Tiếng chuông hết tiết vang lên…
“Nghe nói ngươi vừa mới gọi cho tổng đài hả?” Ân Kiện Nam mở cửa, khuôn mặt mỉm cười một cách thân thiết.
Trung Dật thấy vậy liền lập tức đề phòng.
“Đừng sợ, đừng sợ, tiểu bạch thỏ của ta…” Ân Kiện Nam ngồi xuống kéo Trung Dật ngồi trên đùi mình, cả người Trung Dật vô thức mà run rẩy không ngừng, thân thể không biết làm sao để thoát ra được.
“Nhìn là biết ngươi vừa làm chuyện xấu rồi, thật đúng là ngây thơ!” Ân Kiện Nam mỉm cười nói, thuận tay cầm lấy chiếc máy điện thoại ấn ấn vài cái: “Điện thoại này không phải là không thể gọi ra bên ngoài, chỉ có điều ngươi phải biết mật mã mới được… Để xem ngươi gọi cho ai nào… oa… số này ta cũng không biết à nha… Nói cho ta được không?” Ân Kiện Nam vui vẻ hỏi.
“Xin lỗi!” Trung Dật ngập ngừng nói.
“Chẳng qua ngươi chỉ gọi điện thoại thôi có, việc gì phải xin lỗi ta?” Ân Kiện Nam khách sáo nói. (anh đểu v~=)))
“Ta không phải muốn trốn… chỉ là ở chỗ này một mình… ta có chút sợ hãi…” Trung Dật tạm thời lấy một lý do chống đỡ, hắn không thể để Ân Kiện Nam hại bất kỳ người nào nữa, thủ đoạn của Ân Kiện Nam, hắn hiểu rất rõ…
“Ta cũng cho rằng ngươi không trốn… bởi vì trừ Nhạc Nhạc ra, thì cha và người bà ngày một già của ngươi còn nằm trong lòng bàn tay ta…” Ân Kiện Nam mỉm cười nói, một tay vừa ấn số quay lại, còn tay kia thì luồn vào trong quần Trung Dật mà đùa bỡn phân thân của hắn.
“Xin chào, cho hỏi ai đấy?” Giọng nói đàn ông từ trong điện thoại truyền tới, trái tim Ân Kiện Nam bỗng cảm thấy buồn bực, thật không ngờ trong lòng Trung Dật còn có một nam nhân khác… Ân Kiện Nam nhíu mày, đang định hỏi chút thông tin về đối phương, thì đột nhiên trên cổ cảm thấy có vật gì đó lạnh lẽo…
“Cúp máy, ngươi cho rằng trong phòng làm việc không có thứ ta dùng được sao?” Trung Dật tỉnh táo nói, ánh mắt chứa đầy chống đối đã lâu chưa xuất hiện, con ngươi sâu thẳng đang trừng trừng nhìn khiến Ân Kiện Nam vô thức mà phân tâm, cho đến khi vật kim loại trên cổ cứa vào da thịt.
“Ngươi?…”
“Cúp máy, đưa chìa khóa hạng quyển cho ta, nhanh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bởi vì sát khí mà lộ ra vẻ hung hãn, Ân Kiện Nam oán giận dùng sức nhéo phân thân của hắn một cái, chỉ thấy trên trán Trung Dật đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vật kim loại trên tay vẫn bất động như cũ.
“Nhanh lên cho ta…” Trung Dật lại quát, thấy Ân Kiện Nam chậm chạp không di chuyển khiến hắn vô cùng sốt ruột, vất vả lắm mới có cơ hội uy hiếp được hắn, hơn nữa Nhạc Nhạc hiện không ở trong tay hắn, thật đúng là một cơ hội tốt…
“Ta không giao.” Ân Kiện Nam nheo mắt ra vẻ bình thản, còn tay thì càng nhéo mạnh phân thân Trung Dật hơn, rồi hứng thú nhìn bộ dáng thở dốc của hắn.
“Ngươi sẽ hối hận…” Trung Dật nghiến răng nghiến lợi nói, đâm mạnh đầu nhọn cây compa vào cổ Ân Kiện Nam, chỉ thấy một dòng máu chảy ra, mà Ân Kiện Nam thì mặt vẫn không đổi sắc mà mỉm cười nhìn hắn, thậm chí còn xấu xa vặn phân thân Trung Dật ấn vào trong khe hở… Đau đớn khiến Trung Dật đổ đầy mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi trong lòng cũng tăng lên gấp bội.
