Trung Dật thầm thở dài một hơi, thế là mình muốn thử soi gương cũng không được rồi, quên đi, từ nay về sau trốn trong phòng không ra ngoài nữa, chỉ cần hai người bọn họ thấy thuận mắt là được, cho dù người khác muốn cũng coi như không nhìn thấy đi, quan tâm làm cái gì?… Trung Dật khẽ gật đầu rồi để bảo tiêu đưa ra ngoài, ai ngờ Nhạc Nhạc vẫn tiếp tục đi theo làm cho hắn cảm thấy rất buồn cười vì đứa con trai cưng của mình vẫn không hiểu tình hình hiện tại.
“Nhạc Nhạc mau cùng cô giáo trở lại phòng học đi.” Trung Dật nhắc nhở nói.
“A!?” Nhạc Nhạc, chúng ta mau trở về học nào, xem ra người không hiểu sự tình không chỉ có một mình Nhạc Nhạc .
Lúc cô giáo kia dắt tay Nhạc Nhạc, hắn đột nhiên kêu khóc, giậm chân ầm ĩ, thanh âm lớn đến mức làm cho cả hành lang thánh Mễ Á đều nghe thấy: “Ba ba… Ba ba ôm một cái… Ba ba ôm một cái… Ba ba…” Hắn vừa khóc vừa một mạch chạy đến, rồi vô cùng vui sướng ôm lấy ống quần Trung Dật, ngồi mãi dưới đất không chịu đứng lên, Trung Dật lúc này đừng nói là ôm hắn, ngay cả ngồi xổm xuống cũng là điều vô cùng khó khăn, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc đã sưng hồng, thanh âm yêu thương nhẹ nhàng nói: “Nhạc Nhạc đừng như vậy, ngươi và ba đã giao hẹn rồi, con trai phải có uy tín chứ!” Trung Dật vừa nói vừa có ý bảo cô giáo đưa hắn đi, nhưng Nhạc Nhạc nhất quyết không chịu, dùng chút lực đẩy ra khiến cho cô giáo không có phòng bị lảo đảo một chút…
“Nhạc Nhạc…” Trung Dật bất đắc dĩ hô lên.
“Nhạc Nhạc!” Thiệu Diệp không nhịn được quát lớn.
Trung Dật nghe vậy liền quay đầu lại đã thấy Thiệu Diệp đang đi về hướng mình, Nhạc Nhạc nhìn hắn, rồi tiếp tục quay ra giận dữ nhìn Thiệu Diệp.
“Nhạc Nhạc buông tay ra!” Thiệu Diệp thấy hắn liều chết bám lấy ống quần Trung Dật , thế là cúi người cương quyết kéo hắn ra.
Nhạc Nhạc nghe xong không hiểu chuyện liền tức giận, căm thù thúc thúc đáng ghét trước mặt đang quyết tâm muốn chia cắt mình với ba ba ( hoàn toàn quên rằng hắn là kẻ đồng ý đến đây), thế là há miệng hướng tay Thiệu Diệp mà cắn, Thiệu Diệp đau đớn hung hăng ném hắn ngã ra mặt đất, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, cái mông nhỏ của Nhạc Nhạc té ngã trên sàn nhà Thánh Mễ Á…
“Nhạc Nhạc!” Trung Dật kêu to vội vàng đi tới, không đề phòng hạ thân truyền lên não một trận đau đớn, hơn nữa hắn nhẫn nhịn đã lâu, khí lực cũng cạn, vừa hô một tiếng Nhạc Nhạc xong liền ngã ra phía sau, Thiệu Diệp có thể thuận lợi ôm ngang người hắn mà đi nhanh ra ngoài, không coi ai ra gì.
Nhạc Nhạc vốn định chuẩn bị khóc lớn liền thấy Trung Dật đột nhiên ngất đi thì sợ đến mức không phát ra tiếng, định tiếp tục đuổi theo nhưng lại bị bảo tiêu của Thiệu Diệp ngăn cản.
“Nhạc Nhạc lại đây để cô dắt vào lớp học nào!” Cô giáo trẻ vẫn còn hoảng hồn, dùng thanh âm run rẩy nói, nàng không hiểu tại sao bảo vệ cổng lại để hai vị kia vào, nhất là nam nhân vừa ôm lấy ba của Nhạc Nhạc, vóc người vạm vỡ cao ngạo mà toàn thân còn tỏa ra đầy hàn khí, tướng mạo tuy rằng anh tuấn nhưng vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc, lúc hắn ôm lấy ba của Nhạc Nhạc trông vô cùng đẹp trai mà động tác giống như đã thành quán tính, rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào nhỉ? Chắc chắn là rất không bình thường, cô giáo trẻ âm thầm suy nghĩ, con mắt lại phát sáng lên.
