Tô Từ nhớ tới cái gì, môi đỏ cô nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười xấu xa: "Lục Chiết, nơi này không có ai, anh hôn em đi."
Lần trước cứu được bạn cùng lớp Ôn Đóa Vũ, cô bắt được kẹo bông gòn kim sắc còn tích cóp cho hắn, Phú Quý mỗi ngày đều mơ ước, cô cũng không cam lòng mà chia tí tẹo nào cho Phú Quý.
Lục Chiết nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt thiếu nữ cất giấu ánh sáng hắn quen thuộc, hắn khụ một tiếng, trả lời: "Lần trước số lần hôn em đã đủ để em duy trì đến khi thi đại học."
Tô Từ mới không thừa nhận, cô trợn tròn mắt nói dối: "Anh đếm sai rồi." Cằm tinh xảo của cô nhấc lên, thúc giục: "Mau, cho anh thứ tốt."
Trong nhận thức của Lục Chiết, mỗi lần lúc Tô Từ nói cho hắn thứ tốt, Lục Chiết liền biết cô muốn hôn môi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong đình hóng gió, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ trắng nõn, ánh mắt lấp lánh mà nhìn hắn, rất có khả năng nếu hắn cự tuyệt, cô liền sẽ lại đây cắn một ngụm.
Lục Chiết cúi đầu, môi mỏng hình dáng cực kỳ hoàn hảo mang theo bóng đêm lạnh lẽo, dừng trên môi đỏ.
Hai mắt nhìn nhau, hắn thấy ý cười trong mắt doanh doanh của thiếu nữ.
Lục Chiết hôn thật sự ôn nhu, chỉ điểm nhẹ liền ngưng. Sau khi Tô Từ nhân cơ hội đưa Lục Chiết kẹo bông gòn kim sắc, cô vẫn chưa đã thèm mà quấn lấy hắn không buông.
Cá trong hồ nước bị xấu hổ đến trốn vào lá sen, mặt nước nổi lên gợn sóng.
Tô Từ ngồi trên đùi Lục Chiết, vô lực mà dựa vào lồng ngực hắn, một đôi mắt ẩm ướt liễm diễm động lòng người, khuôn mặt nhỏ lộ ra phấn hồng nhợt nhạt, ngay cả cái miệng nhỏ cũng như bị hôn đến rất tàn nhẫn, đỏ hồng lên.
Tô Từ cảm thấy so với lần trước Lục Chiết mất khống chế, lúc này đây ôn nhu giao lưu nước bọt như vậy, cô cũng tâm động thật sự.
Thiếu niên mặt mày cương lãnh lui bước, dưới ánh trăng, ôn nhu đến thanh tuấn xuất trần, cô rất thích.
Mới vừa hôn xong, nốt ruồi son dưới đuôi mắt của Tô Từ nhiều thêm vài phần quyến rũ, cô mềm mại mà ghé vào lồng ngực Lục Chiết, lúc này mới nổi lên chính sự: "Anh làm sao lại đột nhiên tới thành phố B."
Lục Chiết điều chỉnh tư thế, ý muốn để thiếu nữ dựa vào thoải mái một chút: "Chú Phương muốn cùng tôi hợp tác, mở một công ty riêng, chúng tôi lại đây xem nơi làm việc."
Tô Từ có chút kinh ngạc, nhưng cô biết Lục Chiết rất có năng lực: "Vậy tại sao anh lại không nói cho em."
Nếu không phải hôm nay phát sinh sự cố, cô cũng không biết hắn tới, có phải hắn tính toán trộm nhìn cô hay không, hay là đến xem cũng không thèm xem cô, xong xuôi mọi chuyện liền trở về?
"Thời gian không đủ, tôi cùng chú Phương mua vé máy bay bay vào buổi sáng ngày mai." Hắn biết Tô Từ phải tham gia yến hội, cô nhất định rất bận.
"Ngày mai anh phải đi?"
Lục Chiết đáp nhẹ: "Ừ."
Tô Từ bất mãn: "Em mới nhìn thấy anh mà." Cô cảm thấy lúc sau còn hơn một tháng mới có thể thấy Lục Chiết lần nữa, còn rất dài.
Lục Chiết thuận lông thiếu nữ: "Thi đại học xong tôi liền tới đây."
Tô Từ lúc này mới nở nụ cười một lần nữa.
