Chồng sao ?
Mấy năm không gặp, năm nay Tuế Tuế mới mười tám, anh còn tưởng rằng mình đã kịp thời trở về, vậy mà đã có chồng rồi sao !
"Tiểu Tuế Tuế, nếu như em không thích anh ấy, anh Bắc dẫn em đi! Anh ấy có phải hay không khi dễ em rồi?" Tấn Mặc Bắc đau lòng nhìn băng gạc trên trán của cô, "Thật là chồng của em, ngay cả em cũng không bảo vệ được!"
"Anh Bắc! Chú Diệp thật sự là chồng của em, chuyện nhập viện này không thể trách anh ấy được !" Đường Tuế Như nóng lòng giải thích, cô biết Diệp Cô Thâm nếu như ở đó, tuyệt đối sẽ không để cho cô bị thương.
Mặc dù Tuế Tuế không trách anh, nhưng mà anh lại rất tự trách.
"Cô ấy là vợ của tôi, tự nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy." Diệp Cô Thâm nắm tay cô chặt hơn.
"Tiểu Tuế Tuế thế nhưng là tiểu sư muội thân ái của tôi, nếu như anh khi dễ em ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu !" Tấn Mặc Bắc giống như nói đùa, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra sự chân thật.
Diệp Cô Thâm biết rõ Tấn Mặc Bắc không phải nói đùa!
"Sẽ không, chú Diệp đối với em rất tốt!" Đường Tuế Như cười tủm tỉm nghiêng đầu, "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi ! Lúc đầu dự định là trực tiếp về nhà! Đã lâu không gặp anh Bắc rồi !"
Bọn họ cùng cha Đường nói vài câu, liền rời đi.
Diệp Cô Thâm trong tay cầm túi hành lý nhỏ của cô, vóc người thẳng tắp ôm lấy cô.
Cô vợ nhỏ ở trong ngực anh, nhưng lại luôn cùng Tấn Mặc Bắc ở kế bên nói chuyện.
Đôi mắt đen Diệp Cô Thâm ngưng lại, chẳng lẽ anh chính là một vật bài trí vô hình sao ?
Là bóng đèn sao ?
Đáng ra Tấn Mặc Bắc mới là bóng đèn giữa họ chứ !
"Anh Bắc thật lợi hại! Đã trở thành nhà khoa học! Anh nghiên cứu cái gì!" Đường Tuế Như kích động nhảy lên, dùng sức kéo Diệp Cô Thâm, "Chú Diệp, nhà khoa học a!"
"Ừm, anh nghe thấy được." Diệp Cô Thâm phản ứng rất bình thường.
"Nghiên cứu những đồ vật tốt ..." Tấn Mặc Bắc cười thần bí lại cưng chiều, "Tiểu Tuế Tuế của anh cao không ít nha! Nhảy lên cũng cao hơn vai rồi !”
"Em dù không nhảy thì vẫn cao! Được không!" Đường Tuế Như hất cằm lên, "Anh Bắc thật kỳ thị, ngược lại là anh so với lúc rời đi lại chẳng cao hơn bao nhiêu khẳng định là ít hơn em !"
"Vâng, em là đang trong lúc phát triển, lúc anh rời đi cũng đã mười tám tuổi." Tấn Mặc Bắc cười yếu ớt gật đầu, "Lúc đó em mới tám tuổi."
"Cũng đúng!" Đường Tuế Như thầm than mình choáng váng.
Hai người một đường nói chuyện, Diệp Cô Thâm như là làm nền.
Ra khỏi bệnh viện, Diệp Cô Thâm ôm Đường Tuế Như đã không ngừng nói bước trên xe, mới có lúc hai người đơn độc ở chung.
"Chú Diệp, anh ..." Đường Tuế Như nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của anh, "Giận rồi sao ? Em cùng anh Bắc không có gì cả !"
"Anh không tức giận." Anh là đang ghen !
Tuế Tuế ở trước mặt của anh cũng không có hoạt bát như vậy !
"Không giống nha ..." Đường Tuế Như cười bước tới gần Diệp Cô Thâm, "Em ngửi thấy mùi chua!"
"Hình như là rất chua." Diệp Cô Thâm tay cầm tay lái bỗng nhiên chế trụ sau gáy của cô, nhung nhớ đã lâu mà hôn lên cánh môi đó.
Nhuyễn Nhuyễn, có người bảo hộ em, anh sẽ không tức giận.
Nhưng là trong lòng của em, chỉ có thể có anh mà thôi.
"Ngô ngô ngô..."
Đường Tuế Như bị anh hôn đến mơ màng, thân thể mềm mại dựa vào ở trên người anh, vừa hô hấp được một chút, lại bị hôn.
"Cộc cộc cộc!"
Tấn Mặc Bắc đứng ở bên cạnh xe, cúi người tới gần cửa sổ xe, nhìn chằm chằm hai người vừa mới buông ra sau khi triền miên, "Tôi dừng xe sai quy định, bị kéo đi rồi! Tôi có thể lên xe ngồi chung không ?"
Mặt của Đường Tuế Như vốn là đỏ, hiện tại bỗng nhiên bị gián đoạn, càng là đỏ hơn ngại ngùng nhìn anh.
"Ừm." Diệp Cô Thâm lạnh lùng trả lời.
Tấn Mặc Bắc tự nhiên lên xe, ngồi ở phía sau, làm một cái bóng đèn sáng chói.