Ba ba… trong lòng Nhạc Nhạc hét lớn, nhưng ngoại trừ ba ba, hắn không muốn khóc trước mặt người khác, bởi vì lúc hắn còn rất nhỏ đã biết rằng, trước mặt người khác có khóc cũng vô ích, nước mắt của mình chỉ có ba ba mới hiểu mà thương yêu… Nhạc Nhạc kỳ thực rất muốn khóc, dọc đường đều cúi đầu để cho cô giáo dắt đi, cô ấy nói với hắn rất nhiều, nhưng Nhạc Nhạc căn bản một câu cũng nghe không vào.
Không nghĩ rằng tiểu nam hài đáng yêu này lại buồn bực im lặng, xem chừng muốn hắn nói ra quan hệ giữa nam tử lúc nãy với ba ba hắn không phải là điều dễ dàng, cô giáo trẻ âm thầm đè nén sự tò mò, không thể làm gì khác nên đành bỏ cuộc.
“Cô giáo… Khi nào ta mới có thể quay về?”
“Khi đến giờ tan học mới có thể!”
“Vậy bao giờ mới đến lúc tan học?”
” Ngươi xem đồng hồ, khi kim ngắn kia chỉ số năm thì kết thúc giờ học.” Cô giáo trẻ chỉ lên đồng hồ treo tường rồi nói với Nhạc Nhạc.
“Trung Dật xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa mở cửa ra, Ân Kiện Nam đã trực tiếp tra hỏi.
“Ngươi trở về làm gì ?” Thiệu Diệp tâm tình không tốt trả lời.
“Thấy ngươi đem Trung Dật ra ngoài nên lo lắng.” Ân Kiện Nam muốn đưa tay sờ lên trán Trung Dật thì Thiệu Diệp quay người rời đi.
” Sao hắn lại thành ra thế này?” Ân Kiện Nam tiếp tục hỏi.
“Cút…” Thiệu Diệp trong lòng nóng như lửa, không rảnh nhiều lời với tên kia, ba bước liền bế Trung Dật đặt lên giường, cấp tốc kéo quần hắn xuống, chỉ thấy giả dương khối trong hậu đình càng ngày càng tiến sâu vào làm cho một trận lạnh lẽo bốc lên. Ân Kiện Nam thấy thế không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn, bởi vì hắn biết Thiệu Diệp thông thạo y học, cho nên phải tùy theo ý hắn.
Thiệu Diệp thấy tình hình của Trung Dật thầm thở dài một hơi, sớm biết hắn bước chân vào nhà trẻ trông rất quật cường, hóa ra khi đó tâm trí lại phải thống khổ chịu đựng, không chần chờ, Thiệu Diệp liền bưng đến một chậu nước ấm lớn, nguyên lý nước ấm nở ra nước lạnh co vào, dụng ý làm cho mông hắn có thể mềm mại hơn.
Đến lúc thích hợp, Thiệu Diệp mới từ từ cầm giả phân thân trong người Trung Dật rút ra, đang hôn mê nhưng Trung Dật vẫn không nhịn được đau đớn mà rên rỉ…, bỗng nhiên giả phân thân rút ra ma sát làm cho phía trong truyền đến một trận vô cùng đau nhức, hai chân Trung Dật cũng theo phản xạ mà kẹp chặt lại, Thiệu Diệp thấy cơ thể hắn cứng ngắc liền dùng nước ấm thấm ướt một lần nữa, đợi đến khi phía sau Trung Dật thích ứng được mới tiếp tục rút giả phân thân ra, cuối cùng vừa kéo được một đoạn thì cơ mông co rút, sau một trận giãy dụa, Trung Dật liền tỉnh lại.
“Ư… đau quá… Đừng làm nữa…” Trung Dật hoảng sợ.
Không đợi hắn xoay người, Ân Kiện Nam và Thiệu Diệp chỉ thấy trên cây giả dương khối đen kia toàn thân đỏ sậm màu máu, trong lòng đều âm thầm kinh hãi.
“Kêu cái gì? Cổ nhân có câu tự mình làm bậy, không thể sống yên, thật giống như ngươi vậy!” Thiệu Diệp oán hận nói.
“Sao lại thành ra thế này?” Ân Kiện Nam hỏi.
“Còn không phải vì con trai cưng của hắn .”