Bóng đêm càng thâm, thời gian đã không còn sớm.
Thuốc mỡ trên vai sớm đã khô ráo, Lục Chiết ngay lúc thiếu nữ đang trêu đùa, mặc quần áo trở về.
Lục Chiết ra hiệu bảo Tô Từ đứng lên, cô còn ngồi trên đùi của hắn.
Tô Từ không có động, cô xách làn váy lên, để Lục Chiết xem chân trần trụi của mình, bắt đầu chơi xấu: "Em còn không có mang giày, anh ôm em trở về nha?"
Trước không nói biệt thự có nhiều người hầu như vậy, Tô Từ vừa rồi nói, anh trai Tô Trí Viễn của cô cũng ở đây, Lục Chiết bị cô lén lút mang vào, nếu ôm cô trở về, ai cũng đều có thể thấy.
Thiếu nữ không ngại, nhưng Lục Chiết không thể phóng túng.
Lục Chiết bế Tô Từ lên, đặt trên ghế đá.
Tô Từ tức giận đến trừng hắn: "Lục Chiết."
Lục Chiết khom lưng nhặt giày cao gót trên mặt đất lên, ở trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, một đầu gối của hắn nửa ngồi xổm xuống, nắm lên một chân của cô, hắn vỗ vỗ bụi bẩn trên mu bàn chân của thiếu nữ, sau đó giúp cô mang giày vào.
Tô Từ một giây trước ngực còn nghẹn tức giận, một giây sau liền tiêu đi hết.
Đầu quả tim nhũn ra.
Cô nhìn chân mình bị bàn tay to của thiếu niên nắm lấy, hắn thấp mặt mày, thần sắc chuyên chú mà giúp cô xỏ giày, Tô Từ rõ ràng không có uống rượu, nhưng cô cảm thấy bản thân muốn say.
Nếu không, mặt cô vì cái gì lại nóng lên, tim cô vì cái gì sẽ nhảy nhanh như vậy.
Làm sao bây giờ, Lục Chiết tốt như vậy, cô thật muốn trộm giấu hắn đi.
"Tiểu Từ!"
Đột nhiên một thanh âm vang lên đánh vỡ yên tĩnh trong đình hóng gió.
Tô Từ ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy dáng người cao dài của anh trai Tô Trí Viễn đang đứng ngoài đình hóng gió, mày anh nhíu chặt, không vui mà nhìn cô.
Trong lòng Tô Từ kinh hoàng một chút.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức, cô bị anh trai bắt gian.
Trong thư phòng.
Tô Từ đứng ở bàn đọc sách, trong lòng suy nghĩ, nếu là anh trai mắng Lục Chiết, cô liền một mình gánh chịu.
Dù sao là cô chủ động quấn lấy Lục Chiết.
Tô Trí Viễn làm người thừa kế của Tô gia, sớm liền kế thừa gia nghiệp, quản lý tập đoàn Tô thị khổng lồ, cho dù ngũ quan anh ấy lớn lên xinh đẹp, vẫn như cũ khó có thể che lấp khí thế người cầm quyền của anh.
Anh nhìn em gái mình: "Lục Chiết tới, em làm sao lại không mang cậu ấy vào nhà?"
Tô Từ không biết anh trai làm sao lại phát hiện cô cùng Lục Chiết ở hậu viện, cô có chút may mắn anh trai tới muộn, lúc cô cùng Lục Chiết hôn môi không có bị anh ấy nhìn thấy, bằng không, cho dù cô da mặt dày cũng không thắng nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.
Tô Từ trả lời: "Anh ấy thẹn thùng."
Tô Trí Viễn tức giận mà liếc mắt nhìn em gái một cái: "Vậy cậu ấy tới Tô gia làm gì?"
"Em muốn cảm tạ anh ấy đã cứu cha và mẹ, anh ấy không cho em đi tìm anh ấy, em đành phải bảo anh ấy tới tìm em." Cảm tạ là nhân tiện, muốn gặp Lục Chiết là thật sự.
"Em còn biết là cảm tạ người ta? Lục Chiết đối với nhà chúng ta có ân cứu mạng." Tô Trí Viễn không tán đồng mà nói: "Em làm sao có thể bảo cậu ấy quỳ trên mặt đất mang giày cho em?"
Vâng?
