Ác mộng triền miên…
“Thả ra… cầu ngươi… cầu ngươi buông tha ta…” Trung Dật vừa ngủ vừa giãy giụa, đá đạp, nhưng khuôn mặt tái nhợt của Ân Kiện Nam càng lúc càng phóng đại, cổ tay rắn rỏi nâng thân thể của Trung Dật lên. Hắn cười dữ tợn mang theo mùi máu tanh, giống như vết thương đâm trên ngực hắn, một đóa thạch lựu thấm đẫm áo sơ mi…
Trung Dật không chịu được lắc đầu… như muốn cố hết sức giãy giụa thoát khỏi cơn ác mộng này… Không tưởng tượng nổi hắn muốn đối phó với mình ra sao… Lúc đó, mình tàn nhẫn muốn giết chết hắn… Hắn nhất định sẽ không để cho mình chết… nhưng so với chết nhất định còn thê thảm hơn rất nhiều… Trung Dật cuống quýt bò lui… nhưng không sao di chuyển được… Thân thể như bị đóng chặt vào một chỗ… đang lúc lo sợ không yên đột nhiên da đầu truyền đến một trận đau đớn tê dại… tóc bị kéo lên, một trận choáng váng khiến Trung Dật giãy giụa tỉnh dậy khỏi ác mộng.
Trong phòng thoang thoảng mùi nước hoa gay mũi, trước mặt có một đám phụ nữ vây quanh… Tóc bị kéo lên vô cùng đau đớn, Trung Dật muốn đưa tay đẩy nàng ra nhưng nhất thời thân thể chưa hồi phục nên không thể nhúc nhích được.
“Thì ra tiểu đệ coi trọng tên hồ ly tinh này, khó trách đến giờ không chịu kết hôn.” Móng tay bén nhọn còn ác ý bấu vào da đầu Trung Dật, Trung Dật bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Đại tỷ, ngươi xem, ánh mắt của hắn như vậy, bộ dáng lại có chút đau đớn đáng thương, chắc chắn tiểu đệ bị hắn quyến rũ rồi.” Nữ tử bên cạnh nói, lúc này Trung Dật mới nhìn rõ ba cô gái trước mặt, các nàng đều ăn mặc hoa lệ, vóc dáng đẫy đà.
“Không ngờ trên đời lại có tên nam nhân đáng ghê tởm như thế này.”
“Đồ tiện hóa.” Vừa mắng, nữ tử vừa nhỏ một bãi nước miếng vào mặt Trung Dật
“Chúng ta nhất định phải tự mình giáo huấn hắn.”
“Nhìn cái gì?” Đột nhiên hai tròng mắt của nữ tử đỏ bừng lên…, nàng căm tức giơ tay cao. Trung Dật vô lực nhắm mắt lại, ý thức đang dần tỉnh táo lại. Trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác bi ai khó hiểu… Toàn thân vô lực khiến hắn thở dốc, gắng gượng chờ đợi, chờ cái tát của nữ nhân kia giáng xuống…
Nhưng không như hắn dự đoán, cái tát mãi cũng chưa thấy xuất hiện, Trung Dật chần chừ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mấy nàng đang bị vài tên mặc đồ đen ngăn lại.
“Xin lỗi tam vị tiểu thư, thiếu gia đã phân phó bất kì kẻ nào cũng không được tổn thương hắn.” Giọng nói đấy uy hiếp vang lên.
“Ngươi là cái thá gì? Đã biết chúng ta là tam đại tiểu thư, còn dám ngăn cản, tránh ra.” Một nữ tử quát ầm lên, hai người còn lại thì kiêu ngạo đừng một bên đánh giá sự việc.
“Xin lỗi, chúng ta chỉ nghe lệnh thiếu gia, tam vị tiểu thư, xin mời đi lối này.” Hắc y nhân vươn tay chỉ về phía ngoài.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là cái thá gì mà dám đuổi chúng ta đi… Hảo hảo hảo, tên hồ ly tinh kia, ngươi nhớ kỹ cho ta, rồi sẽ có một ngày, ta lấy dao rạch nát cái mặt ngươi ra…” Ba nữ tử ngùng ngoằng bỏ đi.