“Nhạc Nhạc? Không phải hắn nói muốn được đi nhà trẻ sao? Còn có ngươi đưa đi! Sao cuối cùng lại thành ra thế này ?” Ân Kiện Nam hướng Thiệu Diệp hỏi, biết vậy hắn đã giả bộ tốt với Nhạc Nhạc, hiện tại tiểu quỷ kia vẫn còn hận mình đã từng nhốt hắn vào hòm sắt, trái lại tin tưởng cái tên Thiệu Diệp tính tình bất hảo kia.
“Hừ! Thằng nhóc này từ trước tới nay đều nói dối.” Nhớ tới việc đấy, Thiệu Diệp liền nghiến răng: “Khác hẳn với ngươi, ngươi làm ba cái kiểu gì vậy? Ngôi trường rộng lớn như vậy còn đi theo hắn, có hiểu thế nào là kiên trì hay không ?”
“Tất cả kiên trì của ta đều đã bị các ngươi làm mất hết rồi.” Trung Dật trả lời hời hợt, lúc này thân thể có lộ ra trước mặt bọn họ cũng không thèm xấu hổ nữa.
“Phải? Như thế là nói ngươi không kiên trì hả?” Thiệu Diệp tức giận ngứa mồm nói: “Tất cả cũng chỉ vì ta yêu ngươi? Ngươi cho ta là loại người gì? Điên cuồng ngược đãi à?
“Thiệu Diệp mau lấy thuốc cho Trung Dật!” Thấy Thiệu Diệp thay đổi sắc mặt, Ân Kiện Nam liền nhắc nhở hắn.
Thiệu Diệp hừ một tiếng liền xoay người đến phòng lấy dược.
“Cá tính Thiệu Diệp rất không chín chắn nên khó có thể ở chung với loại nam nhân ấu trĩ này?” Ân Kiện Nam cảm khái hiền lành nói.
Trung Dật không trả lời, thực ra cũng không dám trả lời bởi vì hắn biết người điềm đạm trước mặt so với Thiệu Diệp lại càng khó đối phó, chí ít tính tình Thiệu Diệp so với hắn đơn giản hơn nhiều, ai làm hắn tức giận hắn liền trút ra hết, không giống như Ân Kiện Nam thích trút giận lên đầu người khác, lại thù dai… Những năm gần đây sở dĩ bọn họ nhẫn nhục chịu đựng, hơn phân nửa nguyên nhân chính là sợ Ân Kiện Nam giận chó đánh mèo mà trút giận lên người Nhạc Nhạc, dù sao mình cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Ân Kiện Nam thấy Trung Dật im lặng không đáp, trong lòng không vui, nghĩ thầm vừa rồi hảo tâm giúp ngươi giữ cho Thiệu Diệp không nổi giận, cái này có vẻ như ta đã làm điều thừa…
Trở lại phòng ngủ Thiệu Diệp dừng lại cởi quần ra, phân thân cực đại hùng dũng ngẩng đầu lên, mặt trên còn hiện ra một tầng dịch bóng loáng, Ân Kiện Nam khó hiểu nhìn hắn, không phải đang giúp Trung Dật chữa trị vết thương bên trong sao? Hắn bày ra phân thân kia làm gì? Không đợi Ân Kiện Nam hỏi, Thiệu Diệp ngồi vào bên giường, một bên ôm lấy Trung Dật đang rơi vào trạng thái hôn mê: “Nhìn cái gì? Ta đang giúp bệnh nhân chữa thương!” Thiệu Diệp châm chọc nói.
Vừa rút ra giả dương khối nên hậu môn vẫn còn mở một lỗ hổng màu phiếm hồng không cách nào hợp lại, Thiệu Diệp từ sau lưng nâng Trung Dật lên liền nhắm ngay phân thân của mình hung hăng đè xuống…
“A…”Cơn đau đớn quen thuộc khiến Trung Dật đang trong trạng thái bán hôn mê đột nhiên tỉnh giấc, mắt hắn đồng thời hiện lên sự cay đắng, còn không chịu buông tha ta sao? Ký ức về hành động này vẫn còn mới, cảm giác đem vật bên ngoài đưa vào trong cơ thể thực sự rất giày vò, hắn kinh sợ đột nhiên tỉnh giấc, lập tức cố sức nâng cơ thể lên, mong muốn thoát khỏi Thiệu Diệp.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Nếu như tất cả kiên trì của ngươi đều bị chúng ta phá hết rồi, thì ngươi đừng giãy giụa!” Thiệu Diệp bình tĩnh chặn lại bờ vai của hắn, ôn nhu nói.
Cont…