Kiếp trước Thẩm Hi cũng là người làm ăn, lăn lộn qua thương trường tất nhiên cũng có chút lối buôn bán, nếu nói về những sáng kiến cùng nhãn hiệu thì đông gia Phúc Thụy Tường cũng sòng phẳng, dù sao nhờ những thứ đó mà cửa hàng họ cũng kiếm được một khoản, hai trăm lượng này với của hàng lớn như Phúc Thụy Tường chỉ như chín trâu mất một cọng lông. Nhưng giờ Lâm chưởng quỹ lại đưa thêm cho nàng một trăm lượng, Thẩm Hi chắc chắn không thiên chân cho rằng ông ta đưa tạ lễ, điều này rất rõ ràng, làm gì có chuyện người mua tiếc rẻ cho người bán, chủ động thêm tiền cho người bán làm gì, ít nhất, nàng chưa thấy loại “quân tử” này bao giờ. Người xưa có câu “Có lễ tất có nhờ”, Lâm chưởng quỹ có lẽ có chuyện muốn nhờ nàng. Mà chính nàng chỉ là một bình dân nghèo khó yếu đuối, thứ duy nhất mà Lâm chưởng quỹ trông chờ, chỉ có thể là những ý tưởng kinh doanh độc đáo của nàng mà thôi.
Suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Hi cũng thản nhiên, vì vậy nghiêm mặt nói: “Lâm chưởng quỹ đây là ý gì? Tiền mà đông gia các ngươi đưa ta sẽ nhận, nói thật, đó là tiền nên thuộc về ta. Nhưng số tiền mà ngài cho thêm ta là cớ gì?”
Lâm chưởng quỹ thấp giọng nói: “Thẩm phu nhân, xin ngài hãy nghe Lâm mỗ trình bày. Bây giờ Lâm mỗ được cất nhắc làm chưởng quỹ cửa hàng ở kinh thành, được đông gia coi trọng, mà ngài cũng biết Lâm mỗ không trí tuệ, cũng tài năng tầm thường, chẳng qua được ngài chỉ điểm mới có ngày hôm nay, bởi vậy ta dù ở vị trí cao mà không được ổn, hôm nay tới đây cũng là mong được phu nhân đề điểm thêm, để ta có thể yên ổn làm chưởng quỹ mà thôi.”
Quả nhiên là tới lấy kinh nghiệm!
Một trăm lượng bạc tự đưa tới cửa tất nhiên là nên lấy, vì vật Thẩm Hi nhớ lại các phương thức kinh doanh và quảng cáo của các cửa hiệu bánh ngọt truyền thống ở hiện đại, truyền đạt lại cho ông, từ cách xây dựng thương hiệu đến dịch vụ, khuyến mại có thời hạn, mua ba tặng một, quy cách thống nhất phong cách cửa hàng đến việc gia nhập thẻ thành viên... Ngoại trừ việc chia cổ phần góp vốn từ thị trường, Thẩm Hi đem hết những kiến thức về điểm tâm cho Tô chưởng quỹ. Cuối cùng, nàng còn nói vài công thức làm bánh ngọt kiểu Tây thường thấy ở hiện đại, như bánh mì ruốc, bánh nướng...cả phương pháp làm ruốc thịt và bơ phết bánh nàng đều nói xong. Một trăm lượng bạc, cũng phải đưa ra món hàng đồng giá khiến người mua thấy có giá trị mới được.
Hai người trò chuyện đến quên thời gian, đến giữa trưa tô chưởng quỹ mới chưa đã thèm mà đứng dậy cáo từ, Thẩm Hi tiễn khách xong vào nhà cầm lấy mấy tờ ngân phiếu cười đến không thấy trời đâu đất đâu. “Này này Người mù, ngươi nói nương tử ta có giỏi không? Ba trăm lượng đấy, đủ hai ta ăn sung mặc sướng một thời gian, haha, hắc hắc...” Nàng khoe khoang xong, lại hôn chụt một cái lên má hắn, tâm trạng vui vẻ đến nở hoa.
