Tình yêu là nếm phải trái đắng. Biết là như thế, nhưng mấy ai có thể trốn thoát ra khỏi lưới tình? Sa vào bể tình chẳng khác nào là cá tự chui vào lưới, không có cách nào thoát ra. Nếu như biết trước những điều sẽ xảy đến, vậy tại sao còn bất chấp yêu? Nếu như biết trước sẽ là đau lòng, tại sao lại vẫn một lòng nhớ đến? Người trong cuộc u mê, chẳng thể nào dùng lí trí để áp đảo con tim.
Năm năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng lại đong đầy hàng chuỗi những đau thương. Tổn thương nối tiếp tổn thương, hiểu lầm chồng chất, rốt cuộc chỉ là đơn phương hay thật sự là trời ban cho tình yêu? Trên thế giới này, để có thể gặp nhau là một xác suất vô cùng hiếm, để yêu nhau lại càng là một điều khó khăn. Nếu như đã vô tình gặp nhau, vô tình trao trái tim cho nhau, vậy thì tại sao còn khiến nhau phải đau lòng? Hạnh phúc hay đau khổ, tất cả là do bản thân của ta. Tình yêu là cả một chặng đường dài. Nếu như buông bỏ bàn tay, hối hận cả đời cũng chẳng níu giữ được. Nước mắt rơi, liệu rồi sẽ hóa thành hạnh phúc hay bi ai? Tổn thương nối tiếp tổn thương, rồi nhân duyên có thể quay lại? Phía cuối con đường kia, còn ai đang đứng chờ?
Bình luận truyện