Về phòng kí túc xá rồi mà trống ngực vẫn đập liên hồi khiến cho Hạ Tiểu Nguyên không khỏi đỏ bừng mặt. Cô vừa tỏ tình với anh, thật ngại mà chẳng biết anh có tình cảm gì với mình không nữa, cô có vội vàng quá không. Mới chỉ quen nhau một ngày nhưng đã như quen từ lâu, anh rất thân thiện và dịu dàng khiến cô không thể rời mắt, có phải, với ai anh cũng như vậy. Hơi ấm vẫn còn lưu trong lòng bàn tay khiến cô không khỏi mỉm cười. Điện thoại vang lên báo tin nhắn của anh:
-Ngoan, cô bé của anh
Niềm vui sướng vỡ òa trong cảm xúc, cô không để ý đến hình tượng thục nữ hàng ngày mà nhẩy lên vui sướng, khiến cho ba cô bạn cùng phòng cũng thấy khó hiểu.Huyên-một cô gái thành phố điển hình với phong cách ăn mặc sexy nói:
-Ê, mai khai giảng đó, không biết năm nay ai là người đọc diễn văn nhỉ. Năm ngoái mình nghe mấy chị năm hai kể lại hình như hội trưởng Minh Vũ, người gì đâu mà đẹp trai, nhà giàu lại dịu dàng nữa. Tiếc là anh ấy chả rung động với ai
-Ừm ha, mà này Hạ Tiểu Nguyên, năm nay bà nhận được học bổng toàn phần hả
-À, thì cũng chỉ ăn may mới nhận được thôi.
Bốn cô gái ngồi nói chuyện với nhau chả mấy là đến tối, cả bọn rủ nhau đi ăn nhà hàng, coi như là bữa cơm gặp mặt lần đầu. Ăn xong, Thảo rủ cả bọn đi bar nhưng Tiểu Nguyên từ chối với lý do mình còn có việc bận. Cô trở về kí túc, lấy chiếc laptop mà ba mua cho để hoàn thành nốt bản thiết kế đang làm dở. Vì muốn kiếm thêm tiền để mua sách và đồ dùng phục vụ cho bản thân mà không phải xin tiền bố mẹ, Hạ Tiểu Nguyên đã xin được một công việc phù hợp với thời gian sinh viên của mình. Tuy rằng thu nhập không được như người làm chính thức, bởi vì cô còn là sinh viên,hợp đồng lao động chưa có nhưng đối với cô đó cũng là một khoản không tệ.Bản thiết kế họ giao cho cô cũng chỉ là những bản thiết kế làm nhà, khu biệt thự bé khiến cô có chút khó chịu. Thật ra cô muốn thực hiện những bản thiết kế đa dạng và khó hơn, nhưng suy cho cùng mà nói, ai cũng vậy thôi. Một sinh viên năm nhất mới chập chững làm quen với ngành kiến trúc đã nhận được bản thảo như cô là may mắn lắm rồi. Chăm chú vẽ bản thiết kế,căn phòng chỉ có hơi thở và nhưng tiếng bàn phím lách cách vang lên.
