Thế Bảo sau khi được gia nhân dẫn đến vườn trúc thì gia nhân ấy cũng cáo lui đi làm việc. Y nhìn xung quanh là một vườn trúc rộng rãi, những khóm trúc bạt ngàn xanh ngắt xào xạc với gió cứ như đang ngân nga một khúc hát
nào đó vậy, khung cảnh mát mẻ , không khí trong lành rất dễ chịu. Y thấy Khiết Anh và Khiết An đang cặm cúi viết gì đó trên tờ giấy trắng trên bàn được đặt ở giữa mảnh đất trống có mái lá che phía trên rất giản dị, bên cạnh là một lão bá vừa vuốt râu vừa gật đầu dường như là khen ngợi.
Chợt ánh mắt y như phát sáng khi y lại thấy nữ nhân hôm ấy tặng hoa cho y đang ngồi pha trà với dáng ngồi ôn nhu mềm mại như nước, ánh mát đen láy khẽ đưa nhìn theo dòng nước trà chảy xuống cứ như muốn câu hồn đoạt phách người khác vậy, đôi môi hoa đào khẽ nở nụ cười tựa như nắng xuân phơi phới khiến người nhìn cảm thấy ấm áp tận trong tim.
Y bước đến rồi cúi đầu chào: “Xin chào Cao tiểu thư.”
Khiết Anh và Khiết An đang chăm chú luyện chữ khi nghe có tiếng người lạ thì giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Thấy là thái tử Đông Nhạc thì cùng với Dương Thanh và Dương Tuyết cúi đầu hành lễ: “Bái kiến thái tử.”
Thế Bảo giơ tay nói: “Không cần hành lễ như vậy.”
Khiết Anh nhìn y cất tiếng hỏi: “Không biết thái tử hôm nay đến Cao phủ tìm dân nữ có chuyện gì không ạ?”
Y khẽ nhìn sang Khiết An, Dương Tuyết và Dương Thanh, Khiết Anh hiểu ý quay qua nói với Khiết an: “Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, muội hãy đưa Dương thúc và Tuyết tỷ tỷ vào trong đi.” Khiết An nhận lời, đưa Dương
Thanh và Dương Tuyết về phòng, khi đi ngang qua không quên cúi đầu chào y một cái.
Khiết Anh thấy mọi người đã đi thì đưa tay mời y: “Mời thế tử đến bàn trà ngồi ạ!” Y gật đầu rồi cùng Khiết Anh bước đến bàn trà ngồi xuống.
Khiết Anh vừa rót trà vừa hỏi: “Giờ chỉ còn dân nữ và thái tử nên có chuyện gì mời thái tử cứ nói ạ!”
Thế Bảo có chút lúng túng đáp: “Ta…thật ra ta….”
Khiết Anh chau mày nhìn y: “Thái tử có chuyện gì khó nói sao?”
Thế Bảo lặng lẽ hít sâu một hơi trấn định lại tinh thần liền nói: “Thật ra ta đến đây là muốn hỏi tiểu thư về vị cô nương tên Dương Tuyết khi nãy.”
Khiết Anh có chút bất ngờ vì nhanh như vậy mà y đã biết tên của tỷ ấy rồi, nàng giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế tử lại biết tên của dân nữ và biểu tỷ dân nữ cùng với phủ gia của dân nữ vậy?”
Thế Bảo đáp: “Thật ra khi cô ấy đến tặng hoa cho ta thì ta dường như đã rung động, nhưng vì không biết cô ấy là ai nên ta thật không dám sỗ sàng sợ cô ấy hiểu lầm. Ta có hỏi hoàng thượng về người bày trí yến tiệc nên hoàng thượng đã nói tên của hai người cho ta nghe, hôm nay vô tình đi dạo lại gặp Cao phủ, hỏi ra mới biết là phủ của tiểu thư. Thật lòng ta rất mong tiểu thư giúp đỡ cho ta được gặp gỡ và bày tỏ tâm tình của ta với cô nương ấy, ta sẽ
không quên ơn của tiểu thư đâu.”
Khiết Anh tựa hồ muốn nhảy dựng lên ăn mừng vì kế hoach của mình thành công nhưng vẫn phải dằn xuống cảm xúc kích động ấy, trong câu chuyện chắc chỉ có mình thái tử này đi theo cốt truyện là vừa gặp đã yêu bất kể là ai
luôn, thái tử à! Ngài xứng đáng được nhận giải diễn viên có tâm với kịch bản nhất đó nha. Nàng tròn mắt nhìn y nói: “Thái tử đây chắc là đang đùa với dân nữ rồi, thái tử là bậc tôn quý như vậy mà lại yêu thích người tầm thường như biểu tỷ của dân nữ sao?”
Thế Bảo vội vàng giả thích: “Ta nói đây là thật lòng, từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, gương mặt ấy và cả giọng nói ấy đều khiến ta lưu luyến không quên, tuy ta là thái tử Đông Nhạc nhưng ta vẫn là con người, vẫn sẽ động lòng với một nữ nhân nào đó như bao nhiêu nam nhân trên đời mà thôi.”
Khiết Anh đưa ly trà nhấp một ngụm rồi hỏi: “Dân nữ thật không dám tin ngài lại chỉ toàn tâm đối với một mình tỷ ấy đâu.”
Thế Bảo liền nói: “Ta có thể đảm bảo rằng trong tim ta chỉ có mình cô ấy. Tuyệt không có ai khác.”
Khiết Anh lại hỏi: “Thứ cho dân nữ to gan xen vào triều chính nhưng nghe nói thái tử đến là vì liên hôn cùng công chúa, giờ ngài lại nói thế vậy…”
Thế Bảo cười nhạt xua tay: “Quả thật lúc đầu phụ hoàng muốn ta đến đây bàn về việc liên hôn, nhưng sau khi đến đây ta gặp được Dương cô nương thì ta đã suy nghĩ lại, không liên hôn nhưng giao thương hàng hóa vẫn giữ được
hòa hảo giữa hai nước nên ta đã viết thư trình bày ý của ta với phụ hoàng rồi, tầm hai ngày nữa sẽ có câu trả lời thôi.”
Khiết Anh giật mình nghĩ: “Tên này làm gì nhanh như đại bác vậy trời? Chưa gì đã lo sợ công chúa ép hôn hay gì?”
Thế Bảo đưa ánh mắt chân thành nhìn nàng nói: “Cao tiểu thư, ta xin tiểu thư hãy giúp ta có được không?”
Khiết Anh giả vờ suy tư một lúc, Thế Bảo ngồi bên cạnh mà có chút hồi hộp theo nét mặt của nàng, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Được rồi, nhưng ta không thể cho ngài gặp riêng tỷ ấy được đâu.”
Thế Bảo nghe vậy liền gật đầu cảm tạ: “Được, được, ta có thể gặp được Dương Tuyết là đã vui rồi. Xin đa tạ tiểu thư. Thôi ta hồi cung đây, cũng đã trễ rồi.”
Khiết Anh đứng lên hành lễ: “Cung tiến thái tử hồi cung ạ!” Thế Bảo xoay người bước đi mà nụ cười trên môi không tài nào khép được, y chỉ mong nhanh chóng có thể rước DươngTuyết về Đông Nhạc làm thái tử phi của y liền mà thôi.
Nghiêm Trung và Túc Trân từ nãy giờ đứng nấp trong lũy trúc phía xa xa nhìn thấy tất cả, đợi Thế Bảo đi khuất rồi hai ông bà mới bước ra tiến đến chỗ Khiết Anh để hỏi rõ chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào.