Ánh mắt bạn nhỏ Diệp Dập Dương vốn đã long lanh, nhất thời lại sáng thêm vài phần, như một loại ánh sáng ngọc ngà loá mắt: "Thật ạ?"
Cố Quân Trục cười gật đầu: "Thật sự!"
Cậu nhóc này thực sự có thành ý.
Một chút cũng không giống tưởng tượng của anh.
Tư liệu về Diệp Dập Dương, trong tay anh đương nhiên cũng có, nhưng đều là tài liệu trống, không bằng tận mắt nhìn thấy chân thật.
Trong tưởng tượng của anh, cậu nhóc năm tuổi đã biết hàm số vi phân và tích phân, khiến cho nhân viên nghiên cứu khoa học muốn phẫu thuật để nghiên cứu dùng ánh mắt nhìn chằm, hẳn là ông cụ non... Ưm... Đặt ở trên người Diệp Dập Dương, có lẽ nên dùng từ trẻ nhỏ trưởng thành sớm?
Trong đầu anh tưởng tượng dáng vẻ Diệp Dập Dương là một đứa trẻ không làm nũng, nói chuyện có nề nếp, giống như một ông giáo già vậy.
Không nghĩ tới, Diệp Dập Dương thật sự lại hoạt bát đáng yêu, so với đứa trẻ bình thường thì lanh lợi hơn vài phần.
Cực kỳ có thành ý.
Cực kỳ khiến người ta yêu thích.
Giờ phút này, đứa nhỏ hoạt bát lanh lợi kia, , mở to ánh mắt xinh đẹp nhìn anh, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa kinh ngạc lại có chút kích động.
Bàn tay nhỏ của cậu bé dùng sức níu chặt đầu vai áo của Diệp Tinh Bắc, trên đôi má xinh đẹp có chút mơ hồ, như là đang nằm mơ vậy: "Mẹ, mẹ...Đây thật sự là con...cha con?"
Lúc cậu bé nói chuyện, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Cố Quân Trục, không dám chớp mắt, sợ chớp mắt, cái người tự xưng là cha cậu này liền biến mất không thấy nữa.
Nhìn đứa con trong lòng biểu cảm vừa chờ mong lại có chút kích động, Diệp Tinh Bắc không do dự, khẳng định gật đầu: "Đúng, anh ấy chính là cha con!"
Cuộc sống của cô đã không hoàn chỉnh.
Cuộc sống về sau, chỉ cầu mong cho con trai của cô có một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ.
Trừ điều đó ra, không còn mong muốn gì khác!
Cậu nhóc con dùng sức nhìn chằm chằm Cố Quân Trục, nhỏ giọng, có vài phần không xác định: "Cha... cha đã hoàn thành nhiệm vụ quốc gia giao cho của cha rồi sao?"
"Đúng!" Bị ánh mắt ngây thơ mong chờ như vậy nhìn chằm chằm, lòng Cố Quân Trục như nhũn ra, vốn có chút ý trêu tức, kìm lòng không được trở nên nghiêm túc.
Anh quay người về phía sau, Cố Trì lập tức đưa một cái túi giấy đã sớm chuẩn bị tốt cho Cố Quân Trục.
Cố Quân Trục mở túi giấy ra, lấy từ bên trong ra một con thuyền lấy vỏ đạn làm thành thuyền buồm, tiện tay đưa túi giấy cho Cố Trì, đưa thuyền buồm làm từ vỏ đạn cho cậu bé, ánh mắt dịu dàng: "Con trai, đây là quà cha tặng cho con, thích không?"
"Oa! Thật ngầu!" hai mắt cậu nhóc phóng ra ánh sáng, gai tay vươn ra nâng chiến thuyền lớn xinh đẹp kia.
Đáng tiếc là, lấy vỏ đạn làm thành thuyền buồm lớn, vô cùng nặng, mặc dù cậu dùng hai bàn tay nhỏ bưng, cũng không nâng nổi.
Cố Quân Trục đặt tới trong tay cậu, thuyền buồm liền muốn rơi xuống đất.
Cố Quân Trục liền cùng lúc nâng hai bàn tay nhỏ của cậu bé và chiếc thuyền buồm trong lòng bàn tay.
Tay cậu nhóc này vừa nhỏ lại vừa mềm, mềm tới nỗi ruột gan anh cũng mềm nhũn rồi.
Cậu nhóc ái mộ nhìn Cố Quân Trục, trong mắt sùng bái: "Oa! Tay cha thật lớn, cha thật là lợi hại!"
Diệp Tinh Ly: "..."
Tay to lợi hại cái rắm!
Tay ông đây cũng to!
Đứa nhỏ không có lương tâm này, trong ngày thường cả ngày treo câu "Bác hai tốt nhất" trên bờ môi, lúc này thấy cha cậu, trong mắt chỉ có ba không có bác hai rồi !
Tâm tính thiện lương ở đâu!
Không, không đúng!
Cha?
Cố Quân Trục trở thành cha Tiểu tTụ khi nào vậy?
Anh kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn cháu ngoại trai bảo bối của mình, nhìn lại Cố Quân Trục, vậy mà kì lạ thay cảm thấy dáng vẻ một lớn một nhỏ có chút giống!
nhất thời anh nổi da gà toàn thân, kinh sợ nhìn Diệp Tinh Bắc... Tiểu Thụ hẳn không phải là do năm năm trước, em gái anh trộm giống Cố Quân Trục sinh ra chứ?