Đường Tuế Như đỏ mặt, chuyển dời ánh mắt.
Cô vốn cũng không phải là một người phụ nữ tốt, thế nhưng là dáng người của Diệp Cô Thâm quá tốt rồi, liền xem như mặc áo ngủ rộng rãi, cũng có thể tưởng tượng đến cơ bụng sáu múi phía sau áo ngủ.
Khuôn mặt nhỏ của cô chậm rãi nhiễm lên một vòng ửng đỏ.
Lòng bàn tay của Diệp Cô Thâm dán lên da thịt của cô, tựa như là cầm vật gì đó rất nóng vậy, chậm rãi nhóm lửa trên từng tấc từng tấc da thịt của cô.
Cô có thể cảm giác được bản thân mình đang nóng lên.
Mới sáng sớm ánh mắt mơ hồ của Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm cô, trơ mắt nhìn da thịt của cô nhiễm lên một tầng nhàn nhạt phấn hồng.
Đầu óc của Đường Tuế Như không ngừng chuyển động, cảm giác để ở nơi đâu đều mất tự nhiên.
Bỗng nhiên, quen thuộc mát lạnh khí tức tới gần nàng, hai người bốn mắt tương đối, xinh đẹp con ngươi chớp chớp.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Anh, làm cái gì mà áp sát như thế?"
Gần, cô có thể cảm giác được hô hấp của anh phun vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hô hấp hơi nóng, có chút thở gấp, có chút lộn xộn.
"Ân..." Cô ưm một tiếng, thân thể run rẩy, "Anh làm cái gì mà lại sờ pp của em!"
"Muốn." Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, muốn đặt ở trên người cô, ngo ngoe muốn động.
Rất có đạo lý, vậy mà cô lại không cách nào phản bác!
Anh muốn, thì liền sờ soạng sao !
Đường Tuế Như to gan tay nhỏ chui vào áo ngủ của anh, sờ cơ bụng sáu múi của anh, "Em cũng nghĩ..."
Y y a, thật kích động!
Cơ bụng của ông xã cô rất có hình, quá đẹp rồi!
Mắt to lộ vẻ vô tội nhìn chằm chằm anh, lông mi thật dài nghịch ngợm run rẩy.
Diệp Cô Thâm để tùy cho tay cô sờ lấy, thân thể một chút liền bắt đầu nóng lên, tỏa nhiệt.
Hai người trên giường triền miên hồi lâu, mới rời giường.
Đương nhiên, là người nào đó phải tắm nước lạnh rồi mới rời giường.
Đường Tuế Như bị thương không nặng, hôm nay liền có thể xuất viện.
Trước khi xuất viện, Diệp Cô Thâm cùng cô đi qua phòng bệnh thăm cha Đường.
Đường Tuế Như tay nhỏ bị anh nắm chặt, hai người còn chưa đi vào chỉ nghe thấy tiếng tiếng cười đùa ở bên trong.
"Ba ba!"
Đường Tuế Như cười đi vào, ánh mắt nhìn chằm chằm người ngồi bên giường, mặc tây trang màu xanh đậm, người đàn ông đeo kính đen gọng vàng, có chút quen mặt, thế nhưng là...
Không quá nhớ kỹ đó là ai!
"Tiểu Tuế Tuế !" Người đàn ông đứng dậy, hướng phía bọn họ mà đi tới, "Không nhớ rõ anh rồi sao ? Nha đầu này, trí nhớ có phải là quá kém hay không ?"
Tấn Mặc Bắc kéo mắt kính trên sống mũi xuống, cúi đầu tới gần cô.
Đường Tuế Như chớp chớp lông mi thật dài, nghiêng đầu, con ngươi trong nháy mắt phóng đại, "Em nhớ rồi ! Anh Bắc!"
"Đúng rồi! Thật ngoan!" Tấn Mặc Bắc đưa tay, rất tự nhiên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Diệp Cô Thâm ở bên cạnh đem cô ôm vào trong ngực, thanh âm lạnh lùng, mang theo nồng đậm đề phòng, "Nhuyễn Nhuyễn, không giới thiệu một chút sao ?"
Nhuyễn Nhuyễn hình như là lần đầu tiên cùng người đàn ông khác thân thiết đến vậy, cười vui vẻ đến vậy.
Đường Tuế Như tựa vào trong ngực của Diệp Cô Thâm, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tấn Mặc Bắc, "Anh Bắc, trước kia đã ơ nhà em nữa năm! Là đệ tử của ông nội !"
"Bất quá về sau, anh Bắc được chú và dì đón về, chúng ta đã nhiều năm không gặp mặt! Trước kia làm chuyện xấu, đều là anh Bắc gánh tội giúp em !" Đường Tuế Như nhìn chằm chằm Tấn Mặc Bắc đã lớn hơn so với nhiều năm về trước, hơn nữa còn đẹp trai hơn nhiều!
"Tiểu Tuế Tuế còn nhớ rõ rất rõ ràng! Phải là sao để cảm ơn anh Bắc đây?" Tấn Mặc Bắc đứng thẳng, một tay bỏ vào túi quần mà nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển, nhìn chằm chằm Diệp Cô Thâm, "Tiểu Tuế Tuế có bạn trai sao ?"
"Ây..." Đường Tuế Như ngửa đầu nhìn Diệp Cô Thâm, "Chú Diệp?"
"Không phải bạn trai, tôi là chồng của cô ấy." Diệp Cô Thâm bá đạo thanh lãnh tuyên thệ chủ quyền.