Thật không biết nên vui hay buồn, lần này thương thế của Trung Dật kéo dài tới tận một tuần, giống như trước kia, cả hai người bọn họ cũng không quá dồn ép nên mỗi khi thân thể hắn chưa thể hồi phục sẽ tạm thời tha hắn một chút. Chỉ là Thiệu Diệp gần đây có vẻ thích kiểu bôi thuốc này, đầu tiên là quét một tầng bôi trơn lên phân thân của mình, rồi sau đó bắt Trung Dật ngồi lên, nhưng hắn vẫn im lặng bất động, dành thời gian chờ đợi Trung Dật hoàn toàn không thấy đau, vào lúc này hắn vô cùng kiên nhẫn, cảm giác như đang giao hòa trong cơ thể Trung Dật, bao quát tuyến tiền liệt cùng chỗ bị thương của hắn, mỗi một vị trí Thiệu Diệp đều muốn cảm thụ, hắn không thích nghe Trung Dật nói, miệng hắn không có tâm, nhưng hậu huyệt thì ngược lại, nơi ấy vô cùng nhạy cảm, có thể chặt chẽ bao bọc phân thân của mình, thật gợi tình mà mật hợp lại vô cùng ăn ý, không phải *** cũng không phải quan hệ nam nữ, hai cơ thể cứ như vậy mà kết hợp chặt chẽ, giống như do trời đất tạo nên.
Ân Kiện Nam cũng không muốn đứng ngoài, liền cầm lấy phân thân vốn đã trướng lớn nhìn thấy rõ gân xanh huyết mạch bừng bừng đưa vào miệng Trung Dật, mạnh mẽ quất tống được một lúc liền bắn ra rồi mềm xuống, Ân Kiện Nam sẽ bắt Trung Dật phải nuốt hết, một chút dịch cũng không được để tràn, sau đó lại đặt vào trong miệng hắn, giống như tiểu hài tử miệng mút núm vú cao su, nhẹ nhàng như vậy không hề gây trở ngại cho hô hấp, chỉ là trên đầu lưỡi hắn sẽ tràn ngập mùi vị, mang theo một chút cảm giác lên răng . Khoang miệng, tuy không phải là nơi dùng để làm tình, nhưng ẩm ướt mà nóng ấm, tất cả cảm giác đem lại không khác gì ***.
Đây là một cuộc chiến lâu dài, không chỉ thể lực mà còn bao hàm cả tinh thần, cho dù phân thân đã mềm xuống vẫn như cũ không chịu rời khỏi, hoặc một lần nữa được làm cho trướng lên, an phận ở yên đó để tìm một vật bao bọc lấy, một vật có thể thu nhận… Làm tình dường như chỉ là một loại nghi thức… một loại nghi thức chiếm giữ, trống rỗng, và để thể hiện địa vị của mình.
Tất cả mặc cho bọn họ đùa bỡn, Trung Dật thực sự không muốn vùng vẫy, im lặng để thân thể mình mập hợp, trong đầu hắn lúc này chỉ có vẻ mặt của Nhạc Nhạc, cho đến giờ Trung Dật vẫn không nhận được đầy đủ tình thương của cha, dù lúc đầu oán hận cha mình như thế nào nhưng đến cuối cùng vẫn là thông cảm và bỏ qua, cuộc sống vốn dĩ thiếu đi hình ảnh người cha, vậy mà nay bản thân Trung Dật lại phải ở vào vị trí đó, con đường hắn chọn không phải trốn tránh mà là gánh vác lấy nó, một khi bắt đầu đảm đương trách nghiệm, cho đến lúc không thể chịu đựng nổi nữa, nếu có chết thì về sau cũng không thẹn với lương tâm.
Từ nhỏ hắn chỉ mong ước rằng có thể có một gia đình nhỏ là tốt rồi, không cần phải tài giỏi gì, lấy một tiểu thê tử đơn thuần, hoặc là ngẫu nhiên bởi vì gia sự mà được gả cho hắn, rồi sau đó hắn muốn có con, tốt nhất là một nam một nữ, con trai sẽ chơi bóng rổ, giống hồi hắn học cao trung, con gái tốt nhất không nên quá dịu dàng, sẽ khóc nháo mà làm nũng với ba ba, còn mình thì trở thành một người cha có trách nghiệm, cả đời dồn hết tình yêu thương cho bọn chúng, để chúng có một mái nhà tránh mưa tránh gió, đã từng có một ngày, cái mộng tưởng kia như rất gần, nhưng cũng chính trong ngày hôm ấy, nó lại bị vỡ vụn trong nháy mắt.
