Sau khi xe chạy được một đoạn, khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế Như mới bình tĩnh trở lại, đột nhiên hỏi, "Anh Bắc, tại sao anh lại dừng xe sai quy định a!"
"Thuận tiện, nộp tiền phạt là được rồi! Không nghĩ tới là dừng hơi lâu!" Tấn Mặc Bắc nhàn nhã dựa vào, "Tiểu Tuế Tuế, làm người phải hiểu được tùy cơ ứng biến, phạt tiền thôi mà !"
"Anh đừng có mà dạy hư em ! Em thế nhưng là một công dân tốt tuân thủ luật pháp!" Đôi môi đỏ mọng của Đường Tuế Như mấp máy nói chuyện, giống như là đóa anh đào kiều diễm.
"Đúng, Tiểu Tuế Tuế của chúng ta tuân thủ luật pháp, chuyện không tuân theo luật pháp, để anh làm là được rồi ! Anh Bắc sẽ ở Cảnh Thị một thời gian ngắn, Anh Bắc bảo vệ em, có chuyện gì cứ nói anh !"
"Không cần, cô ấy gây chuyện tôi sẽ xử lý, cũng không cần Tấn tiên sinh phải quan tâm." Ánh mắt Diệp Cô Thâm chăm chú nhìn con đường phía trước, lạnh lẽo nói.
"Hì hì..." Đường Tuế Như liên tục gật đầu, "Em có việc, chú Diệp sẽ xử lý, anh Bắc cứ vui vẻ chơi đùa đi !"
"Anh không phải là tới để chơi, công tác, Viện khoa học kỹ thuật."
"Em đã hiểu! Công tác bí mật, không thể tiết lộ!" Dù sao mình làm rất nhiều chuyện đều là bí mật, tính bảo mật rất quan trọng, cô hiểu rất rõ.
Tấn Mặc Bắc mặc dù ở nước ngoài mười năm, nhưng đặc biệt là luôn thích ăn lẩu, mà khẩu vị lại đặc biệt cay.
Trong phòng ăn cay đến bảy độ, Diệp Cô Thâm cầm tạp dề buộc lên cho Đường Tuế Như, động tác ôn nhu lại tự nhiên tới gần cô "Trước uống chút canh, ăn cay ít chút."
"Em biết!" Đường Tuế Như hướng phía anh nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên hai tay ôm cổ anh kéo tới gần, có chút nghịch ngợm mà dùng sức.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Cô Thâm thuận thế dán tại lồng ngực của cô, mềm mại xúc cảm, nhàn nhạt mùi thuốc, còn có một tia mùi thơm của phái nữ.
Trời ạ!
Cô chỉ là muốn trêu cợt anh một chút, tuyệt đối không nghĩ tới để cho Diệp Cô Thâm dán vào lồng ngực của cô.
Cô hoảng hốt đến mức buông lỏng tay, khuôn mặt nhỏ bứt rứt nhìn chằm chằm anh, nếu như cô không có nhìn lầm, đáy mắt Diệp Cô Thâm lúc nãy tựa hồ lộ ra một tia cười yếu ớt.
"Ăn cơm đàng hoàng, về nhà lại nháo!" Diệp Cô Thâm ngữ khí nữa nghiêm túc trách cứ, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh rõ ràng là cho thấy sự vui vẻ của anh ngay lúc này.
"Em không có náo..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, tựa như là có chút náo.
"Tiểu Tuế Tuế vẫn là nghịch ngợm giống như trước đây." Tấn Mặc Bắc thanh âm thuần hậu, nói chuyện không nhanh không chậm.
Ngữ khí nói chuyện cưng chiều như vậy, giống như hai người không phải là xa cách mười năm, mà là mười ngày
Đường Tuế Như ngượng ngùng cúi đầu cười, tiện tay kéo ly nước trái cây, uống.
Xong xong, vừa nãy thật chọc tới Diệp Cô Thâm!
Nghĩ đến buổi sáng hôm nay anh cực lực áp chế dục vọng, cô liền sợ hãi.
Tấn Mặc Bắc hai mươi tám tuổi, tây trang màu xanh đậm hoàn toàn bộc lộ khí chất trầm ổn nội liễm của anh, tựa hồ, anh có bệnh thích sạch sẽ.
Mặt bàn đã rất sạch sẽ, lại bị anh cầm khăn gấm lau chùi.
Diệp Cô Thâm ánh mắt nhàn nhạt, rất nhanh liền dời đi ánh mắt, toàn bộ quá trình đều chăm sóc cho Đường Tuế Như ăn cơm.
"Hơi nóng, em không ăn, Chú Diệp, em muốn ăn mì ăn làm!" khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế Như phồng lên, vô cùng đáng thương mà nhìn anh.
Diệp Cô Thâm lau mồ hôi trên mặt của cô, đứng dậy, "Chờ anh."
"A? Ở chỗ này? Chúng ta không trở về nhà ..." Đi về nhà làm sao?
Thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ.
"Mượn dùng phòng bếp một chút mà thôi."
Thế nhưng là anh xác định trong tiệm lẩu có mì sợi sao?
Đường Tuế Như nhìn bóng lưng của anh rời đi, tay chống cằm, gương mặt mê muội !
Chú Diệp rất đẹp trai!
"Tỉnh lại ! Tiểu Tuế Tuế! Chẳng lẽ anh Bắc không đẹp trai sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Tấn Mặc Bắc bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô.