"......" Diệp Tinh Bắc có loại cảm giác bất lực muốn hộc máu buồn bực. Cố ngũ thiếu, anh nhập vai diễn có phải quá nhanh quá nhanh không! Cô hung hăng hất bay tay Cố Quân Trục , tự mình xuống xe. Chân cô mới vừa chạm đất, liền nghe được giọng anh ba Diệp Tinh Ly: "Ô? Bắc Bắc, sao em cũng tới đón Tiểu Thụ? Không phải nói anh đón rồi sao?"
Diệp Tinh Bắc nghiêng đầu qua nhìn, Diệp Tinh Ly trên mặt đeo kính râm to, đi nhanh về phía cô. Diệp Tinh Bắc theo bản năng quay đầu coi chừng Quân Trục. Giữa cô và Cố Quân Trục xảy ra chuyện, cô còn chưa thông báo với Diệp Tinh Lan, Diệp Tinh Ly.
Gần nhất là cô không có cách nào mở miệng, không mở miệng được nói với hai anh cô, cô mới vừa về nước, đã bị Cố Quân Trục ngủ chung, còn bị tính kế kết hôn.Anh cả cô còn tốt, anh ba cô thế nào cũng phải khiêng bao thuốc nổ, đến cho nổ nhà họ Giang và nhà họ Cố.
Thứ hai, cô căn bản không để tâm chuyện với Cố Quân Trục . Cô cho rằng cô sẽ tận dụng cơ hội về nhà lần này, nói rõ tất cả sự tình với Cố Quân, sau đó ly hôn với Cố Quân Trục , làm bộ giữa hai người cái gì cũng chưa phát sinh. Cô không nghĩ tới, lần này hành trình về nhà, cô chẳng những không ly hôn được với Cố Quân Trục, còn bị Cố Quân Trục lừa giả làm vợ chồng, tiếp tục cùng sinh sống.
Hiện tại muốn cô giới thiệu Cố Quân Trục với anh ba như nào? Cô còn chưa nghĩ ra, Diệp Tinh Ly đã nhìn thấy Cố Quân Trục bên cạnh Diệp Tinh Bắc, tháo kính râm xuống, cảnh giác nhìn Cố Quân Trục hỏi: "A, đây không phải ngũ thiếu gia sao? Hân hạnh hân hạnh! Ngũ thiếu gia sao lại ở bên em gái tôi? Ngẫu nhiên gặp được sao?"
Cố Quân Trục hơi hơi mỉm cười, "Là Tiểu Ly phải không?"
Anh ôm lấy bả vai Diệp Tinh Bắc: "Bắc Bắc không nói cho anh sao? Tôi và Bắc Bắc đã kết hôn, hiện tại tôi là chồng Bắc Bắc! Là nhà họ Cố chúng tôi sơ sẩy, còn chưa tới kịp mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích của Bắc Bắc, Tiểu Ly yên tâm, về sau có cơ hội, nhất định đền bù."
Tiểu...... Ly?
Khóe miệng Diệp Tinh Ly giật giật. Anh rất ghét người khác học theo anh cả anh, gọi anh là Tiểu Ly, làm như là anh còn chưa cai sữa. Nhưng dù người khác không có tư cách gọi, Cố Quân Trục cũng tuyệt đối có tư cách. Ai bảo anh là con của lão gia nhà họ Cố lúc tuổi già, với sự nuông chiều của Cố lão gia, anh lớn lên liền cao hơn bạn cùng lứa tuổi.
Thật nhiều người lớn tuổi, còn muốn xen vào gọi anh là “ chú năm” Có người không muốn gọi, liền phải gọi "Cố tổng", hoặc là gọi "Ngũ gia".
"Ngũ gia" có danh tiếng lớn nhất trong giới xã hội thượng lưu trong thành phố. Cha là là người có công lớn mở nước, cả đời sinh năm đứa con, chết chỉ còn lại có đứa con này lúc tuổi già, xót đứa con này như sinh mệnh.
Ai dám chạm vào vị "Ngũ gia" này một sợi lông, lão gia có thể đánh bạc liều mạng với người đó, người như vậy ai dám trêu chọc?
Bị gọi một tiếng không thích nhất.. Là "Tiểu Ly", khóe miệng Diệp Tinh Ly giật giật, giật trong chốc lát mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần: "Cái, cái gì? Anh, anh, anh...anh và em gái tôi lãnh chứng kết hôn?"
Cố Quân Trục còn chưa nói, một tiếng vui sướng thanh thúy còn mang theo một chút giọng non nớt hưng phấn, vang lên phía sau bọn họ: "Mẹ, bác hai!"
Diệp Tinh Bắc theo tiếng gọi quay sang, trên mặt tức khắc nở rộ nụ cười tươi đẹp sáng lạn, "Tiểu Thụ bảo bối!"
"Mẹ!" Bạn nhỏ Diệp Dập Dương rời hàng các bạn nhỏ trong trường học,chạy về phía Diệp Tinh Bắc, giống như một viên đạn chui đầu vào ngực Diệp Tinh Bắc, chân giống con koala ôm chặt lấy Diệp Tinh Bắc bò lên ngực cô , chu miệng nhỏ oán giận nói: " Mẹ, sao giờ mẹ mới đến? Tiểu Thụ đã nhớ mẹ muốn chết rồi!"
Diệp Tinh Bắc cười tủm tỉm ôm cậu bé vào trong lồng ngực, dùng sức hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cậu bé: "Nhóc trứng thối nhà con, vụng trộm cùng bác hai về nước, cũng không đợi mẹ, bây giờ còn biết nhớ mẹ?"