Giờ đây, thi hài của Mộng Hàm đã trải qua nhiều năm lạnh lẽo, nàng đối với ta hẳn là rất căm hận đi? Nàng thấy cuộc sống của Nhạc Nhạc như thế này chắc sẽ cảm thấy rất đau lòng?… Kỳ thực, ta phải thừa nhận, Mộng Hàm, việc ngươi chết không nhắm mắt, lí do không phải vì Nhạc Nhạc mà chính là do ta, vì ta không thể nào xác định được tình yêu dành cho ngươi, tuy rằng, chúng ta đã từng yêu nhau gắn bó đến vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xác thực, ngươi từng nói ta không có trái tim, nhưng ta cũng muốn có, không phải là trách nhiệm, mà là trái tim…
Ta yêu bà nội và Nhạc Nhạc, ta nghĩ ta cũng yêu ba ba… Đây là tình cảm ruột thịt, là điều đã xác định rồi, thế nhưng ta còn không biết tình yêu là cái gì, ta 22 tuổi, hẳn vẫn còn được coi là thanh niên, thế nhưng có lẽ từ sáu năm trước cho đến lúc chết đi, thậm chí vẫn phải trải qua cuộc sống như thế này, suốt đời ta cũng không hiểu được tình yêu là cái gì.
“Đang nghĩ gì vậy? Ngươi không tập trung!” Ân Kiện Nam quỳ chân xuống, thuận thế đẩy ngã Trung Dật, vẫn giữ nguyên tư thế đặt phân thân ở trong miệng hắn, Thiệu Diệp trừng hắn một cái.
“Nơi tốt nhất đã cho ngươi chiếm, không nên làm tới, Trung Dật cũng buồn ngủ rồi”.
“Hừ!” Thay đổi tư thế, Thiệu Diệp một lần nữa tự ma sát phân thân của mình, chờ đến khi trướng đại thì bắn vào sâu trong hậu huyệt Trung Dật, ba người cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà ngủ tiếp đi.
Một tuần cũng như vậy mà kết thúc……
Thật mong Trung Dật có thể mau khỏe lại, loại mập hợp này dù sao cũng không thực sự hứng thú, nhớ lại khi mình chiếm hữu lần đầu tiên của hắn, cơ thể kia vừa siết chặt lại vừa co dãn, gắt gao ôm lấy, cảm giác chặt đến mức chỉ muốn chết đi, khiến mình đến bây giờ vẫn còn mê mẩn, tuy rằng da của Trung Dật đã trở thành trơn nhẵn, mềm mại không còn giống ngày trước cường kiện hữu lực, nhưng vẫn có cảm giác cơ thể hắn không ngừng hút lấy phân thân của mình, không ngừng muốn liên tục khô hắn, khô đến tối tăm trời đất vũ trụ hồng hoang, khô đến dốc hết tâm can mà tinh tẫn nhân vong, thật hi vọng hắn mau khỏe mạnh, Ân Kiện Nam tưởng nhớ lại.
Trung Dật tâm trí còn đang mơ mơ màng màng liền bị đẩy ngã, bọn họ vẫn như cũ đặt trong cơ thể mình, dùng cách này để tuyên bố quyền chiếm hữu, bảy ngày nay mỗi một ngày vào ban đêm đều như vậy mà nghỉ ngơi, tất cả đã tạo thành thói quen… Thói quen gặp ác mộng khiến cho nửa đêm giật mình tỉnh giấc mà khổ sở rên rỉ, cố sức chống đỡ, thói quen trong hậu huyệt luôn mang theo cảm giác của dịch thể, thói quen khi bước đi là thắt lưng lại bủn rủn, hai chân vô lực, thói quen không nhìn thấy mặt trời, thói quen cổ phải vĩnh viễn mang theo hạng quyển, thói quen dù có di chuyển thế nào cũng không ra khỏi phạm vi sáu mét xiềng xích này, thói quen hai ngày cuối tuần đều ăn hai bữa cơm thường, thói quen mỗi khi cuối tuần đều một lần truyền dịch dinh dưỡng, thói quên muốn ra ngoài phải đút theo giả phân thân hai mươi cm, thói quen Thiệu Diệp hở một tí là tát là đánh, động một tí là đè xuống thượng, miệng hắn băng lãnh mà đùa cợt châm chọc, và còn thói quen Ân Kiện Nam miệng vừa nói yêu ta, một bên vừa liên tục dùng sức khô ta… Thói quen vẫn là thói quen, cho dù có gột rửa bao nhiêu, là thân thể hay kí ức, tất cả đều không thể biến mất.