Trung Dật kinh ngạc nhìn trò khôi hài hỗn loạn trước mặt, sau đó hắn ngạc nhiên khi thấy trong phòng còn có một cái giường khác. Ân Kiện Nam mang ống dẫn khí nằm yên lặng trên đó, hai tay đều đang truyền dịch. Khuôn mặt ngủ say trắng bệch của hắn khiến Trung Dật cảm thấy sợ hãi. Từ khi sinh ra đến nay, Trung Dật chưa từng thấy hắn yếu ớt như thế bao giờ, thật không tưởng tượng nổi một người như hắn cũng có lúc như một người chết mà lẳng lặng nằm yên trên giường.
…
Trung Dật không dám nhìn nữa, thất thần dựa vào đầu giường để lấy lại tinh thần. Từ trước đến nay, chính mình chỉ như một khối luyến thịt được Ân Kiện Nam cách ly rồi nuôi dưỡng, một người không biết tên bị giam cầm trong dinh thự. Thế giới của mình trừ hắn ra chỉ có Nhạc Nhạc và Trường Bách. Nhưng buồn cười thay, mình lại hoàn toàn không biết gì về hắn cả, trừ việc biết hắn làm giáo sư cho một trường đại học khoa học công nghệ, có rất nhiều tiền, rất có quyền thế… Còn đối với việc hắn có bao nhiêu tiền, có quyền thế đến mức nào? Mình thật sự không hề biết… càng không biết đến gia thế của hắn…
Cái hắn muốn bất quá là thân thể của mình! Nhưng người ta có thể muốn một thân thể trong bao lâu? Một ngày nào đó nhất định sẽ bị khinh bỉ mà vứt đi… Đến lúc đó, mình còn có thể ngẩng đầu lên làm người sao? Đến lúc đó, Nhạc Nhạc còn có thể nên người được không?
Trung Dật nhớ lại những lời ác ý của mấy phụ nữ kia, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mềm yếu, vẫn muốn được tự do, muốn chạy trốn… Vì sao nhìn thấy Ân Kiện Nam nằm trên giường bệnh, chính mình lại cảm thấy hoảng sợ? Lâu nay mình vẫn luôn tạo một lớp vỏ bọc kiên cường để bảo vệ bản thân, một khi sụp đổ tan tành, thế giới của mình rồi sẽ thế nào? Đối với ác ngôn ác ngữ này mà sợ sao? Có phải vì vậy mà ham muốn được mạnh mẽ như Ân Kiện Nam? Trung Dật hỗn loạn nghĩ, toàn thân nổi lên một tầng da gà.
“Bạch thiếu gia, xin thứ lỗi, vừa nãy làm ngươi sợ hãi.” Một hắc y nhân tao nhã đi đến, những người còn lại thì đứng canh ở cửa, bố trí rất uy nghiêm.
“…Kiện Nam bị thương như thế nào?” Trung Dật lúng túng hỏi.
“Bạch thiếu gia xin yên tâm, ngươi đả thương thiếu gia chưa chạm đến chỗ hiểm, chỉ có điều hắn mất máu quá nhiều, cho nên phải tịnh dưỡng vài ngày thôi.” Hắc y nhân trả lời ngắn gọn.
“À!” Trung Dật trong lòng như trút được một tảng đá lớn, từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ giết người… Suy nghĩ một lúc, đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện quan trọng: “Xin lỗi, hôm nay là ngày mấy tháng mấy rồi?”