Điện thoại báo tin nhắn, của Minh Vũ,cô cầm lên đọc:
-Em đã ngủ chưa
-Em chưa, em đang vẽ bản thiết kế để mai gửi cho công ty
-Vậy sao,hôm nay mọi tân sinh viên đều đi liên hoan, em thì lại lủi thủi một mình trong kí túc, không buồn sao
-Biết làm sao bây giờ, em là đứa tham tiền mà. Hì hì. Thôi, em làm đây
Bỏ điện thoại xuống, Hoàng Minh Vũ mỉm cười khiến Nhất Bảo không khỏi giật mình, nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực, hỏi:
-Yêu thật à, mày đừng đùa tao nhé
-Ừm, tao yêu rồi, thì ra trên đời có tình yêu sét đánh mày ạ
-Mày xác định mày không phải gay
-Ông đây đã nói bao nhiêu lần rồi hả, ông không phải gay.. Nói rồi anh đấm nhẹ vào ngực thằng bạn thân
-Rồi, rồi, mày không phải gay, thế bé này ở đâu, có xinh không
--Hả!! Xinh, là sinh viên năm nhất khoa kiến trúc. Là cô bé thủ khoa đoạt học bổng của nhà trường và L.A ấy
-Thế à, tao cũng không để ý đến mấy cái tin đó cho lắm, để tao thử lên diễn đàn trường xem
-Mày thì có bao giờ để ý đến. Cẩn thận tao mách bố mẹ mày để cô chú về trị mày, lúc đó xem mày còn lăng nhăng như bây giờ không
-Đây không phải là lăng nhăng, mà là giải quyết nhu cầu mày hiểu không.Tao cần phát tiết, họ cần tiền, không ai ràng buộc ai
-Rồi rồi, mày lúc nào cũng đúng
-Chứ tao sai bao giờ, mà này, mày yêu cô bé tên Nguyên gì đó thật à, vậy còn Minh Nguyệt bên kia thì sao
-Sao là sao, tao chỉ coi Minh Nguyệt là em gái thôi. Chúng mình lớn lên với nhau từ nhỏ, mày hiểu tính tao mà
-Nhưng mà hôn ước của bọn mày là điều không thể thay đổi. Nếu mày yêu cô bé Nguyên kia thật thì phải giải quyết mối nhập nhằng này càng nhanh càng tốt, đừng để nàng đau lòng... Nhất Bảo vỗ vai Minh Vũ cười cợt nhả
Tiếng nhạc xập xình khiến cho Minh Vũ không khỏi nhíu mày, anh uống hơi nhiều rồi, cảm thấy đau đầu nên bảo với Nhất Bảo là về trước. Tất nhiên là tên đó cười sáng lạn đến tận mang tai rồi, bởi vì anh thấy thằng bạn thân thi thoảng lại liêc mắt đưa tình với em bàn bên cạnh, chắc lại rủ nhau đi khách sạn đây. Bản thân anh thì không thích những mối tình một đêm đó,anh cũng không thích những cô gái táo bạo và sexy nhiều quá. Cứ như Hạ Tiểu Nguyên, cũng chỉ là chiếc quần jean và áo sơ mi, nhưng khi cô mặc trên người thì lại đẹp đến vậy cơ chứ. Ngày mai là khai giảng, anh lại phải thay mặt toàn sinh viên lên đọc diễn văn, khiến anh chó chút hồi hộp khó tả. Nếu là mọi năm, anh đều không phải lo nghĩ, bản diễn văn sẽ do nhà trường chuẩn bị, anh chỉ việc lên đọc thôi, cảm xúc hay không cũng được. Nhưng năm nay lại khác, anh muốn mình thật hoàn hảo trong mắt cô, anh đang nghĩ xem ngày mai mình nên mặc quần áo gì, kiểu tóc gì. Thì ra tình yêu là vậy, chỉ một vấn đề bé tí nhưng có thể khiến cho mình bồn chồn mà xé ra to.