Người đàn ông gật đầu.
Đường Tuế Như hồ nghi đi qua, hai tay khoanh trước ngực, đề phòng nhìn anh ta: “Nơi này là trường học, anh không được xằng bậy đâu!
“Xin chào, tôi là Nhan Cảnh Chương, là anh trai của Nhan Thải, có chút chuyện muốn nói với cô.”
“Cái gì? Tôi với cô ấy quan hệ không tệ, tôi sẽ không bắt nạt cô ấy.” Cô còn chưa từng có kinh nghiệp gặp anh trai bạn học.
“Tôi muốn nói bạn học Đường Tuế Như, cậu quản tốt chính mình là được rồi, dựa vào cái gì còn muốn nhúng tay vào việc của Thải Thải? Cô có biết tham gia quân ngũ vất vả nhiều lắm không?” Trong lòng Nhan Cảnh Chương tức giận, giọng điệu nói chuyện cũng không tốt.
“Cô ấy chỉ là một cô gái, chúng tôi đã không muốn để nó đi làm lính. Ai mà thèm cô tìm người đưa cô ấy đi làm sinh viên quốc phòng. Chính cô tại sao không đi.”
“Anh Nhan.” Bạch Thải chạy từ xa tới, khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo ửng đỏ: “Chuyện không liên quan đến Tuế Tuế, là em tìm cậu ấy hỗ trợ đấy. Em muốn đi quân đội, em muốn làm lính.”
“Quân đội không phải đơn giản như em nghĩ.”
“Sao lại có nhiều khó khăn? Anh cũng có thể, dựa vào cái gì cảm thấy em không thể? Chẳng lẽ nước Mặc Viêm không có nữ binh sao?” Bạch Thải ngẩng cao đầu: “Em mặc kệ, sinh viên quốc phòng em sẽ không lùi đâu. Chớ quên, anh Nhan cũng chỉ là hàng xóm của em mà thôi, không có quyền can thiệp cuộc đời của em! Muốn em làm cái gì thì làm cái đó.”
Chỉ là hàng xóm mà thôi…
Nhan Cảnh Chương lôi kéo cổ tay Bạch Thải: “Bạch Thải, chú Bạch cùng gì cũng không muốn em đi quân đội, em đã quên?”
“Cho nên, em van anh. Đừng nói cho bọn họ biết, huống chi, bây giờ em còn học đại học, còn thời gian bốn năm, trong bốn năm này nhất định an toàn. Quân đội cũng không nhất định bắt em đi tiền tuyến, bây giờ không phải rất thái bình sao? Nếu như là lo lắng vấn đề em chịu khổ, em cũng không sợ khổ!”
“Em vì sao nhất đinh phải đi quân đội. Quân đội không đơn giản như em nghĩ đâu.” Nhan Cảnh Chương cảm thấy khó giải thích cô gái nhỏ này.
“Bởi vì…” Bạch Thải ngửa đầu nhìn anh: “Bởi vì muốn đi.”
Bởi vì yêu thích anh Nhan cho nên muốn kề vai chiến đấu với anh Nhan.
Chỉ là cô không dám nói.
Ánh mắt trời nhàn nhạt chiếc quá những kẽ lá rọi xuống, Nhan Cảnh Cương nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường của cô gái nhỏ: “Không bắt buộc.”
“Em không bị bắt buộc, em muốn đi. Tham gia quân ngũ tàn khốc như vậy. Từ nhỏ em đã như vậy em cũng muốn khốc đến cùng.” Thái độ Bạch Thải kiên quyết: “Anh Nhan không nên trách Tuế Tuế, cậu ấy chỉ muốn giúp em.”
“Giúp em? Tại sao cô ta không đi làm sinh viên quốc phòng, mỗi ngày huấn luyện, em chịu được sao?”
“Em chịu được? Mỗi người suy nghĩ không giống nhau. Em muốn làm lính cũng không có nghĩa những người khác cũng muốn. Anh Nhan, anh trở về đi. Quân đội nhiều việc, còn vì em mà chạy xa như vậy.” Bạch Thải đẩy anh ta ra ngoài: “Đi thôi, đi thôi! Nếu không em mời anh ăn cơm đi.”
“Không được, anh nhiều việc.”
“Vậy được rồi, lần sau…” Giọng Bạch Thải dần mềm nhũn.
“Ai…” Đường Tuế Như ngồi ở bàn ăn, thở dài n lần.
Diệp Cô Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô rầu rĩ không vui: “Ăn cơm đi, ăn xong giải đáp thắc mắc của em.”
“Em, chú Diệp, có phải em làm sai rồi không?” Cô đột nhiên bị dạy bảo một hồi, mới bắt đầu nhớ lại chuyện này.
“Em không sai, Bạch Thải muốn tiến vào quân đội, nếu em không hỗ trợ, cô ấy cũng sẽ tìm biệt pháp khác.
“Thế nhưng mà…” Trong đầu Đường Tuệ Như nhớ lại những lời Nhan Cảnh Chương nói.
Tại sao cô không đi chứ!
Cô tự nhỏ chưa từng chịu qua khổ, trong quân đội thực sự mệt mỏi, cô cảm thấy cô nhất định không chịu được đấy.
“Chú Diệp, nếu như em đi làm sinh viên quốc phòng, anh cảm thấy em có kiên trì được không?