“Người mù này, ngươi nói xem ba trăm lượng này chúng ta nên tiêu thế nào đây? Mở quán cháo? Hay là mua ruộng đất làm địa chủ, hai ta chỉ cần ăn không ngồi rồi thu địa tô, được không? Mà không được, số bạc này trước hết cứ để đó đã, chờ chúng ta có con rồi hẵng bàn. Việc giáo dục hài tử cũng là một chuyện lớn đây, ở chỗ này đến cả một cái học đường tử tế cũng không có, con chúng ta làm sao được giáo dục tốt được. Không được không được, sau này phải chuyển nhà, chuyển đến chỗ nào phồn hoa hơn, thiếu cái gì cũng được nhưng con trẻ không thể thiếu giáo dục được. Vì tương lai ngày sau, nhất định phải chuyển nhà.” Thẩm Hi lảm nhảm, mắt láo liếc nhìn quanh nhà xem nên giấu tiền ở chỗ nào cho kín đáo, ý định mua bất động sản đã nảy ra nhưng chưa thể phát triển được.
Nói đến hài tử, nàng lại buồn bực, chọc chọc lồng ngực Người mù, cằn nhằn: “Hai người chúng a viên phòng đã năm tháng rồi, bệnh của ta cũng khỏi rồi, sao bụng của ta còn chưa thấy động tĩnh gì đây, đều tại ngươi không chịu ra sức, làm cũng phải có lịch, những người khác ai mà chả thích làm, thế mà ngươi cổ quái như vậy. Để tối nay ta bá vương ngạnh thượng cung, xem ngươi có thoát khỏi tay ta không!”
Người mù ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt ngây thơ. Thẩm Hi nhìn khuôn mặt bị lớp vải đen che mất một phần kia, cảm giác vô lực như đám bị bông, cả người khí thế xẹp lép. Nàng nắm lấy mặt hắn, hôn một cái lên đôi mắt khuất sau lớp vải kia, thấp giọng: “Haizzz, thôi thôi, coi như ta chưa nói cái gì vậy, dù sao ngươi cùng chả nghe thấy gì. Bạc có, con cũng nhanh có thôi, ta không vội, không vội.” Người mù dường như không muốn Thẩm Hi chạm vào mắt hắn, nhẹ nhàng đưa tay kéo lại mảnh vải che lên.
Hành động này chọc cười Thẩm Hi, nàng lại đưa tay chạm chạm vào miếng vải, trêu chọc hắn một lát mới đi nấu cơm.
Cơm nước xong, Thẩm Hi bưng gạo nếp, lá chít và nguyên liệu đã chuẩn bị trước đó đặt lên bàn, chuẩn bị gói tống tử. Một mình ngồi nhàm chán, nàng lại bắt đầu lẩm bẩm nói chuyện với Người mù: “Người mù này, ngươi xem ngươi đã điếc lại còn câm, mắt cũng không nhìn thấy, vậy trong đầu ngươi nghĩ gì vậy? Từ nhỏ đến lớn ngươi có bao giờ thử trao đổi hay tiếp xúc với ai chưa? Ngươi một thân một mình ở đây, vậy cha mẹ ngươi ở đâu? Không phải từ nhỏ ngươi bị cha mẹ vứt bỏ đó chứ? Nhưng ngươi yên tâm đi, sau này con chúng ta sinh ra dù có ra sao ta vẫn sẽ đối xử tốt với nó. Còn cả ngươi nữa, chỉ cần ngươi không phụ bạc ta, chắc chắn đời này ta sẽ làm hiền thê của ngươi. Mà nếu ngươi giống tên khốn kiếp Triệu Dịch kia, mà thôi bỏ đi, nhìn dáng vẻ ngươi thế này, chắc chắn sẽ không giống như hắn ta...” Nhắc đến Triệu Dịch, mọi vui sướng của Thẩm Hi đều đi sạch, cả buổi chiều nàng không nói gì thêm nữa, yên lặng gói xong tống tử rồi cho vào nồi luộc.