Ánh bật cười lớn, cứ nghĩ trái tim nguội lạnh này sẽ chẳng bao giờ rung động, cứ chấp nhận sự sắp đặt của gia tộc lên mình mà chẳng từ chối., bây giờ nhận ra đó mới là phiền phức thật sự. Nhất Bảo nói đúng, nếu họ biết anh yêu cô, sẽ không thể nào chấp nhận được điều đó, họ sẽ làm tất cả để đẩy cô ra xa anh, ngay từ giây phút này, anh cần phải làm cái gì đó. Hôn ước giữa anh và Minh Nguyệt là rào cản lớn khiến cho anh khó xử, cô bé đó năm nay cũng chỉ bằng Tiểu Nguyên, như một búp bê thiên sứ, lúc nào cũng chạy theo anh gọi anh Minh Vũ. Không biết khi nói ra ý định giải trừ hôn ước, liệu cô bé đó có khóc bù lu bù loa lên không nữa. Càng nghĩ càng đau đầu khiến anh mệt mỏi, thôi, đến đâu hay đến đó, họ đã hứa với anh thời gian đại học này sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, anh sẽ tận dụng khoảng thời gian đó để giải quyết tất cả. Về đến nhà đi thẳng vào phòng tắm,đứng dưới vò hoa sen mà thư giãn, trong đầu vẫn là hình ảnh cô gái đó, cô gái của anh, Hạ Tiểu Nguyên
Sáng hôm sau, mới có 6giờ mà Huyên đã lục đục gọi cả phòng dậy, khiến cho Hạ Tiểu Nguyên mệt chết đi được. Tối qua phải hoàn thành nốt bản thiết kế đến gần 1h sáng để gửi đi, sáng lại phải dậy sớm, trời ạ.. Vâng, cô chính là một con sâu ngủ chính cống, những lúc cô trong cơn buồn ngủ sẽ chẳng ai có thể đánh thức cô, nói trắng ra là họ không dám, vì tính khí khi rời giường của cô vô cùng xấu. Nhưng hôm nay cô đành bai bai giấc ngủ của mình mà lết cái xác ngồi dậy, bởi vì sắp khai giảng đến nơi rồi. Bên ngoài hành lang kí túc đã dầm rộ tiếng bước chân, hò hét nói cười của những bạn nữ, họ rủ nhau đi sớm để còn nhận chỗ để được ngắm nhìn nam thần. "Nam thần", cô vùng chăn chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo nhanh nhất có thể, sao có thể quên được chứ, hôm nay anh đọc diễn văn mà, cô muốn nhìn anh gần hơn chút nữa cơ. Vừa đánh răng vừa rửa tay, chân, cô làm mọi thứ chỉ trong vào hai phút, nhanh hơn thường ngày rất nhiều. Bước ra đến ngoài đã chỉnh chu hết rồi, nhìn lại mình cô cảm thấy cũng ok lắm chứ, nhưng ba đứa bạn cùng phòng lại nhìn nhau nhíu mày:
-Ê, hôm nay bà nhận học bổng, định ăn mặc như thế này à
-Có sao không
-Tất nhiên là có sao rồi, bà sẽ phá vỡ hình tượng tứ đại mỹ nhân của phòng chúng ta. Không thể để mất mặt như vậy được, vào đây
Ba đứa Hà, Thảo, Huyên ép cô ngồi xuống giường, đứa lục vali cô, đứa kéo buộc tóc rồi mần mần đầu cô, đứa xoay xoay khuôn mặt cô lầm bẩm:
-Tạo hóa trời ban mà không biết làm đẹp, da trắng mịn hồng hào không cần đệm phấn nữa, lông mi dài cong vút hơn cả mi giả, được rồi, một chút matcara, một chút son đỏ.. Yeah, đại mĩ nhân luôn.. Huyên nói
-Xong rồi, tóc cũng xong luôn
-Cuối cùng cũng tìm ra được một bộ lên hồn, đề nghị cậu khai giảng xong đi cùng tụi tôi, những chiếc áo lỗi thời, bảo thủ này không mặc được đâu. Vừa nói, Hà vừa đưa chiếc áo ren đen, cùng chiếc váy qua đầu gối cho Hạ Tiêu Nguyên.
-Đây, đi đôi này vào, công chúa.. Thảo đặt trước mặt cô đôi giày cao gót 8phân, tính ra nó là đôi thấp nhất rồi
Xong xuôi cả nhóm bước ra ngoài, chẳng để cho cô kịp nhìn xem mình bị họ biến thành cái gì nữa. Đến hội trường, mọi chỗ đã đông nghịt, nhìn dọc nhìn ngang mà không tìm được chỗ nào ưng ý, thì điện thoại báo tin nhắn:
-Anh nhận cho em bốn ghế ở hàng đầu tiên, đối diện lên bục nhé.
