Thẩm Hi vốn muốn tìm xem nhà nào có con ma hay lừa gì thì mua lại một con, nhưng đang là năm đói kém, gia súc trong nhà ai cũng bị giết ăn hết rồi, còn ai giữ lại mấy miệng đói chờ ăn trong lúc cả nhà đang chịu đói. Bất đắc dĩ, nàng đành tiếp tục từng bước lên đường.
Nàng không biết Tây Cốc trấn sau khi nàng rời khỏi năm ngày đã bùng nổ dịch bệnh, bị triều đình xóa bỏ, nàng chỉ đinh ninh lời dặn của Lý lão tiên sinh, không đi đường lớn, chọn đường nhỏ vắng người mà đi. Đi được mấy hôm, Thẩm Hi đã tro bụi phờ phạc hết người, tóc không chải, mặt cũng không dám rửa, đến gần có thể ngửi được mùi chua phát ra từ người nàng, may mắn là bây giờ ai chạy nạn cũng như vậy, đường đi lại vắng nên Thẩm Hi cũng không bị ai thấy nên đường đi khá an toàn.
Những cái bánh bột kia để được khá lâu, cho dù trời nóng nực nhưng chúng chỉ cứng dần chứ không bị thiu nên mỗi khi ăn Thẩm Hi phải bẻ một góc ra ngâm vào nước mới nuốt được. Nàng không dám ăn no, mỗi ngày chỉ dám lấy một cái ăn dè, giờ đường đi hoang vắng, nếu hết bánh thì dù có tiền nàng cũng không mua được lương thực.
Một bước lại một bước, ngày qua ngày, con đường đất nứt nẻ tựa hồ kéo dài mãi mãi. Thẩm Hi dãi người dưới ánh nắng gay gắt, gian nan tiến bước. Có khi thấy người đến, nàng cũng xa xa mà tránh đi, sợ gặp phải người xấu, hại nàng với đứa con trong bụng. Dù tương lai mịt mờ nhưng nàng không dám dừng, Lý lão tiên sinh đã nói, đến bờ biển sẽ có đường sống.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Hi chưa từng chịu khổ như vậy, ngày đi đêm nghỉ, mệt cũng không dám dừng bước một ngày, sáng đi mà không biết tối sẽ nghỉ ở đâu. Nàng từng ngủ trong đống rơm cỏ, dưới gầm cầu, nhà hoang, cũng ngủ giữa cánh đồng, dưới gốc cây, trong núi hoang... Khiến nàng sợ hãi nhất là một lần ngủ trong nhà hoang, giữa đêm tỉnh lại nàng thấy có kẻ đang lục lọi tay nải nàng đặt cạnh người, Thẩm Hi sợ đến giọng hét sắp ra khỏi họng, nhưng nàng không dám kêu, hoảng loạn mà nhặt lên một cục gạch tối hôm trước nàng dùng làm gối đầu đập vào trán người kia, sau đó cuống cuồng nhặt lên tay nải bỏ chạy. Đây là lần đầu nàng ra tay đánh người, mặc dù biết lấy sức khỏe của mình không thể đánh chết người được nhưng vẫn khiến nàng day dứt hồi lâu. Cho đến khi thấy một tòa thành sừng sững trước mặt thì nỗi day dứt mới chuyển thành lo âu.
Tòa thành trước mắt án ngữ ở con đường độc đạo, xung quanh đều là núi cao, không thể đi vòng qua được, đến khi Thẩm Hi đến gần thành, ngoài thành đã đông nghịt nạn dân, nhưng họ chỉ dám tụ tập ở chỗ cách tường thành khoảng 100 mét, dưới chân thành là một mảng trống, không ai dám đứng ở đó.