Nấu bánh xong đã đến giờ cơm tối, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của ngươi mù, Thẩm Hi mới xốc được tinh thần. Đang ngày tết, tự dưng mình phát thần kinh mà nhớ tới têm cặn bã kia làm gì, không phải nàng đã có Người mù rồi sao. Vẫn là hắn tốt nhất, sẽ không rời bỏ mình, cũng không có người khác thích phải hắn, cả đời này hắn chỉ có thể theo nàng, như vậy không tốt sao? Tên khốn kia đã là người của kiếp trước, nàng chỉ cần coi như hắn đã chết, về sau không bao giờ nhớ đến hắn, chỉ cùng Người mù cố gắng sống tốt cuộc sống của mình là được.
Nghĩ thông suốt, Thẩm Hi cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, càng thêm ân cần chăm sóc Người mù, khi ăn cơm còn đút thêm cho hắn mấy cái tống tử.
Buổi tối đi ngủ, nàng lại thử khiêu khích Người mù, cuối cùng bị hắn ôm chặt lấy mà kết thúc, Thẩm Hi tức giận đá hắn mấy cái, thấp giọng quát: “Người mù thối, Người mù xấu xa, chỉ biết dùng mỗi chiêu này, ngươi giỏi thì buông ra, lão nương thề phải ép khô ngươi!” Sau đó nàng bị hắn quấn lấy chặt hơn, không thể động đậy.
Tay Người mù đặt lên lưng Thẩm Hi, nhẹ nhàng vỗ về như đang an ủi nàng. Việc làm hi hữu này khiến Thẩm Hi cảm động đến muốn khóc, muốn ngẩng đầu lên hôn hắn, đáng tiếc lại bị Người mù hiểu lầm, tựa hồ hắn nghĩ nàng đang tiếp tục muốn khiêu khích hắn, lưng cũng không vỗ nữa, đưa tay về ấn mặt nàng vào trong ngực.
Cuối cùng kế hoạch của Thẩm Hi đổ bể, không thể phá vỡ tần suất năm ngày làm một lần, trừ bỏ ngày Thẩm Hi không tiện ra, còn lại vẫn cứ đều đều như vậy.
Cho dù trong túi đã có khoản tiền lớn nhưng Thẩm Hi vẫn ngày ngày đi bày sạp, miệng ăn núi lở, nên nàng vẫn cố kiếm thêm càng nhiều càng tốt. Huống chi hai ba trăm lượng bạc kia để làm gì nàng vẫn chưa nghĩ ra, cần suy nghĩ cẩn thận nên không vội được, dù sao khoản này để làm kinh doanh lớn.
Qua tết Đoan ngọ mấy hôm, vị Lý Trinh Lý lão tiên sinh hay đến quán Thẩm Hi ăn cháo lưu ý đợi khách vãn sau đột nhiên đến cạnh nàng, ngó trước ngó sau rồi mới thấp giọng nói: “Thẩm nương tử, mau chóng đem tiền trong nhà ra mua lương thực để dành đi, ta nhận được tin nói sắp xảy ra chiến tranh rồi, lương thực sẽ mau chóng tăng giá. Nhớ kĩ, phải bí mật mua, đừng để bị người ta biết được ngươi mua một lúc nhiều lương thực như vậy, nếu không sợ là nhà ngươi bị trộm cướp dòm ngó đến.”
Tin tức này dọa Thẩm Hi hết hồn. Mùa thu năm ngoái hai võ thần Bắc Nhạc quốc là Hồng Phong và Tô Liệt tập kích Hoắc Trung Khê, Tô Liệt bị võ thần Hoắc Trung Khê giết chết, Hồng Phong cũng đánh trọng thương, nhưng bản thân hắn cũng trọng thương mất tích không rõ. Hồng Phong trở về Bắc Nhạc quốc, hiệu lệnh Võ thần lệnh, tìm kiếm Hoắc Trung Khê, ai tìm được hoặc giết chết Hoắc Trung Khê sẽ được hắn thu làm quan môn đệ tử, tự tay truyền thụ võ công. Được chính tay Võ thần thu làm đệ tử cũng như truyền thụ võ công, huống chi Hoắc Trung Khê còn bị trọng thương, đây đúng là ơn huệ trời ban, chẳng mấy chốc võ sĩ Bắc Nhạc quốc tràn vào Trung Nhạc quốc như vỡ đê, cố gắng tìm kiếm Hoắc Trung Khê.
