Tất cả bao trùm trong kinh ngạc khi nghe mẹ Hạ nói ra tất cả,đặc biệt là ba Hạ,ông đứng bất động nhìn vợ khó hiểu. Năm ấy bà có thai,ông đưa bà về Việt Nam cùng ông sinh sống, đến ngày đứa bé chào đời,Hạ Vân lại không về kịp,ông không biết chuyện gì xảy ra. Lúc ông về đến nhà để lấy tiền mang vào bệnh viện thì cũng là lúc An Nhã ôm một đứa trẻ về,bà bảo ông đó là một bé gái và họ đặt tên là Hạ Tiểu Nguyên. Con bé rất đáng yêu, nó có một vẻ đẹp vô cùng cuốn hút nếu không muốn nói là quá đẹp. Đôi lúc ông nhìn thẳng vào con mà giật mình suy nghĩ, sao con bé lại chẳng giống An Nhã chút nào.Ông luôn cảm nhận được trong lòng vợ luôn thấp thỏm lo sợ điều gì đó,nhưng cũng không hỏi. Hạ Vân tôn trọng bà,suốt thời gian qua, ông làm tất cả chỉ muốn cùng bà đi đến đầu bạc giang long.
Lăng Phong không thể tin nổi những gì mình nghe thấy,Hạ Tiểu Nguyên ấy vậy lại là cô bé mất tích hơn hai mươi năm của nhà họ Cung.Anh lăn lộn trên thương trường nhiều năm,nói thân với Cung Lãm thì không phải nhưng cũng có thể nói là quen biết.Anh nhớ lại buổi tiệc tại nhà Cung Âu hôm đó,Cung Lãm có bâng quơ hỏi anh về Hạ Tiểu Nguyên. Bản thân anh lúc đó vô cùng bất ngờ trước thái độ ấy,anh lúc đó lo sợ thiếu gia nhà họ Cung yêu cô chứ không hề nghĩ đến việc, anh ta thực chất đang tìm hiểu về cô.
Ngoài trời mây đen âm u kéo đến,những tia chớp rạch ngang bầu trời trông vô cùng đáng sợ,cả không gian chìm trong bóng tối mờ nhạt,mưa rơi xuống như trút.Nước Anh hôm nay chào đón một trận mưa giông tầm tã,nhiệt độ giảm thấp khiến cái rét len lỏi vào da thịt,buốt thấu tận tim gan.Hoàng Minh Vũ đứng ở bên ngoài nhìn vào,cách một cánh cửa,là người con gái anh yêu và làm cô đau khổ.Cô nằm đó như một thiên sứ gãy cánh,nhưng tiếng kêu tít tít của máy đo nhịp tim cứ chạy đều vang lên trong không gian im lặng.Đầu được quấn băng trắng,Hạ Tiểu Nguyên lúc này yếu đuối làm sao,cô cứ trơ trọi giữa một đống dây dợ nhằng nhịt,đôi môi không còn phiếm hồng mà trở nên nhợt nhạt.
Người con gái ấy thà hận anh, làm cho cả hai đau khổ cũng không chịu nói ra cho anh biết sự thật.Khoảng thời gian ấy cô đã làm gì,đã điên loạn ra sao,anh đều không biết, bởi vì lúc đó oán hận vây quanh,anh là một thằng khốn nạn mù quáng tin lời của mẹ mình. Lại nghĩ đến người đàn bà ấy,đôi tay anh nắm chặt nổi gân xanh,rồi lại buông lỏng,anh tức giận bây giờ thì giải quyết được gì nữa. Chất vấn mẹ anh sao,nhưng rồi có trả lại cho cô những tháng ngày hạnh phúc ấy không.