Thẩm Hi không dám đến gần chỗ nạn dân, nàng tìm một chỗ cách xa đoàn người mà quan sát, nhìn một lúc lâu, cổng thành không mở, trên tường thành là hàng loạt binh sĩ khôi giáp gọn gàng, có cả cung tên nên mới không ai dám tới gần. Nàng tính toán đi men theo chân núi, vòng qua ngọn núi để khỏi vào thành, nhưng nhìn thế núi kéo dài, có lẽ là cả một dãy núi đằng sau dài không biết bao nhiêu dặm nên không dám sơ suất. Thẩm Hi gọi lại một đôi mẹ con trông khá hiền lành đang đi từ xa đến, nhẹ giọng hỏi: “Đại tỉ, muốn đi về phía đông nhất định phải qua tòa thành sao? Có thể đi đường vòng được không?”
Đôi mẹ con kia trông rất lam lũ, người mẹ khoảng tầm ba mươi, dìu một tiểu cô nương tầm mười tuổi, hai người vẻ mặt buồn khổ ngồi xuống tảng đá nghỉ chân, mới trả lời Thẩm Hi: “Nếu đi vòng qua được thì ta đã không ở đây rồi. Sau ngọn núi này là một dãy núi lớn, phía nam giáp Nam Nhạc, phía bắc đến Phong thành thì mới đi vòng qua được. Thêm nữa Phong thành mới bùng phát dịch bệnh, người chạy nạn ở đây không ít đều từ chỗ đó tới.”
Thẩm Hi nghe xong cũng nản lòng, ngồi xuống không nói chuyện. Người chạy nạn cũng tính hết đường, nếu có đường khác họ sẽ không đợi dưới tòa thành này mà đã tản đi lâu rồi, Phong thành đã bùng phát dịch bệnh, người của Phong thành chạy đến đây, vậy nơi này đã không an toàn. Nàng vứt bỏ mọi thứ chạy trốn tới nơi đây, tuyệt đối không thể dừng chân tại đây được, còn có đứa bé trong bụng nữa. Phải nghĩ cách vượt qua chỗ này.
Thẩm Hi đang cố gắng suy nghĩ, bỗng ngh có ngòi ở trên thành vọng xuống: “Người dưới thành nghe đây, đây là nơi quân sự trọng địa, chỉ có nhiệm vụ đánh trận thủ biên cương, ai muốn được cứu tai cứu đói thì đi phủ nha, triều đình một không cho bạc, hai không cho lương thực, chúng ta cung không có nhiều lương thực cho nhiều người như vậy. Mọi người hãy mau mau rời đi, không được vây ngoài cửa thành, bắt đầu từ bây giờ ai mà không lùi về sau ranh giới, vẫn ở trong chỗ mũi tên, vậy ấn theo luật xâm phạm biên cảnh mà xử trí.”
Nghe xong những lời này, nạn dân như nước rút mà lùi lại, nhiều người đã lùi đến chỗ Thẩm Hi đang đứng, nàng hơi sợ nên cũng lùi về sau, giữ một khoảng cách với đám người kia. Có mấy người không muốn đi, đứng ở chỗ cũ mà cầu xin, cũng có người đói đến kiệt sức, nằm yên ở đó không ra tiếng, tổng cộng hơn mười người.
Một lát sau, cửa thành mở ra, một đội binh sĩ mang cung tên ra, đứng xếp thành một hàng, lắp tên vào cung, mấy người kia đã sợ, muốn xoay người bỏ chạy nhưng không kịp, lá cờ trong tay binh sĩ đứng đầu đã phất xuống, mũi tên rời cung bắn ra, mười mấy người kia đã bị bắn thành con nhím. Mùi máu tươi bùng lên, ập thẳng vào mặt làm nhiều người không chịu nổi, cúi người nôn khan, nhìn vũng máu tươi đang tỏa ra mà ánh mắt đầy sợ hãi.
Thẩm Hi bất chấp bẩn hay không bẩn, giờ trong đầu nàng chứa đầy phẫn nộ cùng sợ hãi. Đây là tàn sát! Tàn sát người vô tội!
Không lẽ giết người không có ai quản sao? Trên đời này đã không còn công lí, cũng không có vương pháp ước thúc sao?