“Ta sẽ không hối hận, nếu hối hận thì ta đã sớm buông tay rồi.” Ân Kiện Nam khẳng định chắc chắn, dùng một vẻ mặt thưởng thức cùng vẻ đùa cợt nhìn Trung Dật.
Đột nhiên, Trung Dật rút compa ra, nhân lúc Ân Kiện Nam chưa kịp phản ứng liền đâm vào ngực hắn. Sau đó nhẫn nại chịu đựng đau đớn đẩy hắn ra rồi vội vàng bỏ chạy, xém chút còn té ngã xuống đất. Trung Dật không kịp thở một hơi, thậm chí còn không sửa sang lại quần áo liền lao ngay ra khỏi phòng làm việc, sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng ta đã được tự do…
Tươi cười nhìn hắn bỏ chạy, cũng không gấp gáp đuổi theo, chỉ lấy tay ấn vào vết thương trên ngực đang chảy máu, Ân Kiện Nam âm hiểm cười si mê: “Đâm bị thương trái tim của ta, Trung Dật, ngươi phải trả giá đắt đó…”
Không biết đã qua bao lâu, Thiệu Diệp mới từ từ tỉnh lại, lúc mở mắt, hắn nhìn thấy mưa phùn đang bay lất phất trong không trung, không rõ là ngày hay đêm, vừa rồi… hắn với Trung Dật… ôm nhau thật chặt….
Ôm thật chặt… thân thể hai người… hợp làm một… tâm linh cũng… kết hợp khăng khít…
Thiệu Diệp có chút không muốn tỉnh khỏi giấc mộng vừa rồi, giãy giụa một năm, lúc tỉnh lúc mê, dù muốn thừa nhận hay không, thì tinh thần và thân thể của hắn cũng đã mệt mỏi lắm rồi… Thế là, hắn sa vào mộng mị dù biết khi tỉnh dậy sẽ chỉ còn một khoảng tĩnh lặng, mộng và thực nối tiếp nhau, thật thật giả giả, nhưng cũng làm cho tâm hồn Thiệu Diệp tạm thời yên ổn…
Cho đến khi hắn cảm thấy đủ mới chậm rãi bò dậy, đột nhiên cảm thấy tóc bị kéo căng, Thiệu Diệp ngạc nhiên đứng lên bật đèn, mới phát hiện trên thảm đã tụ lại một vũng máu, mắt lại nhìn lên vách tường, càng thấy đậm sắc máu đỏ hơn, một mùi máu tươi từ mũi truyền đến, Thiệu Diệp cực kì hoảng sợ chạy đến soi gương, ngạc nhiên phát hiện trên đầu cùng mặt của mình chẳng những sưng đỏ lại còn chảy máu, ngay cả mũi, dưới miệng và lỗ tai cũng dính đầy thứ chất lỏng đỏ sậm, hốc mắt cũng không ngoại trừ, trong chốc lát, Thiệu Diệp không khỏi tự giễu… Ha ha… Đụng như vậy mà lại không chết. Con mẹ nó, ta thật sự là mạng lớn mà…
Thiệu Diệp cầm lấy khăn ướt lau sạch vết máu trên vách tường, bởi vì máu chảy nhiều lắm, cho nên máu chảy trên đó thành từng dòng, vách tường trắng màu ngà voi tựa như chân Trung Dật đang lưu lại một vệt máu dài, thê lương mà động lòng người, một loại ý niệm tình yêu vừa chân thực lại vừa thống khổ …
Đúng vậy… ta thừa nhận… ta yêu ngươi… ta đã sớm yêu ngươi… hơn nữa ta muốn nói cho ngươi… ngươi chạy không thoát… cho dù ngươi dùng đao giết chết tình yêu của ta… ta cũng muốn giữ ngươi ở bên cạnh… bởi vì tình yêu của ta rất nhiều… giết không không được… cho dù lấy mạng của ta… ta cũng muốn ngươi vĩnh viến nhớ đến ta….
