Cô lặng lẽ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bên mặt lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, cô không hiểu sao tâm tư nhộn nhịp, sau đó lặng lẽ nhẹ nhàng xuống giường.
Dưới tầng, cô một mình ăn cơm trên bàn ăn, quản gia yên lặng nhìn cô.
“Phu nhân, tiên sinh còn chưa dậy?”
“Khụ khụ khụ…” Đường Tuế Như thiếu chút nữa bị sặc sữa bò.
Cô vừa nãy là không muốn nhìn thấy hình ảnh cấm vào buổi sáng cho nên mới vội vàng rơi đi.
Nhưng…
Diệp Cô Thâm sao còn chưa thức dậy?
Cô nhìn lên phía trên, bậc thang rỗng tuếch.
“Phu nhân, cô có mang lên phòng cho tiên sinh không?”
“Vâng, được. Ông chuẩn bị đi, cháu sẽ mang lên cho anh ấy!”
Đường Tuệ Như vội vàng ăn điểm tâm xong, rồi vội vàng đứng dậy, bưng bữa sang lên, đôi mắt trông mong đi lên.
Trên giường, Diệp Cô Thâm còn đang nằm nhưng đã tỉnh ngủ rồi.
Cô bĩu cái miệng nhỏ: “Cố ý nha, rời giường không xuống dưới ăn cơm!”
“Đợi em.” Diệp Cô Thâm để điện thoại xuống, vừa nhận điện thoại mới tỉnh dậy.
Coi như thân thể anh làm bằng sắt, động tác vẫn còn có chút cứng nhắc.
“Em phát hiện anh còn rất hưởng thụ mà.” Cô cười, đi đến: “Rửa mặt đánh răng chưa?”
“Chưa.” Anh vừa mới tỉnh.
Ánh mắt Đường Tuế Như nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú của anh, dục vọng buổi sáng nhỏ đi một chút: “Anh đi rửa mặt đánh răng đi.”
Chính cô cũng bôi phục mình, bỗng nhiên trở thành hiền thê lương mẫu!
Cái thành ngữ này, cô còn cho rằng bản thân mình bắn đại bác cũng không tới đấy!
Diệp Cô Thâm rửa mặt đi ra, chăn trên giường đã gấp rồi, nhưng so với khối đậu hủ còn kém xa.
“Ăn cơm đi. Mười giờ rưỡi em còn đi học, không ở nhà chăm sóc anh được, anh phải tự lo đấy.” Đường Tuế Như ngồi đối diện anh, hai tay nâng cằm lên, mắt to không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Diệp Cô Thâm nhìn cô, trong lòng ấm áp nhộn nhàng.
Vợ của anh, thực sự quan tâm anh!
“Anh không ở đó, có người dám bắt nạt em không?”
“Không có không có. Ai dám bắt nạt em chứ, em nhất định sẽ bắt nạt lại đấy.” Đường Tuế Như cúi đầu, ăn cơm động tác cũng đều đẹp trai ưu nhã như vậy.
A a a!
Cô thật sự nhặt được bảo bối rồi!
Diệp Cô Thâm ăn hết bữa sáng dưới ánh mắt nóng bỏng của cô, bộ đồ ăn đều là cô ân cần thu xếp đấy.
Khí trời đầu thu tốt, Đường Tuế Như kéo anh tản bộ, giống như anh là một người già bệnh nặng, ân cần hỏi han.
“Sao em cảm giác, anh không được tự nhiên?” Đường Tuế Như ngẩng đầu nhìn anh, muốn rút tay về.
Diệp Cô Thâm kẹp chặt khuỷa tay: “Không có, trước kia tổn thương nghiêm trọng như vậy cũng không có được chăm sóc như vậy nên có chút thụ sủng nhược kinh( được quan tâm mà lo sợ)
“Hoàn toàn chính xác! Em là lần đầu chăm sóc người khác!” Cô nhìn thời gian: “Chú Diệp, em phải lên lớp. Anh ở nhà không được chạy loạn nha!”
Có phải anh giống như một người đàn ông có thể chạy xung quanh và không biết cách chăm sóc bản thân?
“Nhuyễn Nhuyễn, em quan tâm anh như vậy?” Đáy mắt Diệp Cô Thâm lạnh lùng nổi lên ý cười thản nhiên.
“Em, em tất nhiên quan tâm anh rồi. Anh là ông xã của em mà.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, sau đó chạy trốn.
Cô xấu hổ nha.
Đường Tuệ Như lo lắng lên xe đi học, trong lòng không bỏ xuống được.
Dựa theo tính cách Diệp Cô Thâm, phàm là có việc cần anh, xác định không để ý cơ thể liền đi rồi.”
“Đường Tuế Như.”
“À?” Vẻ mặt ngơ ngác nghiêng đầu, người đàn ông cao to đứng ở cửa ra vào, có c chút quen mặt.
Giống như, đã từng gặp ở đâu?
“Anh tìm tôi?” Cô vừa nãy không nghe lầm chứ!