“Hôm nay là ngày 1 tháng 9. “
“Gì? Ngày 1 tháng 9 rồi.” Trung Dật xem đồng hồ chỉ đúng số 10. Thế là hắn vội vàng rời giường, luống cuống tay chân cố gắng đem sáu mét xiềng xích đeo trên lưng mình, sau đó nhẹ nhàng đi dép lê vào… Chỗ đó vẫn còn đau đớn, cho nên hắn phải vịn vào mép giường mới có thể đứng vững, rồi mới ngẩng đầu hỏi hắc y nhân: “Có thể kiếm cho ta tìm một bộ y phục được không?” Hôm nay hắn phải dẫn Nhạc Nhạc đến trường tiểu học đăng ký báo danh, nếu còn chậm trễ sợ rằng sẽ không kịp mất.
“Thiếu gia có phân phó ngươi không thể rời khỏi phòng bệnh.” Hắc y nhân từ chối nói.
“Không được, ta phải đi, con ta hôm nay cần đăng ký.” Trung Dật lo lắng nói.
“Bạch thiếu gia, xin ngươi yên tâm, việc này thiếu gia đã an bài ổn thỏa rồi.” Hắc y nhân bình thản nói.
“Không được, nó là con ta, nó lên tiểu học, ta nhất định phải tự mình dẫn nó đi.” Trung Dật bỗng nhớ nhớ lại hình ảnh bà ngoại dắt mình lên văn phòng thị xã đăng ký, đây là quá trình trưởng thành của Nhạc Nhạc, mình tuyệt đối không thể vắng mặt.
“Bạch thiếu gia, xin ngươi đừng làm khó chúng ta.” Hắc y nhân nói, trong nháy mắt, một đám hắc y đại hán vây tại cửa, Trung Dật nhíu mày thở dài.
“Ngươi tên là gì?” Trung Dật đột nhiên hỏi, kinh ngạc nhìn hắn.
Sau một hồi lâu, hắc y nhân mới nhẹ giọng nói:” Bạch thiếu gia, ta tên Lý Lập Cảnh.”
“Lý trong lý mộc, lập trong trạm lập, cảnh trong cảnh sắc sao?” Trung Dật lại hỏi.
“Vốn là cảnh trong cảnh sắc, bên cạnh thêm bộ chữ ‘ngọc’.” Lý Lập Cảnh ôn hòa trả lời.
“Lý Lập Cảnh, tên này rất hay…” Trung Dật đi tới sau lưng hắn: “Ngươi hẳn là biết địa vị của ta trong lòng Ân Kiện Nam, nếu như ngươi không cho ta ra ngoài, ta sẽ nói cho hắn ngươi có ý đồ cường bạo ta, ngươi nói hắn sẽ làm gì đây?” Nhẹ giọng nói bên tai hắn, Trung Dật cảm thấy sống lưng ngay thẳng của Lý Lập Cảnh có chút run rẩy.
“Cho dù lần này hắn bỏ qua cho ngươi, ta vẫn như cũ tiếp tục có biện pháp tìm được điểm yếu của ngươi, ngươi có đến mấy cái mạng hả?” Trung Dật âm hiểm nói, trên mặt cố gắng biểu lộ sự tàn nhẫn: “Ngươi có thể đem một đám người đi theo, ta sẽ không trốn, với lại ta không nói, ngươi không nói, đám người kia cũng không, làm sao Ân Kiện Nam biết được, coi như ta xin ngươi cho ta hoàn thành tâm nguyện một người cha, có được không? “
Đồng hồ đã điểm qua con số mười, Trung Dật càng lúc càng toát nhiều mồ hôi, còn Lí Lập Cảnh chỉ lấm tấm một chút trên đầu, trái tim Trung Dật như muốn vọt ra ngoài.
“Sau này giả bộ hung ác nên đóng giống hơn một chút.” Lý Lập Cảnh bình tĩnh thấp giọng nói.
Không lâu sau, bọn họ mang tới cho Trung Dật một bộ quần áo, lúc này hắn mới phát hiện cả người bẩn thỉu, rất muốn đi tắm rửa, nhưng bởi vì thời gian có hạn nên đành phải thôi. Trung Dật đành mượn tạm cái lước chải đầu, chải được một lúc, hắn mới nhớ lâu rồi hắn chưa tự chải tóc cho mình.
Cont…