********* ************ *************
Cung Lãm ngồi một bệt xuống một góc tường,anh đang nghĩ đến chuyện có nên gọi điện về nhà cho gia đình biết không. Cuối cùng cũng tìm được người, nhưng lại trong hoàn cảnh trớ trêu sinh tử,anh sợ mẹ Cung sẽ bị đả kích.Anh biết mình chẳng thể dấu giếm được lâu,bởi vì sự trở về đột ngột của Javel ông cụ sẽ biết, đến lúc đó anh phải giải thích như thế nào.Lão cáo già David của Italy vô cùng xảo quyệt, nếu đột ngột hủy bỏ hoặc hoãn lại đơn hàng,lão sẽ mất đi gần chục tỷ đô la.Với bản tính tham tiền, anh biết hắn sẽ sinh lòng oán hận mà bắt tay với phe đối lập,lúc đó rất phức tạp. Đặc biệt sự xuất hiện của Hạ Tiểu Nguyên sẽ là điểm lợi thế cho bọn chúng rình rập.
Tiếng chuông reo lên từng hồi, bên kia là tiếng nói của mẹ Cung,bên cạnh là những tiếng nói chuyện cười đùa.Anh quên mất hôm nay chính là sinh nhật bà.....
“Mẹ,mẹ đang làm gì vậy,ba con cùng ông nội có ở đấy chứ”
Mẹ Cung bật loa điện thoại lên,đôi tay trắng muốt cao quý đang cắm những cành hoa vào lọ,bà ngắm nghía gật đầu hài lòng,bên cạnh là ba Cung đang lật dở xem tài liệu.Vừa rồi ông có nhận được điện thoại của Javel nói con trai kêu cậu ta trở về gấp, ông đã vô cùng tức giận vì sự tùy hứng của Cung Lãm.Phải biết rằng cuộc giao dịch này vô cùng quan trọng,hôm nay đúng hẹn phải gặp bên mua,vậy mà lại hoãn lại.
“Có,A Lãm,con đã làm điều gì khiến ba và ông con tức giận vậy,sắc mặt hai người vô cùng khó coi”
“Mẹ,mẹ đưa điện thoại cho ba đi,con muốn nói chuyện với ngài”,Cung Lãm day thái dương, giọng nói mệt nhọc.
Ông nội Cung gõ chiếc gậy ba-toong xuống nền nhà phát ra tiếng kêu cộc cộc,ông cụ tức giận quát ầm lên.
“Cái thằng nghịch tử,cháu còn dám gọi điện về cái nhà này nữa à.Bây giờ lớn rồi nên không cần biết trên dưới nữa phải không, không coi ai ra gì nữa hả”
“Ông,con làm gì đều có lý do,đều nghĩ đến hậu quả,không phải tùy hứng như người nói đâu”
“ Được, vậy con nói đi,tại sao lại kêu Javel hoãn lại cuộc giao dịch,con có biết lô vũ khí đó là bốn mươi tỷ dollars hay không, nó vô cùng quan trọng với Cung Âu,không chỉ tiền mà cả uy tín nữa “
Cung Lãm thở dài,anh quyết định nói ra sự thật cho cả nhà biết, dù gì tình hình Hạ Tiểu Nguyên không được khả quan,có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào.Anh muốn cả gia đình đều biết đến sự tồn tại của em ấy.
“Ông nội,con đã tìm được em gái,Cung Lam.Chỉ có điều, con bé vừa gặp tai nạn sáng nay khi làm việc, đang cấp cứu ở bệnh viện K,bác sĩ nói có thể con bé sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Đó cũng là lý do con gọi Javel về gấp”.
Bên biệt thự nhà họ Cung,cơ thể ba người cứng đờ không nhúc nhích,họ cố tiêu hóa hết những gì vừa nghe được,chắc chắn họ không có nghe lầm.Mẹ Cung là người kích động không thôi,bà cầm điện thoại lên hỏi dồn dập mà nước mắt không hay đã chảy từ khi nào.
“A Lãm,con nói sao,con bé làm sao..chờ mẹ,mẹ sẽ đến”
Bà quay sang túm lấy cánh tay của chồng đánh tỉnh ông khỏi bất ngờ đó,cả nhà cùng nhau đến bệnh viện K,nơi bảo bối của họ đang chống lại với cái chết.Chiếc ô tô màu đen tuyền chạy băng băng dưới làn mưa bão,ánh sáng lóe lên trên bầu trời âm u,trong xe mà một bầu không khí trầm lặng.Ba Cung là một người đàn ông mạnh mã lúc này cũng không thể bình tĩnh được, có trời mới biết ông co những cảm xúc ra sao.Vui mừng rồi chuyển sang tuyệt vọng,ông cứ ngỡ niềm vui sẽ mỉm cười với gia đình
Ba mẹ Hạ được Ngọc cùng Linh đưa về khách sạn ngay lúc đấy,ông bà cần phải giữ gìn sức khỏe để có thể chống chọi với khó khăn trước mắt. Nhìn An Nhã vô hồn đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ,ba Hạ ôm bả vai vợ giọng khàn đặc.
“Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết của nó,con bé Nguyên nó ăn ở hiền lành,sẽ không sao đâu.Con sẽ khỏe lại thôi mà em”
Mẹ Hạ lắc đầu nguầy nguậy,nước mắt không kìm được tuôn ra,bà nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
“Hạ Vân,tôi xin lỗi, tất cả cơ sự ngày hôm nay đều do một mình tôi gây lên.Năm xưa khi ông chưa về kịp tôi đã phải vào phòng sinh,nhưng khi đứa bé được ra ngoài thì đã không còn hơi thở.Tôi vô cùng đau đớn,chỉ muốn tìm đến cái chết.Đi ngang qua phòng hồi sức thấy có một đứa bé nằm đó,bên cạnh là một người phụ nữ đang ngủ,tôi ôm chặt lấy nó mà chạy đi trong cái đêm ấy.Cứ vậy hơn hai mươi năm, tôi chia cắt tình máu mủ của họ,con bé sẽ hạn tôi lắm”.
“Nếu không phải năm năm trước tôi nhờ bác sĩ Mục làm giấy DAN giả đưa cho Diệp Mẫn,thì cái thai đó sẽ không bị bà ta phát hiện cho người bỏ đi,là tôi,tất cả đều là lỗi lầm tôi gây ra”
Ba Hạ đứng đó,ôm chặt thân hình run rẩy của vợ vào lòng,ông biết bà đang sợ hãi,nhưng ông chẳng thể làm gì được, chỉ có thể ngay lúc này làm chỗ dựa cho bà thôi.Ông nhớ lại buổi chiều năm đó,người đàn ông tên Hoàng Chấn Khang tìm về tận miền quê nghèo tìm An Nhã,lúc đó ông mới biết người mà vợ mình cất giấu suốt bấy nhiêu năm là ai.
********** ********** **********
Hoàng Minh Vũ trở về nhà thay quần áo rồi lại đi luôn,vừa bước xuống tầng đã nhìn thấy mẹ Diệp cùng Lại Minh Nguyệt và cả hai gia đình ngồi đó, anh chỉ gật đầu chào một tiếng rồi rời đi.Đằng sau có tiếng gọi vọng lại của mẹ Diệp quát lên
“Hoàng Minh Vũ,con đứng lại cho mẹ”
Anh quay lại nhìn người mẹ suốt ngần đó năm thương yêu anh,chăm lo cho anh từng tí một,với anh,bà là một người mẹ vô cùng tuyệt vời. Đã có lúc anh dối lòng không tin vào những gì mẹ Hạ nói, chỉ có điều, nhìn ánh mắt căm phẫn đó của bà,anh lại không thể biện minh được.
“Con rất bận,rất mệt mỏi, mẹ đừng làm phiền con nữa.Thời gian tới con sẽ không ở nhà,việc kết hôn cũng đừng tổ chức nữa con không thể lấy Minh Nguyệt được “
Lại Minh Nguyệt đứng bật dậy,ánh mắt mờ sương không thấy đáy nhìn người con trai vừa tuyệt tình nói ra câu nói đấy.Cô yêu anh từ khi còn ấu thơ,chưa một lần nào cô không nghĩ về người đàn ông ấy,còn anh,trái tim lúc nào cũng khép lại,chưa từng mở ra.Cô biết anh chỉ yêu người con gái tên Hạ Tiểu Nguyên ấy,cho dù xa cách năm năm dài dài, anh vẫn không quên.
