Là con người, ai cũng phải có quyền tự do của riêng mình. Nhưng quyền tự do của Bạch Trung Dật đạt ở mức độ con số âm. Hắn đã là một nam nhân hai mươi hai tuổi, nhưng cuộc đời của hắn lại có những thăng trầm gây nên những cảm xúc uất nghẹn.
Bạch Trung Dật ơi là Bạch Trung Dật, ngoài trách chính bản thân của hắn ra còn có thể trách ai được đây? Còn không phải là do hắn quá nhút nhát cho nên mới không biết đòi quyền lợi cho mình hay sao? Ngày ngày, hắn đều bị giam cầm bởi hai tên đàn ông, trở thành tình nhân bao nuôi của họ. Tính đến nay cũng đã là sáu năm. Hiện tại, ngoài sự ghê tởm chính bản thân của mình ra, hắn hoàn toàn không nghĩ được đến điều gì khác nữa.
Sáu năm qua, ngoài sự giày vò về thể xác và tinh thần, xung quanh hắn chỉ có sự cô độc và bóng tối làm bạn. Sáu năm qua, ngay cả chút ánh sáng của mặt trời ấm áp cũng không có, điều này khiến cho hắn vô cùng khổ sở. Hắn muốn thoát ra khỏi cái vùng trời tăm tối này, nhưng ai sẽ giúp hắn đạt được như thế đây? Phía trước, đối với hắn chính là sương mù dày đặc. Hắn phải làm sao để tiếp tục tồn tại đây?
Bình luận truyện