Lời này của Đường Tuế Như khiến Diệp Cô Thâm kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô, trong lòng anh không biết cô nói thật hay giả.
Diệp Cô Thâm để đũa xuống: “Bởi vì một câu của Nhan Cảnh Chương, em muốn đi làm sinh viên quốc phòng? Không cần để lời anh ta ở trong lòng, em muốn sao cũng được.”
“Anh vẫn không trả lời vấn đề của em, em đến cùng có thể kiên trì không? Chú Diệp, trong mắt anh, em có thể kiên trì được không?” Đường Tuệ Như cười hỏi, đáy mắt mong chờ: “Anh nói thật, em sẽ không tức giận.”
“Em có thể không kiên trì được. Nếu ngay cả việc huấn luyện đơn giản của các sinh viên quốc phòng cũng không thể kiên trì được, thì việc huấn luyện quân đội thậm chí còn tàn khốc hơn! "
“Em biết rõ…” Đường Tuệ Như dần cúi đầu, không đếm xỉa gẩy gẩy chén cơm nhỏ: “Chú Diệp, em muốn đi…”
“Đi cái gì?”
“Sinh viên quốc phòng nha! Em muốn thử xem, rèn luyện thân thể nha.” Cô cười ngẩng đầu: “Như thế nào?”
“Không được.” Diệp Cô Thâm trực tiếp cự tuyệt.
Cô không vui nói: “Vì sao chứ? Anh xem thường em? Nếu như em không kiên trì, có phải làm mất mặt anh không? Vậy em sẽ không nói em là vợ anh.”
“Không phải vấn đề này.” Anh ước gì toàn bộ thế giới đều biết Nhuyễn Nhuyễn là vợ anh.
Sẽ không có người nhòm ngó anh nữa rồi!
“Vậy là vấn đề gì? Anh cảm thấy em không kiên trì sao? Mặc dù điểm số thể dục trước đây của em đều bị em can thiệp, em đã hack vào hệ thống của Văn phòng Học vụ. Nhưng mà em cảm thấy chỉ cần em kiển trì không gì không thể làm tốt được.”
“Rất vất vả đấy, nếu như em chỉ vì rèn luyện thân thể, chúng ta còn có những biện pháp khác có thể vận động, ví dụ như…” Diệp Cô Thâm nhìn cô đứng dậy, liếc chén cơm nhỏ: “Trước tiên ăn hết cơm đã.”””
“Cái này không giống vậy.” Cô xoay người rời đi.
Cô mới không phải vì câu nói kia của Nhan Cảnh Chương.
Mà là…
Vì Diệp Cô Thâm nha!
Cô không muốn người khác nói vợ của Diệp Cô Thâm là người yếu ớt,
Trước kia ấn tượng đã không tốt rồi, cô có thể làm gì đây.
Sân thượng tầng hai, gió đầu thu buổi tối cảm giác mát mẻ.
Diệp Cô Thâm cầm một chiếc khắn mỏng, choảng lên người cô, sau đó thuận thế ôm cô.
Sao đêm nay không tệ, rất đẹp.
Trăng lưỡi liềm cong cong treo trên không trung, bảy tám ngôi sao vây xung quanh tỏa sáng.
“Nhuyễn Nhuyễn, kỳ thật em không cần vì ai mà thay đổi. Em chính là em, em có sức hút của mình, không cần vì theo người khác mà buộc bản thân phải làm điều mình không thích.” Diệp Cô Thâm cúi xuống ghé vào tai cô: “Nếu như là vì anh thì càng không cần, tâm ý của em anh hiểu. Nhưng anh cũng không muốn em chịu khổ, em chính là em, em là tốt nhất.”
“Chú Diệp.”
Anh vậy mà hiểu cô,
Anh tham gia quân ngũ, quanh năm ở trong quân đội vậy mà có thể hiểu được tâm tư của cô gái nhỏ!
Diệp Cô Thâm ôm cô quay người, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay của cô sáng trong dưới ánh trăng càng thêm ôn nhu.
“Chú Diệp…” Cô vùi đầu vào ngực anh: “Thế nhưng mà em rất yếu nha.”
“Nhuyễn Nhuyễn tự mình hiểu là được rồi, không cần ai biết. Ngay cả người máy cũng không hoàn hảo, chuyện sinh viên quốc phòng mặc dù trước đây anh có nói với em, em không muốn coi như xong.”
“Nhưng mà hiện tại em nguyện ý đấy, vì sao anh lại không muốn?”
“Nhuyễn Nhuyễn chúng ta lợi hại như vậy, coi như không phải sinh viên quốc phòng cũng có thể tiến quân đội đấy.” Y thuật của cô không tệ nếu muốn vào cũng rất đơn giản.
“Em không có.” Cô chưa từng nghĩ qua muốn vào quân đội.
Chỉ là chứng mình mình có thể kiên trì không sợ mệt mỏi, chịu được khổ cực.
Nhìn ánh mắt anh thâm thúy, nửa câu sau nuốt lại: “Nếu như anh không che người khác nói thể lực bà xã anh không tốt, là một con gà yếu ớt, em không vào nữa.”
Diệp Cô Thâm sẽ ghét bỏ cô sao?