________________________________
Tối nay, Trung Dật uống hết một cốc sữa bò trước bàn cùng với một cốc nước sôi, điềm nhiên như không nhìn thấy ba người bọn họ ăn, từ sau khi đi nhà trẻ, Nhạc Nhạc dường như cũng tương đối ngoan, nhất là khi ăn, có vẻ cũng không còn kén chọn nữa, nhìn xem! Con của ta lớn lên thật là tốt, cục cưng của ta có vẻ rất khỏe mạnh!
Nhạc Nhạc vốn đang yên lặng ăn cơm, đột nhiến phát hiện Trung Dật đang nhìn mình, liền hỏi: “Ba ba, khi nào bệnh ngươi mới có thể khỏi vậy?”
“Vẫn còn chưa khỏi hẳn!Có chuyện gì sao?” Trung Dật ôn nhu trả lời.
“Ba à thầy giáo nói 23 tháng này, ngày Chủ Nhật chúng ta được mời đến trung tâm văn hóa biểu diễn, lúc đó bệnh của ba đã khỏi chưa?” Nhạc Nhạc mong đợi hỏi.
“Nhạc Nhạc biểu diễn cái gì vậy?” Ân Kiện Nam đột nhiên nhiệt tình tham gia đề tài họ nói .
Nhạc Nhạc ngẩn người một chút rồi trả lời: “Bọn ta diễn kịch, truyện cô bé lọ lem, ta đóng vai một con chuột, sau đó sẽ được bà tiên biến thành một con ngựa kéo cỗ xe bí ngô!” Khi nói đến con chuột,Nhạc Nhạc dùng hai bàn tay diễn tả một vật nhỏ bé nhưng lúc nói về ngựa thì hắn dang tay mở ra một vòng tròn lớn, bộ dáng tựa hồ rất vui vẻ.
“Cái nhân vật gì vớ vẩn vậy.” Thiệu Diệp khinh thường nói.
Trung Dật thấy Nhạc Nhạc nhăn mặt cúi xuống không vui liền vội vàng hỏi hắn: “Vậy Nhạc Nhạc diễn kịch phải nói lời thoại gì đây?”
“Ba à ta cũng không cần phải nói lời thoại, cô giáo bảo ta chỉ cần học tiếng ngựa kêu là tốt rồi… Nhưng ba ơi, ngựa kêu thế nào vậy? Ngươi có thể dạy ta được không?” Nhạc Nhạc vui vẻ hỏi.
“Ha ha…” Thiệu diệp vừa nghe liền cười sặc sụa bắn cả cơm ra: “Cha ngươi giỏi nhất là bắt chước tiếng ngựa kêu, thúc thúc có nghe qua rồi, thật sự là giống hệt “. Thiệu Diệp nói vậy nhất định là sẽ xảy ra chuyện không hay, Trung Dật vẻ mặt liền tối sầm không thèm để ý đến hắn.
“Ba à vậy ngươi có thể kêu cho ta nghe không?” Nhạc Nhạc vẻ mặt mong chờ hỏi.
“Nhạc Nhạc! Đừng nghe lời Thiệu thúc thúc nói bậy, ba không có bắt chước tiếng ngựa kêu.” Trung Dật bình tĩnh trả lời.
“Lạ nha! Cha ngươi thật sự làm tiếng ngựa kêu rất giống, ta nghe qua tiếng hắn bắt chước con ngựa cái kêu, lúc con ngựa cái bị ngựa đực đuổi theo mà thở hổn hển, sau đó nó liền gọi mau đuổi theo thượng ta đi! Mau đuổi theo thượng ta đi! Đến khi ngựa đực đuổi đến gần rồi, ngựa đực sẽ liếm cái mông của ngựa cái làm nó kêu lên hảo sảng hảo sảng, sau đó ngựa đực sẽ nằm lên thân thể ngựa cái mà thượng, con ngựa cái sẽ nói mau đến đây đi! Mau đến đây đi!” Thiệu Diệp cố gắng nghiêm túc nói, vui vẻ pha trò hát thành giai điệu .
“Vậy tại sao ba ba lại muốn học tiếng ngựa cái kêu mà không học tiếng ngựa đực kêu?” Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
“Thiệu Diệp ngươi câm miệng!” Trung Dật cắn răng nói, gần như tức giận đến nơi.