Cô nhớ lại cái ngày ấy,cái ngày cô vô tình nhìn thấy bức thư kèm tờ giấy siêu âm gửi cho Hoàng Minh Vũ,trái tim Lại Minh Nguyệt chết lặng trong vỡ vụn.Cô căm hận người con gái ấy,căm hận cả cái bào thai đang phát triển từng ngày kia,lúc đó trong đầu cô chỉ có hai chữ đố kỵ.Cô tàn ác cho người xóa sạch đứa trẻ mới được hơn ba tháng,để những đêm về sau,cơn ác mộng luôn dày vò cô hàng đêm.Cô mơ thấy một bé trai người đầy máu,hai tay non nớt bóp chặt chiếc cổ trắng ngần khiến cô không thể thở nổi.Cô bật cười cho sự ngốc cố chấp của mình, cô như một con thiêu thân lao vào đống lửa mặc cho phổng rộp mà đau đớn.
“Anh Minh Vũ,anh nói muốn hủy hôn là sao.Giấy mời đã được phát,hôn lễ cũng chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày,anh đừng vì sự tùy hứng của mình mà khiến hai gia tộc xấu mặt “
Hoàng Minh Vũ ánh mắt đỏ ngầu tức giận nhìn Lại Minh Nguyệt, anh không thể hiểu nổi một người con gái thánh thiện sao lại có thế trở thành một người độc ác đến như thế.Người mà anh luôn coi là em gái,người mà anh luôn bao dung che chở lại chính tay giết đi đứa con trai của anh,anh có thể tha thứ được sao.Không,anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những sai lầm của bọn họ,của tất cả những người ở đây.Anh không cần cái vị trí người thừa kế tập đoàn AT nữa, anh chỉ muốn làm mọi người đơn giản,cùng Hạ Tiểu Nguyên trải qua những tháng ngày giản dị và hạnh phúc.
“Anh lại vì người con gái đó mà bỏ rơi em,anh vì Hạ Tiểu Nguyên mà bất chấp mọi danh tiếng của gia tộc.Anh lấy đi trinh tiết của em,bây giờ muốn bỏ em lại sao,cô ta có gì đáng để anh phải hy sinh nhiều như thế.Một đứa con hoang không biết cha đẻ mình là ai,cô ta cũng chỉ là kẻ cặn bã cướp chồng của người khác,giống y như mẹ cô ta vậy”
Hoàng Minh Vũ đá chiếc ghế đổ rầm một tiếng vang cả ngôi biệt thự,lúc này trông anh chẳng khác gì một diêm la đòi mạng người khác,bàn tay dơ lên không trung rồi hạ xuống má trái Lại Minh Nguyệt khiến cô ngã xuống nền nhà. Anh không cho phép ai hạ nhục và sỉ vả Hạ Tiểu Nguyên, cô gái ấy đã chịu quá nhiều uất ức và đau khổ rồi.
“Vũ,con làm cái gì vậy hả,con có biết là Minh Nguyệt không được kích động mạnh không hả.Con bé nói như thế thì có gì là sai,chẳng phải con đã biết sự thật mấy năm trước rồi hay sao,con còn bênh vực người phụ nữ hư hỏng đó”,Diệp Mẫn quát con trai.
Lại Cung Nam và vợ nhìn thấy con gái bị đánh mà khuôn mặt tức giận,ông không nể nang gì ông cụ Hoàng và Hoàng Chấn Khang,đe dọa.
“Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì,thì đừng mong tôi tha cho gia tộc họ Hoàng các người, kể cả con bé tên Hạ Tiểu Nguyên kia”
“Ông nghĩ Lại gia các người một tay có thể che kín bầu trời sao”,Hoàng Chấn Khang im lặng nãy giờ mới lên tiếng.Lúc trước khi ông biết Hạ Tiểu Nguyên là con gái của mình, ông đã vô cùng kích động giống như Diệp Mẫn,ép buộc thằng bé chia tay.Nhưng trong một lần tìm về miền quê Lạng Sơn nơi con bé ở,ông đã gặp Hạ Tiểu Nguyên Con bé rất đẹp,nhưng lại không hề giống ông,trong lòng ông có một cảm giác không tin đến kì lạ.