Mà nghe nói Hoắc Trung Khê đã bị thương nặng, ngay cả Hồng Phong cũng không biết hắn còn sống hay đã chết, nhưng cả mấy tháng trời tìm kiếm cũng không ai tìm được manh mối nào, tất cả mọi người đều suy đoán có lẽ Hoắc Trung Khê đã bị thương nặng mà chết. Tuy vậy Kiếm Thần Sơn và hoàng thất Trung Nhạc quốc đã sớm thông cáo Hoắc Trung Khê đã an toàn trở lại Kiếm Thần Sơn, chỉ là đang bế quan dưỡng thương mà thôi, nên Bắc Nhạc quốc mới không tìm được Kiếm Thần.
Thêm bằng chứng nữa là trong dịp Tết, hoàng thất cử hành thịnh yến cuối năm, Kiếm Thần Hoắc Trung Khê cũng có mặt, chỉ là nhanh chóng rời khỏi, tuy vậy cũng đủ mọi người nhìn thấy hắn vẫn đang chữa thương, nhưng dù sao tin tức Kiếm Thần còn sống cũng tốt hơn là tin hắn chết, không những làm yên ổn lòng dân mà còn khiếm Bắc Nhạc quốc lưỡng lự không dám xâm lược. Tin tức này người dân Trung Nhạc biết rõ, mà Thẩm Hi bán cháo bấy lâu cũng nghe được rõ ràng.
Nhưng theo tin tức của Lý lão tiên sinh thì có thể lúc đó Hoắc Trung Khê đã bị thương nặng, mà Hồng Phong cho rằng hắn đã chết, Kiếm Thần xuất hiện trong thịnh yến là kẻ giả mạo. Bây giờ Hồng Phong đã khỏi hẳn, hắn dự định tiếp tục xâm lược Trung Nhạc quốc, nếu Hoắc Trung Khê xuất hiện, cùng lắm thì lui quân, còn nếu Hoắc Trung Khê không xuất hiện, vậy càng tốt, nhân cơ hội xua binh đánh xuống tiêu diệt Trung Nhạc, thực hiện dã tâm. Tâm tư của Hồng Phong không khó đoán, hắn đã gần tám mươi tuổi, nếu không đợi lúc hắn còn khỏe mạnh mà thay Bắc Nhạc quốc mở rộng lãnh thổ, chỉ sợ sau này Bắc Nhạc quốc khó mà tiến xuống phía nam thêm lần nào nữa.
Lý lão tiên sinh thời trẻ đã từng trường kiếm thiên nhai, du lịch thiên hạ, nên bằng hữu ở khắp cả nước. Mấy hôm trước một người bạn của ông dẫn cả nhà xuống phía nam đến nương nhờ, tiết lộ cho ông tin tức này. Trước khi đi về, ông còn dặn kĩ Thẩm Hi không được nói tin tức này ra, nếu tin tức bị tiết lộ sẽ khiến cho biến động, nếu hai nước không đánh nhau, vậy thì người bịa đặt sẽ bị quan phủ bắt đi. Mà tội này có thể sẽ mất đầu.
Thẩm Hi yên lặng ghi nhớ, trong lòng sóng gió không yên. Chiến tranh sắp xảy ra?
Đời trước nàng may mắn được sinh ra và lớn lên trong thời bình, cả đánh nhau cũng chưa thấy qua mấy lần, mà trước mắt thời chiến sắp xảy ra. Nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ trong tương lai, nàng chỉ thấy trước mắt một mảnh đen tối. Nàng chỉ là một nữ lưu yếu đuối, trong xã hội chiến loạn này nàng lấy cái gì để bảo vệ được mình? Kết cục chỉ có một con đường chết!
Nếu không, trốn khỏi chỗ này đi. Nhưng sẽ có nơi nào có thể trốn đi đâu? Quốc gia diệt vong, nơi đâu sẽ được an toàn đây?