Ta sẽ không trốn tránh… cũng không lừa mình dối người nữa… Ta sẽ dũng cảm đối mặt với tình cảm của chính mình… Cuộc đời của con người ngắn ngủi lắm… nếu không thể sống vì bản thân thì thật đáng thương… Ta vất vả mới tìm được người mình thích…. dù ngươi đối xử với ta thế nào ta cũng không từ bỏ… cho dù phải vứt bỏ tôn nghiêm… vứt bỏ loại tôn nghiêm chó má… ta cũng sẽ… không hối hận…
Một khi giác ngộ, Thiệu Diệp cảm thấy vô cùng bình yên như có phép lạ, hắn hít một hơi thật sâu, lấy ra một con dao nhỏ, rồi khắc vào lòng bàn tay trái, ngay chính đường tình yêu hai chữ “Trung Dật”… Từ nay về sau “Trung Dật” sẽ không bao giờ trốn khỏi lòng bàn tay ta được nữa… Nghĩ vậy, Thiệu Diệp cảm thấy vô cùng hài lòng, một chút cũng không thấy đau đớn nữa.
Cho đến khi tiếng điện thoại dồn dập quấy nhiễu hắn, thì ra là mẹ hắn gọi, hỏi hắn hai tháng rồi hắn xin nghỉ phép đi đâu? Trong hai tháng nay, cổ phiếu Thiệu thị rớt giá, một số công trình dự thầu cũng tổn thất không ít, nếu cứ tiếp tục như vậy hậu quả sẽ thật khó lường… Giọng nói lo âu cùng trách cứ của mẹ hắn làm cho Thiệu Diệp nhận ra sự nhẫn nại của bà, một người mẹ luôn luôn cưng chiều con như bà nếu không phải có chuyện quan trọng chắc sẽ không ra mặt đâu.
Đột nhiên, Thiệu Diệp ý thức được trách nhiệm của bản thân không nhỏ. Thiệu thị thống trị thiên hạ vốn là do cha dựng nên, mồ hôi và máu cả một đời của cha không thể thuộc về người khác được… cho dù anh em họ cũng không ngoại lệ: “Mẹ, hiện tại con có chuyện quan trọng phải ra nước ngoài, mẹ yên tâm, con sẽ lập tức trở về chỉnh đốn công ty, nếu có người muốn gây bất lợi cho công ty, dù là anh em họ, hay bất kì ai, con cũng sẽ không bỏ qua.” Thiệu Diệp kiên quyết tuyên bố, hai đôi mắt sáng ngời rất có thần.
***
Dọc đường chạy như điên, Trung Dật thở hồng hộc cố hết sức trốn khỏi nơi đây, chẳng quản gì đến đau đớn không ngớt nơi hạ thân… Hắn cố hết sức chạy trốn… Giả dương khối to lớn tắc trong hậu huyệt của hắn cũng chuyển động theo… chốc chốc lại truyền đến một hồi điện lưu đau đớn bức người… Trung Dật lúc này mới nhận ra mình quá lỗ mãng… cái khóa dưới hạ thân vẫn còn đang ở trong tay Ân Kiện Nam… cái điều khiển từ xa kia ít nhất cũng có thể khống chế trong phạm vi vườn trường… còn có xiềng xích trên cổ cũng chưa được tháo ra.
“…A a… A a a… Ô ô…” Lại một trận tê dại bức người truyền đến, hai chân Trung Dật mềm nhũn, chống đỡ không nổi liền quỵ xuống… đau quá, đau quá, đau quá… một trận điện lưu mạnh mẽ từ nội huyệt theo dây thần kinh chạy khắp toàn thân làm hắn đau đớn đến nhíu mày…
Giả dương khối đột nhiên chuyển động nhanh hơn, va chạm vào xung quanh nội bích… Trung Dật đau đến khom lưng lăn lộn trên mặt đất.
