đến sáu bảy trăm văn, mừng đến híp cả mắt.
Ban ngày có bạc, buổi tối có người nằm cùng chia sẻ mọi thứ, Thẩm Hi cảm thấy đã mãn nguyện.