Nàng che mắt, tuyệt vọng.
Nếu không phải lúc này nàng nhát gan, nếu lúc nãy nàng thấy thưa người mà mạo hiểm chạy lên, có lẽ cũng như những người kia...
Thẩm Hi không dám nghĩ lại, cũng không muốn nhớ tới, giờ đang lúc thiên tai nhân họa nổ ra, xã hội này không có luật pháp chặt chẽ, lấy hoàng quyền chí thượng, sinh mạng của bình dân là thứ rẻ mạt nhất, cả con kiến hôi cũng không bằng.
Có mấy binh sĩ đi tới, kéo mấy xác chết đi như kéo xác một con vật, lại có mấy người tới vẩy lên vũng máu một tầng đất, dấu vết của mười mấy người lúc nãy vẫn còn mạch đập sinh mệnh đã biến mất khỏi thế giới này. Thẩm Hi nhìn chăm chằm vào cánh cổng thành nặng trịch đã đóng lại, trong lòng chua xót không nhấc nổi thành lời, càng thêm mờ mịt thất vọng về con đường tương lai. Nàng không biết mình sẽ đi đường nào, đi phía nam chắc chắn không vào được Nam Nhạc, phía bắc có dịch bệnh, phía tây là hướng nàng đi qua, bệnh dịch đang đuổi theo sau, chỉ có thể đi tiếp về hướng đông, nhưng cửa thành đóng chặt.
Phía trước không đường, phía sau cũng không thể lùi lại, Thẩm Hi thực sự cảm thấy cùng đường, thật sự loạn thế đã cắt đứt mọi đường sống của con người hay sao?
Bóng đêm nhanh chóng lan dần, dân chạy nạn đành nằm tạm trong bãi đất trống ngoài thành, Thẩm Hi cũng co người nằm sau một tảng đá, nàng trợn to mắt không dám ngủ, lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh. Hướng nàng đang nằm ngẩng mặt lên là thấy cổng thành, cũng nhìn thấy đại bộ phận nạn dân đang nằm, nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ phát hiện.
Loạn thế sinh bạo dân, nàng sợ nếu mình ngủ quên không biết gì, chỉ sợ sẽ không an toàn. Trong đêm tối mọi thanh âm đều rõ hẳn lên, Thẩm Hi nghe được tiếng ngáy, cũng có tiếng khóc, hay tiếng ai đó đang thống khổ rên rỉ, cũng có tiếng nói mớ của ai đó...
Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại, nhìn chăm chú vào một chỗ tường thành, nàng hát hiện hình như có hai người bên hông treo dây thừng, đang từ trên tường trèo xuống?!
Hai người đó đang làm gì? Bí mật thăm dò? Hay là binh sĩ đào ngũ? Họ tới giết nạn dân?
Thẩm Hi tìm hết mọi lí do, tim càng lúc đập càng nhanh, sẵn sàng chạy trốn nếu họ tới đây gây hại. Nàng nhìn hai người kia đi đến chỗ nạn dân đang nằm, lâu lâu kéo một người dậy, ghé tai hỏi mấy câu, nếu người kia gật đầu, người còn lại sẽ dẫn người đó đến cửa thành, ai không gật đầu cũng bị kéo lên mang đi.
Họ đang làm cái gì? Xem ra không phải là tàn sát.
Nàng chăm chú nhìn, cố gắng lắng tai nghe họ đang nói gì. Hai người kia liên tiếp dẫn mười mấy người tới chỗ cổng, tìm người cũng càng đến gần chỗ Thẩm Hi hơn, một lúc sau nàng mới nghe theo tiếng gió thổi tới mà nghe mang máng được mấy câu mơ hồ
“...Một trăm...”
“...Không đi thì thôi...”
“...Mấy hôm nữa... đi không được...”
Ngọn lửa hi vọng trong lòng Thẩm Hi lại bùng cháy. Hai người kia có lẽ đang xếp người lén qua thành?!