“…A a …Ô ô A… A a a…” Không để ý đến bụi bẩn đã dính đầy người, lúc này Trung Dật chỉ muốn được chết để giải thoát khỏi nỗi thống khổ này mà thôi… hắn đau đến nhe răng trợn mắt… hận không thể rút bỏ toàn bộ dây thần kinh cảm giác trong cơ thể mình…
Xẹt! Lại một dòng điện lưu lướt nhanh trong tràng ruột, Trung Dật đột nhiên từ trên mặt đất nảy lên như con tôm xinh đẹp giãy giụa trước cái chết… Lúc này, lục phủ ngũ tạng của hắn đã vô thức mà giật lên liên hồi, dòng điện lưu từ tràng ruột xông lên thực quản, đi đến đâu là như thiêu như đốt đến đó khiến hắn vô cùng thống khổ… Nước mắt cùng nước miếng chảy ra điên cuồng… nhưng âm thanh lại nghẹn ngào bất lực như người nghiện đến giai đoạn cuối…
Lại một dòng điện lưu nữa cháy bùng lên trong hậu huyệt… Trung Dật cong người lên… hai tay giơ cao dùng sức bứt mái tóc đen mềm mại như mây đang sũng mồ hôi… Trong màu đen huyền ảo đó lại như ẩn như hiện một khuôn mặt tinh xảo trắng trẻo tuyệt luân đầy nước mắt… Khi ngửa lên, cần cổ vươn thành hình vòng cung đầy quyến rũ, Trung Dật đau đớn phát ra tiếng run rẩy dễ nghe: “…A a a… Ô ô…” Lần này Ân Kiện Nam ra tay vô cùng tàn nhẫn… làm Trung Dật tại góc vườn trường đau đớn vô cùng…
Trung Dật mông lung nhìn thấy vây quanh mình là một vòng học sinh đại học… cố không được… cố không được rồi… “Cứu ta… Cứu ta Ô ô ô…” Thống khổ vươn cánh tay trắng gầy hướng về phía bọn họ, dưới ánh nắng đầu thu như một cây cỏ lau trắng chập chờn theo gió, yếu đuối mà ôn hòa… mắt thấy vài sinh viên đại học mang theo vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ đi tới, Trung Dật nhẫn nhịn đau đớn mà âm thầm thở ra một hơi: “Chỉ cần không quay về… không quay về là tốt rồi… chỉ cần cố nhịn thêm một chút nữa… hắn sẽ không đến nỗi muốn lấy mạng của ta…”
Nhưng ngay lúc Trung Dật nhẹ lòng, các sinh viên đại học đột nhiên bị mấy người áo đen vạm vỡ đẩy ra. Trung Dật thấy vậy liền không nhịn được nỗi sợ hãi mà run rẩy điên cuồng… muốn xoay người chạy trốn nhưng thân thể chẳng còn chút sức lức nào, chỉ có thể quỳ rạp trên đất bò như động vật: “Không muốn về… không… không muốn… không muốn… đừng bắt ta …” Trung Dật lắc đầu hoảng loạn thì thào tự nói, chỉ có điều mấy gã áo đen vẫn đi tới, trong nháy mắt sắp xếp đuổi các sinh viên đi, giày da đen bóng bước lại gần chóp mũi Trung Dật.
Tiếp sau đó, tiếng bước chân bỗng ngừng lại, trên khuôn mặt dính đầy bùn đất đã xuất hiện hai dòng lệ, đó chính là nước mắt không cam lòng… Trung Dật run rẩy khóc lóc, co giật lại mang theo căm hờn, thù hận khiến cho hốc mắt hắn phát đau…
Bỗng một bàn tay mạnh mẽ nâng cằm hắn lên, kéo hắn từ trong bùn đất ra… Trung Dật bị ép phải đối mặt với ánh mắt mang theo lửa hận phục thù của Atula: “Tiểu bạch thỏ của ta, sao lại làm cho chính mình bẩn như thế?” Ân Kiện Nam cười hỏi, trên ngực hắn vẫn bị chiếc compa ghim vào, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống như những viên ngọc trai xinh đẹp, khuôn mặt của hắn vì mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, cũng vì vậy mà trở nên lãnh khốc…
“Thả ta… cầu xin ngươi… cầu xin ngươi buông tha ta…” Trung Dật cầu khẩn nói, cánh tay vô lực không cách nào thoát được tay hắn, cuối cùng vì thân thể suy yếu mà ở trong lòng Ân Kiện Nam mất đi ý thức…
“Ta đã nói rồi, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay.” Ân Kiện Nam tiến lên ôm lấy Trung Dật rồi nói.
Cont…