"Tôi nhớ rõ chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi," Cố Quân Trục không quan tâm nói: "Câu trả lời của tôi vẫn giống lần trước, chỉ bằng chỉ số thông minh cao của Tiểu Thụ, về sau ai chiếm ai tiện nghi còn không nhất định đâu! Lão gia nhà chúng ta tư tưởng tiến bộ, kính già như cha. Yêu trẻ như con. Chỉ cần Tiểu Thụ ưu tú, tôi không ngại giao nhà họ Cố cho nó, nhưng nếu nó không ưu tú, dù nó là con ruột, nhà họ Cố cũng sẽ không cho nó!"
Anh hơi hơi câu môi, một khắc kia, trên mặt anh mang tia tự tin, có thể lóe mù mắt người ta: "Tôi tin, đứa trẻ Cố Quân Trục tôi dạy dỗ ra, nhất định không người nào có thể siêu việt ưu tú hơn!"
"......" Diệp Tinh Bắc rất thành khẩn hỏi: "Cố ngũ thiếu, không ai nói với anh , khiêm tốn là một loại bản tính tốt sao?"
Cố Quân Trục mỉm cười: "Có người đã nói với tôi, khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo."
Diệp Tinh Bắc: "......"
Bị làm cho tức chết! Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghiêm túc suy xét đề nghị của Cố Quân Trục. Cố Quân Trục chỉ đạo lái xe Cố Trì: "Đến Trường tiểu học trung tâm số một."
Diệp Tinh Bắc quay đầu nhìn anh, nhíu mày hỏi: "Anh muốn làm gì?" Tiểu Thụ nhà cô học ở Trường tiểu học trung tâm số một . Môi Cố Quân Trục hơi cong lên: "Đón con tôi đi ăn cơm, nói cho nó, cha nó đã vì quốc gia chấp hành xong nhiệm vụ bí mật, đã trở về!"
"......" Diệp Tinh Bắc nghiến răng: "Cố ngũ thiếu, anh không cảm thấy anh biết quá nhiều sao? Thông thường người biết quá nhiều, không có kết cục tốt!"
Người này đến cả cô lừa dối Tiểu Thụ cũng biết, anh là màng nhĩ bay theo gió sao?
Cố Quân Trục cười nhẹ: "Này đã là cái gì? Không phải tổng giám đốc Diệp nói sao? Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm tanh tag!"
Diệp Tinh Bắc trợn trắng mắt: "Tôi nói chính là biết người biết ta, mới có thể thuận lợi ly hôn!"
"Ly hôn cũng đừng suy nghĩ," Cố Quân Trục vỗ vỗ mặt cô, "Nghĩ xem nói với con thế nào để nó tin tôi là cha ruột nó thì thực tế hơn!"
Diệp Tinh Bắc giận, chát một cái tát lên mu bàn tay anh: "Thành thật một chút, không được động tay động chân!"
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt trừng tròn tròn, dáng vẻ đáng yêu giống con mèo nhỏ. Tim Cố Quân Trục như bị gãi ngứa, nhịn không được duỗi tay ôm người vào trong lồng ngực, môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua trán cô, "Bà xã, giữa vợ chồng nào có không đụng chạm? Em nhất định phải nhanh thích ứng, ở trước mặt Tiểu Thụ mới có thể xây dựng ra cảnh tượng cửu biệt gặp lại giữa vợ chồng chúng ta, Tiểu Thụ mới có thể tin tôi làcha ruột nó! Vì Tiểu Thụ , bà xã cố lên!"
Diệp Tinh Bắc: "......"
Người này là ngũ thiếu gia họ Cố trong lời đồn cao quý lạnh lùng, cao không thể với tới, xa ngàn dặm với người ngoài, có biệt danh "núi băng nghìn năm " sao?
Cô không tin! Người này khẳng định là hàng giả! Cô dùng sức giãy giụa, muốn từ trong ngực Cố Quân Trục tránh thoát ra. Cố Quân Trục ôm cô chặt hơn, mặc cô liều mạng giãy giụa ra sao, đều lù lù bất động.
Hai người liền "đụng chạm chân tay" như vậy vài phút, ô tô dừng lại, tiếng Cố Trì nhịn cười từ trước mặt truyền đến: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, tới Trường tiểu học trung tâm số một số một rồi."
Động tác giãy dụa của Diệp Tinh Bắc tức khắc cứng ngắc, khuôn mặt vốn đỏ bừng càng thêm đỏ vài phần, như là muốn nhỏ ra máu, "Tôi mới không phải cái gì mà Thiếu phu nhân!"
"Ngoan! Giấy chứng nhận kết hôn đều nhận rồi, em không phải Thiếu phu nhân thì ai là Thiếu phu nhân?" Cố Quân Trục xuống xe, hơi hơi cúi người, vươn một bàn tay về phía Diệp Tinh Bắc, cười gọi sủng nịch dung túng: "Bà xã, đừng làm loạn, để con trai nhìn thấy, còn tưởng rằng chúng ta cãi nhau đó, không tốt!"