Lúc nào cũng vậy, tiền tài động nhân tâm, sĩ tốt bình thường làm gì có tiền, bây giờ có một cơ hội kiếm tiền bày ngay trước mắt, mỗi người 100 lượng, mười người 1000 lượng, số bạc trong một đêm chỉ sợ cả đời họ cũng chưa mơ tới, nếu vậy bí quá hóa liều cũng là điều đương nhiên. Ở đời sau dù biết buôn bán ma túy là tội tử hình nhưng người ta vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiếp tay cho cái ác, không phải là do lợi ích quá lớn hay sao?
Thẩm Hi đếm đếm, hai người kia lĩnh đi hơn hai mươi người xong bèn dừng lại, cùng nhau đi về.
Tận dụng thời cơ, cơ hội sinh tồn đang ở trước mắt, liều mạng!
Thẩm Hi cắn môi, đứng dậy rón rén đi theo hai người.
Hai người kia dù sao cũng là binh, tính cảnh giác rất cao, Thẩm Hi chưa đến gần đã bị phát hiện, một người quay lại quát khẽ: “Ai?”
Thẩm Hi hạ giọng: “Đại nhân, ta cũng muốn ra khỏi thành để đi về hướng đông, ngài dẫn thêm ta đi.” Người kia trong như thế nào nàng cũng không nhìn rõ, chỉ thấy hắn có bộ râu quai nón rậm rạp, cũng không mặc nhung trang (quần áo củn binh lính, có giáp), chỉ một thân quần áo vải thô nhưng cả người đều đẫm nhuệ khí, ánh mắt phong sương cũng đủ để người ta không nhìn nhầm thành dân chúng bình thường.
Râu quai nón nhìn kĩ nàng, thấy nàng ăn mặc rách rưới, lại bẩn thỉu không khác gì ăn mày, giễu cợt: “Một trăm lượng bạc, ngươi có không?” Hắn vốn tưởng nàng chỉ là kẻ nghèo khó định cầu xin thương hại, loại người này hắn đã thấy nhiều, đang nghĩ nên thả nàng trở lại hay cho một đao để bịt miệng, bỗng nghe thấy nàng nhẹ giọng: “Ta có.”
Hắn ngơ ngác một lát, vẫn không tin: “Bây giờ ngươi lấy ra, nếu có thật, lát nữa ta dẫn ngươi ra khỏi thành.”
Thẩm Hi cởi tay nải, lấy cái đệm rách đưa cho râu rậm, thản nhiên nói: “Đại nhân, ngài sờ thử, trong này vừa đủ 100 lượng bạc.” Râu rậm bán tín bán nghi, lấy tay cầm cái đệm, sờ sờ thấy có mười cục cứng cứng gì đó, hắn không tin hẳn, xé toang cái đệm ra, bên trong lộ ra hai nén bạc sáng. Hắn nhét cái đệm vào trong ngực, ý vị thâm trường nhìn Thẩm Hi: “Không ngờ ngươi cũng có chút tâm kế, đi theo ta, lát nữa ta dẫn ngươi qua thành.”
Hai người kia không lập tức đưa nàng qua thành mà để một người khác lần lượt bắt mạch cho từng người, đến lượt Thẩm Hi, người nọ kinh ngạc kêu một tiếng, râu rậm lập tức đi tới, hỏi: “Làm sao vậy, nàng ta nhiễm bệnh?” Người bắt mạch lắc đầu: “Không phải, là có thai.” Râu rậm nhìn qua Thẩm Hi, lập tức quay đi: “Có vấn đề không?” Người bắt mạch lắc đầu.
Râu rậm đến cạnh tường thành, kéo kéo sợi dây vắt ở trên thành xuống, một lát sau, cổng thành hé ra một khe nhỏ. “Mau đi vào” – hắn thúc giục, cho hơn hai mươi người xếp thành hàng lần lượt đi vào.