Nghe vậy, Tô Từ có chút sững sờ.
Anh trai cô không phải tức giận vì Lục Chiết cùng cô ở bên nhau sao? Cô đều đã một bụng chuẩn bị tốt muốn biện giải quan hệ của cô cùng Lục Chiết, nhưng hiện tại, người anh trai quở trách là cô, mà không phải là Lục Chiết?
Cô còn nghĩ muốn thề sống chết chết che chở cho Lục Chiết, điểm chú ý của anh trai có phải sai rồi hay không?
"Tiểu Từ, Lục Chiết hai lần có đại ân với Tô gia, không chỉ có ân chiếu cố đối với em, mà còn là ân nhân cứu mạng của cha mẹ, em không thể tùy ý khi dễ cậu ấy." Tô Trí Viễn biết tính nết của em gái anh, từ nhỏ đến lớn quen được kiều dưỡng, thường xuyên thích trêu cợt người khác, một bụng toàn ý nghĩ xấu.
Thực hiển nhiên, vừa rồi Lục Chiết là bị Tô Từ khi dễ, giúp cô xỏ giày.
Tô Từ cả kinh nhanh chóng phản bác: "Anh, em không có khi dễ Lục Chiết."
Lục Chiết giúp cô xỏ giày tuyệt đối là hành vi tự phát mà!
Tô Trí Viễn rõ ràng không tin lời Tô Từ nói, anh cảnh giác em gái: "Chờ cha xuất viện, chúng ta sẽ trịnh trọng cảm tạ cậu ấy."
Tô Từ không nghĩ tới ý tưởng của anh trai thật mới lạ, cho rằng cô khi dễ Lục Chiết.
Cô từ bỏ giải thích, hiểu lầm liền hiểu lầm đi, dù sao hiện tại còn chưa thi xong đại học, cô cùng Lục Chiết còn phải phân cách hai nơi.
Khách sạn.
Sau khi Lục Chiết trở về, hắn lo lắng Tô Từ sẽ bị anh trai cô quở trách, dù sao thì lúc hắn rời đi, thần sắc của đối phương cũng không quá tốt.
Hắn chủ động gọi điện thoại qua.
Mới vài giây, điện thoại đã được chuyển máy.
"Anh trai em mắng em sao?" Mày Lục Chiết nhíu lại, hắn hối hận bản thân đã phóng túng.
Tô Từ mới vừa tắm rửa xong, cô ghé vào giường: "Có mắng em."
Tay Lục Chiết nắm di động buộc chặt, buông xuống mi mắt che đậy u sầu trong mắt, khuôn mặt tuấn tú càng thêm cương lãnh.
Hắn sẽ đi Tô gia thỉnh tội.
Lục Chiết lại mở miệng, thanh âm nhiều thêm vài phần trầm trọng: "Đừng sợ, tôi sẽ giải quyết."
Là hắn muốn rình trộm bảo bối của Tô gia, bị đánh bị mắng, cũng là nên chịu.
Tô Từ bò đến không thoải mái, cô nghiêng thân nằm xuống: "Anh giải quyết cái gì? Anh trai em hiện tại thực coi trọng ân nhân cứu mạng là anh, thấy anh giúp em xỏ giày, anh ấy nói em hồ nháo, bảo em không cần khi dễ anh."
Đầu điện thoại bên kia thần sắc Lục Chiết sửng sốt.
Tiếp theo, thanh âm kiều kiều lại mang theo khó chịu của thiếu nữ vang lên bên tai: "Rõ ràng là anh chủ động giúp em xỏ giày, là anh khi dễ em, anh trai em không có thấy bộ dáng anh nắm chặt eo em, dùng sức hôn môi em."
Thiếu nữ tức giận nói trắng ra, làm sắc mặt Lục Chiết một giây trước còn lạnh băng, ủ dột, nháy mắt phá công, đỉnh lỗ tai đỏ lên: "Đoàn Đoàn."
Nghe ra Lục Chiết bất đắc dĩ, môi đỏ Tô Từ cong lên, cười như một tiểu hồ ly giảo hoạt: "Bất quá may mắn là anh trai tới trễ, nếu anh ấy xuất hiện lúc chúng ta hôn hôn, em sẽ bị hù chết."
Lục Chiết: .
Là hắn nghĩ nhiều, thiếu nữ căn bản không cần hắn an ủi.
* * *