Túc Trân nắm tay Nghiêm Trung đi đến chỗ Khiết Anh, nàng thấy hai ông bà thì cười tươi hỏi: “Phụ thân, mẫu thân! Sao hai người lại ra đây ạ?”
Túc Trân nhìn nàng thật lâu rồi khẽ thở dài mà bước đến bàn trà ngồi xuống, Khiết Anh thấy vậy thì có chút không hiểu quay qua hỏi ông: “Phụ thân, mẫu thân sao vậy ạ?”
Nghiêm Trung đưa tay xoa nhẹ đầu nàng rồi nắm tay dắt nàng đến ghế ngồi xuống, ông quay sang nhìn nàng hỏi: “Anh nhi, sao con lại quen biết với thái tử Đông Nhạc vậy?”
Khiết Anh cười nói: “Dạ chỉ là cung điện mà thái tử nghỉ ngơi nằm bên cạnh tẩm cung của công chúa nên thái tử vô tình đến bắt chuyện rồi biết thôi ạ.”
Túc Trân nhìn nàng với ánh mắt lo lắng hỏi: “Có phải con đang giấu mẫu thân điều gì phải không?”
Khiết Anh có chút ngơ ngác: “Hơ! Con có giấu người gì đâu ạ!”
Túc Trân có chút mất bình tĩnh nói: “Anh nhi, con hãy nói thật cho ta biết, có phải con vì công chúa mà phải làm như vậy không?” Khiết Anh nghe bà nói vậy thì tưởng bà biết chuyện nàng muốn se duyên cho thái tử và Dương Tuyết nên thành thật gật đầu.
Bà thấy nàng gật đầu thừa nhận thì vội chồm lên nắm tay nàng mà nói: “Anh nhi, sao con có thể làm chuyện như vậy chứ? Đây đâu phải là chuyện đùa!”
Nghiêm Trung cũng tiếp lời: “Đúng đó con à, sao con có thể thiếu suy nghĩ như vậy chứ?”
Khiết Anh một bộ mặt ngáo ngơ hỏi: "Sao lại thiếu suy nghĩ ạ?”
Túc Trân đứng lên nói: “Con còn hỏi? Con dám mang hạnh phúc của mình mà đánh đổi như vậy mà không lỗ mãng à?”
Lúc này đầu Khiết Anh đầy dấu chấm hỏi: “Mang hạnh phúc của con đánh đổi? Ý của hai người là sao ạ?”
Nghiêm Trung thở dài nói: “Hài tử ngốc à! Không phải là con muốn lấy mình ra khiến thái tử chú ý đến để thay thế cho công chúa sao? Con sao lại làm như vậy chứ?”
Khiết Anh nghe xong mà muốn sang chấn tâm lý vội vàng phủ nhận: “Hả??? Khoan đã ạ! Con nào có ý muốn thay công chúa đâu ạ! Hai người hiểu lầm rồi ạ!”
Túc Trân và Nghiêm Trung nghe vậy thì ngạc nhiên cùng lên tiếng: “Hiểu lầm? Thật sao?”
Khiết Anh nhăn mặt gật đầu giải thích: “Đúng ạ! Con nào có suy nghĩ điên khùng vậy chứ?”
Túc Trân vội hỏi: “Vậy…thái tử đến đây tìm con làm gì?”
Nghiêm Trung cũng hỏi tới: “Làm sao thái tử biết phủ chúng ta mà đến?”
Khiết Anh gãi gãi đầu nói: “Ngài ấy hỏi hoàng thượng về người bày trí bữa tiệc nên hoàng thượng chỉ người và tiện thể chỉ luôn nhà luôn ạ. Còn thái tử đến đây thật ra là vì Tuyết tỷ tỷ chứ không phải con đâu ạ. Hai người hiểu làm rồi.”
Túc Trân khó hiểu hỏi: “Tìm A Tuyết sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Khiết Anh kể lại cuộc trò chuyện giữa nàng và Thế Bảo cho hai ông bà nghe, nghe xong hai ông bà có chút mơ hồ khó hiểu.
Nghiêm Trung nhìn nàng hỏi lại: “A Tuyết lại tặng hoa cho thái tử? Chuyện gì vậy chứ?”
Khiết An từ phí sau đi tới đáp: “Dạ có nghĩa là tỷ tỷ muốn thái tử và Tuyết tỷ tỷ thành đôi nên đã sắp đặt toàn bộ câu chuyện đó đấy ạ!” Khiết Anh cũng mím môi gật đầu phụ họa.
Giờ thì cả Túc Trân và Nghiêm Trung đều vỡ lẽ ra, may mà chỉ hiểu lầm. Bà nhìn Khiết Anh nói: “Con đó khiến cho ta và phụ thân con một phen hốt hoảng đó.”
Khiết Anh cười tươi nói: “Phụ mẫu cũng làm con suýt đau tim luôn đó ạ!” Mọi người cười ồ lên vui vẻ rồi cùng ngồi xuống vừa uống trà vừa nghe Khiết An kể lại sự việc của ngày hôm đó cho hai ông bà nghe, nghe xong Túc Trân và Nghiêm Trung thầm nghĩ liệu đây có phải là nữ nhi mình không hay là nguyệt lão chuyển thế mà lại cứ đi mai mối cho mọi người như vậy chứ! Còn nàng thì suốt ba ngày tiếp theo liên tục tìm cơ hội để A Tuyết vào cung cùng nàng đến Từ Ninh cung đàn cho thái hậu thưởng thức cùng với để Thế Bảo được nhìn thấy người trong lòng mình mỗi ngày.