Không, không đúng!
không phải em gái nói, đứa nhỏ này là Bạch Mộng Loan sinh ra, ép đổ cho cô, không có quan hệ gì với cô sao?
Vậy bây giờ là như thế nào?
Diệp Tinh Ly hỗn độn rồi.
Anh đầy một bụng dấu chấm hỏi, còn không dám tùy tiện nói chuyện, e sợ cho lời nói đó không đúng, sẽ bán mất em gái bảo bối.
Nếu đổi là người khác, đương nhiên anh không sợ.
Nếu anh không cẩn thận bán mất em gái bảo bối, anh cả tự nhiên có cách chuộc đồ lại.
Nhưng đối phương là Cố Quân Trục, anh liền không thể không sợ.
Cố Quân Trục kia là nhân vật ngay cả anh cả của bọn họ cũng không thể động vào!
Nếu thực sự trêu chọc Cố Quân Trục, Cố Quân Trục quyết tâm cướp em gái, hai anh em bọn họ cũng bị lột da theo.
cẩn thận vẫn hơn.
Có thể không trêu chọc vị ngũ thiếu gia họ Cố này, kiên quyết không trêu chọc!
Diệp Tinh Ly tuy ham chơi, nhưng nặng nhẹ tự hiểu rõ, không phải người đầu óc không rõ ràng lắm.
Giờ phút này tình thế trước mắt không rõ, anh biết rõ nói nhiều sai nhiều, rõ ràng ngậm chặt miệng, có thể không nói lời nào thì kiên quyết không nói lời nào!
Cố Quân Trục nhìn nhóc con trong lòng Diệp Tinh Bắc, cúi đầu nhìn thuyền buồm trong tay, lại ngẩng đầu nhìn nhìn cậu bé, nhìn cậu bé vài lần, lại cúi đầu nhìn thuyền buồm, cái nào cũng nhìn không đủ, không khỏi thấp giọng cười ra tiếng: "Thích cha tặng quà con không?"
"Thích! Cha thật tốt!" Đứa nhỏ cười có chút khó xử, lông mi đen dài run nhè nhẹ, dáng vẻ mong manh, dễ thương đến nỗi Cố Trì đứng sau Cố Quân Trục khí huyết không thông.
Đứa bé dễ thương xinh đẹp như vậy, nếu như quả thật là tiểu thiếu gia nhà bọn họ thì thật tốt!
Anh chưa từng thấy đứa nhỏ nào xinh đẹp như đứa nhỏ này!
Cố Quân Trục cũng bị cậu nhóc làm cho rối tinh rối mù, ánh mắt lưu luyến không rời cậu bé, đưa thuyền buồm cho Cố Trì,dang hai tay ra: "Bảo bối, quà trước để cho chú tiểu Trì bảo quản, hiện tại cha bế Tiểu Thụ bảo bối có được hay không?"
"Được!" Cậu nhóc gật đầu như gà mổ thóc, lại càng thêm khó xử, lông mi cong dài bất an rung động, gương mặt đỏ bừng, hướng về phía Cố Quân Trục mở ra hai bàn tay nhỏ.
Cố Trì nhìn muốn chảy máy mũi rồi.
Cậu nhóc dễ thương này anh cũng muốn được bế!
Diệp Tinh Ly lại muốn thổ huyết.
Anh cả anh tới nhanh, Tiểu Thụ nhà chúng ta cũng bị lừa đi mất rồi!
Bạn nhỏ Diệp Dập Dương , lại là vẻ mặt thỏa mãn.
Sau khi được Cố Quân Trục ôm vào trong lòng, thấy Cố Quân Trục mặt mỉm cười, không có cảm xúc mâu thuẫn như cũ, mới chậm rãi tiếp sát cơ thể nhỏ vào lòng Cố Quân Trục, thật cẩn thận ôm cổ Cố Quân Trục, hai má non mềm dán lên cằm Cố Quân Trục, nhỏ giọng nói: "Cha, cha lại vẫn đi sao? Còn có thể đi vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ sao?"
"Không đi, " Cố Quân Trục nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ mềm của cậu bé, một lòng bởi vì giọng cậu nhóc mềm dẻo ỷ lại, nhũn thành một vũngnước: "Cha xuất ngũ, về sau đều không cần đi vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ, về sau cha liền ở nhà cùng mẹ cùng Tiểu Thụ, không đi đâu hết nữa !"
"Thật ạ?" bỗng nhiên khi đó cậu bé nhỏ giọng lại hưng phấn lên, thẳng lưng lên trong lòng Cố Quân Trục, vừa mừng vừa sợ nhìn Cố Quân Trục.
Cố Quân Trục nhìn ánh mắt nhóc con gật đầu: "Thật sự!"
Anh chưa từng thấy ánh mắt xinh đẹp như thế.
Sạch sẽ trong suốt giống như ngọc đen căng mềm ở trong nước, trắng đen rõ ràng, không có một tia tạp chất.
Giờ phút này, cặp mắt đen lúng liếng xinh xắn kia, đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh , trong mắt vui mừng.
Cố Quân Trục cũng không biết làm sao, bỗng nhiên có một loại cảm xúc kích động không rõ, cuốn sạch toàn thân anh.