Cô không khỏi mỉm cười lôi kéo ba người bạn còn lại về phía hàng thứ nhất. Ngồi xuống ghế, Thảo không khỏi tíu tít vui mừng:
-Ê, bà nhận được chỗ này từ bao giờ vậy
-Mình không có, là có người nhận cho mình ấy
-Ai.. Ai
Cả đám nhao nhao lên tra hỏi cô thì đúng lúc này, trên bục vang lên tiếng nói của thầy hiệu trưởng.Sau khi thầy hiệu trưởng phát biểu xong và chúc toàn thể sinh viên trường, là đến lượt anh bước lên. Thay mặt cho toàn sinh viên, anh đọc diễn văn và hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng cha mẹ và toàn thầy cô. Giọng nói ấm áp,truyền cảm,anh hôm nay nhìn thật bảnh trong chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, cùng chiếc quần âu,mái tóc vẫn bồng bềnh như mọi khi nhìn thật lãng tử. Chăm chú nhìn anh, cô dường như còn nghe được cả tiếng trống tim của mình, thật mất mặt mà, từ bao giờ lại lộ liễu đến như vậy chứ
Tiếp đến là phần trao học bổng và giải thưởng tài năng cho sinh viên, cô thật không ngờ anh cũng nằm trong số đó. Mà cũng chỉ có cô bất ngờ thôi, đối với những người còn lại, họ thừa biết anh giỏi như thế nào. Anh đưa cô đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, tự nhiên cô cảm thấy chạnh lòng ghê gớm. Anh càng xuất sắc bao nhiêu, khoảng cách bọn họ càng xa lại bấy nhiêu, liệu mối tình lọ lem hoàng tử có bắt đầu được không đây. Thở dài trong lòng, cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ linh tinh, bước chân lên bục khi nghe thấy tiếng gọi tên mình. Cả trường đang xôn xao mà im lặng lại, cô không khỏi giật mình. Thôi xong, trông cô không biết có giống con hề không nữa
Thầy hiệu trưởng "e hèm " một tiếng, xong đọc dõng dạc:
-Em Hạ Tiểu Nguyên, sinh viên năm nhất khoa kiến trúc, đạt học bổng với số điểm tuyệt đối.
Đăng sau khán đài, Nhất Bảo huých tay Minh Vũ cười cười:
-Wow, trông xinh ghê ha. Thảo nào ông động lòng cũng phải thôi. Ê, lão đại, nhìn em vẫn còn ngây thơ lắm, ông đừng...
-Vớ vẩn, cậu nghĩ tôi giống cậu lắm sao. Bớt suy nghĩ linh tinh không đứng đắn đi, đừng làm cô ấy sợ
-Ok, ok, tôi chỉ đùa ông thôi mà. Mà nhìn kĩ tôi thấy cô bé này xinh hơn cả Minh Nguyệt nữa, có thể thi được người mẫu đó
-Bạn gái Hoàng Minh Vũ này cần phải ăn mặc hở hang đi đi lại lại trước mặt bao người để kiếm tiền sao
-Thôi,thôi, người mẫu cũng là một nghề mốt của giới người đẹp bây giờ, sao vào tai ông nó lại như gái bán hoa vậy
-Thế ông không thấy người mẫu cũng mặc bikini trình diễn thời trang đó à
-Được rồi, bảo bối nhà ông, ông cứ giữ cho chặt đi. Hết nói lý với ông luôn
Buổi khai giảng kết thúc cũng là gần 11 rưỡi, mệt lả cả người, cả bốn cô gái uể oải về kí túc. Từ sang đã không được ăn gì, giờ lại về muộn nữa, Hạ Tiểu Nguyên nằm phịch ra giường mà thở, không muốn đứng dậy. Bỗng Huyên nhảy lên giường kéo cô, nói:
-Khai mau, là ai nhận ghế cho chúng ta. Mà này, tôi để ý bà cứ nhìn ông nam thần không chớp mắt là sao
-Cái gì mà nhìn không chớp mắt, người ta đẹp cho tôi ngắm tí không được à
-Được, được, nhưng tôi thấy ông ấy cũng liếc bà nhiều lần lắm đấy. Yêu rồi à
-Haizz, vớ vẩn, Kệ bà ấy, tôi không nói chuyện nữa, tôi đi ăn đây
Mọi thước phim của quá khứ cứ hiện về trong đầu, Hạ Tiểu Nguyên càng cảm thấy mình thật vô dụng. Đụng mặt sau năm năm xa cách, cô chẳng những không thể cho anh cái tát, mà còn bị anh sàm sỡ ngược lại, thậm chí cô không thể phản kháng lại những sai lầm anh định tội cho mình. Về phía Lăng Phong, cô cảm thấy dường như mình đang phản bội anh vậy. Nằm trên giường suy nghĩ ngổn ngang, bên ngoài cánh cửa,người đàn ông vẫn ngồi đó mà trầm ngâm, môi mím chặt. Cô càng ngày càng miệng lưỡi sắc bén, anh chỉ muốn làm lại từ đầu với cô, sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô, sẵn sàng vì cô mà sẽ hủy bỏ hôn ước với Minh Nguyệt, nhưng anh nhận lại được gì. Nhận lại được ánh mắt căm phẫn mà lạnh lùng khinh bỉ......