“A…” Vì sao ba ba không cho ta nghe? Nhưng lại kêu cho Thiệu thúc thúc nghe? Cô giáo nói ta là người thân nhất với ba, thúc thúc chỉ là người ngoài, các bạn khác ở nhà trẻ đều chưa từng sống chung với thúc thúc, vì cái gì ta với ba phải sống chung với hắn? Ba còn bị thúc thúc buộc đứng lên, thúc thúc xấu xa vậy, ba lại còn bắt chước tiếng ngựa kêu cho hắn nghe, ta thân thiết với ba nhất lại còn phải biểu diễn vậy mà ba cũng không chịu dạy ta.
“Thế này đi! Nhạc Nhạc, thúc thúc đưa ngươi đến vườn thú xem ngựa, ngươi học theo tiếng ngựa thật kêu so với bắt chước tiếng ngựa kêu sẽ nhanh hơn!” Ân Kiện Nam vội vàng dập tắt nhiệt trận.
Nhạc Nhạc vừa nghe đến vườn thú, nhất thời hai tròng mắt mở to sáng lấp lánh tựa hồ còn điểm thêm vài hạt sao long lanh, nghe nói vườn thú có đủ các loài động vật, có sư tử, con cọp, con voi lớn, con khỉ, con chim và cả con ngựa, Nhạc Nhạc mới chỉ nhìn qua tranh ảnh đã sớm muốn đi rồi, thế là hắn liền nắm lấy lấy cơ hội này: “Vậy ba cũng cùng đi nha!”
“Ta… không…” Vừa nghe Nhạc Nhạc nói vậy, Trung Dật nhất thời cảm thấy giữa bắp đùi truyền đến một trận đau nhức, đầu óc giờ chỉ lấp đầy hình ảnh đáng sợ của giả phân thân, cảm giác dường như bị vật đó nhét vào khiến hắn ngay lập tức càng muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc nhanh chóng cúi sầm xuống.
“Có thúc thúc đi cùng ngươi là được rồi, cha ngươi thân thể không khỏe nhân tiện để cho hắn nằm nghỉ ngơi đi.”
“Hừ!” Thiệu Diệp đối với sự thay đổi thái độ của Ân Kiện Nam thì tràn ngập khinh thường.
“Ta muốn ba dẫn đi…” Nhạc Nhạc mếu mồm nói, đó là một loại thanh âm vừa muốn khóc lại vừa cố chịu đựng, hắn không biết tại sao Ân thúc thúc lại đột nhiên đối xử tốt với hắn như vậy, nhưng hắn không thích Ân thúc thúc mà chỉ thích ba.
Tiếng Nhạc Nhạc cố gắng nhịn khóc làm Trung Dật cũng bắt đầu đau lòng, thậm chí đã lập tức mềm lòng rồi, chỉ là nhớ tới kí ức kinh khủng kia, lại biết Nhạc Nhạc thích ứng rất tốt, cho nên nhìn hắn mặt đỏ lên vì nhịn khóc, Trung Dật vẫn còn chần chừ chưa mở miệng ra đáp ứng.
“Cha ngươi sẽ không cùng ngươi đi đâu, hắn muốn ở cùng thúc thúc, còn muốn bắt chước tiếng ngựa cái kêu cho thúc thúc nghe.” Thiệu Diệp quả thật không muốn cho Trung Dật ra ngoài, cũng đồng thời cảm thấy trêu đùa tiểu hài tử rất hay cho nên cố ý chọc giận hắn.
“Ba, ngươi thay đổi rồi, thầy giáo nói ta với ngươi là người thân nhất, thúc thúc chỉ là người ngoài, bây giờ ngươi lại chỉ nghe lời thúc thúc nói mà không yêu thương ta nữa.” Nhạc Nhạc nói xong liền tức giận nhảy xuống ghế, vừa khóc vừa chạy nhanh về phòng .
“Nhạc Nhạc….Ta….” Trung Dật định đuổi theo sau, nhưng đã bị Thiệu Diệp kéo lại: “Đừng nôn nóng! Đừng nôn nóng! Ngươi còn phải tiêm dịch dinh dưỡng nữa đấy!” Thiệu Diệp lạnh lùng nói.
Trung Dật vừa nghe vậy lập tức suy sụp cúi xuống: “Van cầu ngươi sau này đừng hành hạ ta như vậy nữa có được không? Có được hay không? ” Nói đến những lời cuối, giọng nói của Trung Dật nghẹn ngào, một Trung Dật luôn luôn kiên cường cho dù có gặp phải sự tình gì cũng không khóc, nhưng lúc này đây lại không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt, khóc đến nức nở nghẹn ngào .
Cont…