“Lại Minh Nguyệt, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn yêu thương bao bọc che chở cho cô,còn vì cô mà chia tay với Nguyên,nhưng cô nghĩ lại xem,cô cùng bà ta đã làm những gì hả”,Hoàng Minh Vũ chìa tay chỉ vào người mẹ suốt gần ba mươi năm của mình “Tôi không thể ngờ được các người lại có thể độc ác máu lạnh đến như vậy,đó là con trai tôi đấy,là cháu nội của bà,tại sao bà lại độc ác nhẫn tâm đến vậy.Bà dấu diếm tôi biết sự tồn tại của nó, bà khiến cô ấy bao lần tìm đến cái chết, tôi là con trai bà đấy,sao bà lại phá vỡ hạnh phúc của tôi”
Hoàng Minh Vũ gào lên,moij đồ vật trong nhà đều bị anh gạt xuống đất, tâm trạng anh kích động chỉ muốn giết người ngay lúc này.
“Không,không,mẹ không biết,không biết cô ta có thai,mẹ chỉ muốn cảnh cáo Hạ Tiểu Nguyên không được làm phiền đến con nữa.Mẹ chỉ dọa cô ta thôi,mẹ thật sự không biết được “,Diệp Mẫn lắc đầu lùi lại,nước mắt bà rơi xuống đầy khuôn mặt.
Lại Minh Nguyệt đau đớn đến phát điên,cô ta cười ha hả như người không kiểm soát được hành vi của mình, ánh mắt độc ác,hả hê khi nghe lại câu chuyện đó.
“Mất đi đứa bé có là gì,anh muốn biết sao,muốn biết những gì cô ta phải trải qua sao.Được, tôi nói cho anh biết, anh chính là một kẻ máu lạnh vô cùng. Tôi chính là người kêu bác sĩ phá đi đứa trẻ đó,lúc đấy cô ta đã gào thét cầu xin tôi như thế nào anh biết không. Hahahaha,cô ta quỳ xuống,dập đầu lạy tôi đừng phá đi đứa nhỏ,nhưng anh biết đấy,nó chính là cái thai của anh,tôi làm sao có thể để nó tồn tại được,tôi yêu cầu bác sĩ tiêm kích đẻ vào Hạ Tiểu Nguyên, cô ta đẻ ra một bé trai đang thành hình.Chưa hết đâu,tôi còn thuê bác sĩ tiêm vào người cô ta một loại thuốc khiến cô ta chẳng thể có con được nữa”
“Chát”,Hoàng Minh Vũ điên loạn lao vào bóp cổ Lại Minh Nguyệt, anh đau đớn khi nghe từng câu từng chữ,những gì cô trải qua tại sao lại độc ác đến như vậy,lúc đó anh đang ở đâu,anh ở đâu hả.
********** ************* ********”***
Diệp Mẫn không tin vào những gì tai mình nghe thấy,bà thực sự không biết Hạ Tiểu Nguyên mang thai đứa con của Hoàng Minh Vũ.Lúc đó vì rất muốn trả thù chồng và chia rẽ bọn trẻ,bà chỉ nghe theo lời Lại Minh Nguyệt là bỏ thuốc mê vào thức ăn cho cô gái ấy,mọi chuyện còn lại như thế nào bà đều không rõ nữa. Có trời mới biết Lại Minh Nguyệt lại cho người phá đi cái thai đó, lại còn tiêm thuốc vô sinh vào người Hạ Tiểu Nguyên. Nếu bà biết được sự thật, bà sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra,dù sao đấy cũng là máu mủ của con trai mình,bà sao có thể độc ác mà xuống tay được.
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn,giông tố nghiêng ngả quất đổ những hàng cây,cả London chìm trong bóng tối âm u lạnh người.Tiếng sét chói tai vang lên,Lại Minh Nguyệt điên loạn lắc đầu ngồi phịch xuống đất,miệng lẩm bẩm “Đừng lại gần tôi,đừng lại gần tôi”.
Đêm hôm ấy,cổ phiếu của tập đoàn Star giảm xuống cực mạnh,một tập đoàn lớn bỗng dưng không còn hoạt động. Lại Cung Nam cùng gia đình mất tích trong đêm mưa đó,không ai biết bọn họ đi đâu.