Trong xe.
Tần Thi Yên chụp quảng cáo một ngày, lúc này cô ta mới có thời gian xem di động.
Nhìn tin tức hot search khách sạn bị hỏa hoạn, cô ta ngưng đọng mắt, tay nắm di động buộc chặt theo ý thức.
Cô ta nhanh chóng lướt xuống xem, muốn biết tình trạng thương vong lần này.
Trong đó cô ta thấy một cái tin tức đưa tin Tô gia tổ chức yến hội, tin tức vợ chồng Tô gia song song tiến vào bệnh viện, cô ta cũng không quá kinh ngạc, ngược lại giữa mày nhăn lại.
Tô phụ Tô mẫu vào bệnh viện, vậy Tô Từ đâu?
Cô tránh được một kiếp?
Tần Thi Yên cảm thấy đáng tiếc, bất quá ước nguyện ban đầu của cô ta cũng coi như là đạt được.
Khách sạn bị hỏa hoạn là do người làm, cô ta so với ai khác đều rõ ràng hơn, mà người phóng hỏa lại đang sống trên lầu cô ta.
Người nọ là công nhân khách sạn, bởi vì thích đánh bạc thành tánh, thiếu không ít tiền, hơn nữa mẹ hắn ta có bệnh ung thư, cần một số tiền lớn để trị liệu. Hắn ta bắt đầu ăn cắp đồ vật trong khách sạn rồi bán lên mạng.
Vài lần trót lọt, hắn ta liền bị khách sạn phát hiện, không chỉ có yêu cầu bồi thường, mà còn bị sa thải.
Người nọ cần tiền chu cấp cho mẹ chữa bệnh, căn bản không muốn rời đi, là giám đốc khách sạn cho bảo vệ ném hắn ta ra khỏi cửa.
Mà cuối cùng, mẹ người nọ đã chết, hắn ta hận khách sạn đã sa thải mình, cho nên hắn ta mới không có tiền trị liệu cho mẹ.
Cái này đều là lúc ăn cơm cô ta nghe mẹ mình nhắc tới.
Không nghĩ tới, có một lần cô ta vừa lúc gặp phải đối phương ở thang máy.
Tần Thi Yên nhớ tới lúc bản thân cùng đối phương nói chuyện phiếm, cố ý để lộ thời gian Tô gia sẽ tổ chức yến hội ở khách sạn với hắn ta.
Mà hiện tại, tên đàn ông kia thật sự chọn thời gian cô ta lộ ra mà đi trả thù khách sạn.
Đối phương muốn mượn tay Tô gia đả kích khách sạn, mà cô ta lại muốn hắn ta phá hư yến hội Tô gia. Cho dù Tô gia đi tra, cũng không có khả năng tra ra, là cô ta cắm một tay bên trong. Ngay cả tên đàn ông phóng hỏa kia, cũng không biết cô ta mượn tay hắn ta.
Tô Từ tìm được đường sống mà trở về từ chỗ chết, Tô gia vì cô mà tổ chức yến hội lớn như vậy, hiện tại bị phá hỏng, còn liên lụy không ít khách khứa bị thương, còn có những người bị tử vong. Nếu có thể làm mọi người cảm thấy Tô Từ là sao chổi, chuyên khắc mệnh người, tới gần cô sẽ làm người xui xẻo, vậy là tốt rồi.
Dù sao thì đại bộ phận người trong giới hào môn đều thích chú ý phong thuỷ mệnh lý.
Tần Thi Yên trầm tư một chút, cô ta cảm thấy ý tưởng này của mình không tồi.
Nếu mọi người đều nhận định Tô Từ là dạng người này, cho dù cô có tên tuổi là đại tiểu thư Tô gia, cũng sẽ không có người nguyện ý tiếp cận cô.
Nói không chừng, Tô gia cũng sẽ vứt bỏ cô.
* * *
Thương thế của Tô phụ không tính là nghiêm trọng. Lúc ấy là bị nện đến ngất xỉu, phần lưng của ông bị tổn thương, chỉ có thể nằm nghiêng.
Tô mẫu đổ một chén nước cho chồng bà, nghe thấy tiếng gõ cửa, vệ sĩ tiến vào truyền lời: "Tiên sinh, thái thái, Tần tiểu thư ở bên ngoài, muốn vào thăm bệnh."
Đã trễ thế này, Tô mẫu không nghĩ tới Tần Thi Yên sẽ đến. Lần trước sau khi con trai nhỏ xảy ra chuyện, tuy rằng đối phương sơ ý gây ra, nhưng bà cũng sẽ không chịu đựng.
Bà đã ra lệnh, không cho Tần Thi Yên tự do ra vào Tô gia, tính đến hiện tại, cũng có một đoạn thời gian không thấy Tần Thi Yên.
Tô mẫu nhíu mày: "Để nó tiến vào."
Trong tay Tần Thi Yên cầm hoa, còn có rổ trái cây: "Chú Tô, dì Tô, cháu tới thăm hai người." Biểu tình trên mặt cô ta chân thành tha thiết: "Thực xin lỗi, hôm nay cháu chụp quảng cáo cả ngày, vừa rồi thấy tin tức, mới biết hai người vào bệnh viện."
Cô ta khẩn trương quan tâm nói: "Thật sự rất xin lỗi, là cháu đã tới chậm, chú Tô, dì Tô, hai người thân thể có khá hơn chút nào không?"
Tần Thi Yên từ lúc bắt đầu bước vào Tô gia, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ chú ý quan sát thần sắc, biểu tình của Tô phụ Tô mẫu. Cô ta so với ai khác đều biết, Tô gia về sau chính là chỗ dựa của mình, mà nếu cô ta muốn lấy được tín nhiệm từ chỗ dựa, cô ta liền phải nỗ lực nịnh bợ bọn họ.
Phỏng chừng ngay cả Tô Từ cũng sẽ không bằng cô ta có thể biết rõ biểu tình cùng cảm xúc của Tô phụ Tô mẫu.
"Không có chuyện gì." Ngữ khí Tô mẫu rất nhẹ.
Tần Thi Yên như thể không cảm nhận được Tô mẫu lãnh đạm cùng xa cách, cô ta nghe thấy Tô mẫu nói không có việc gì, khẩn trương trên mặt mới giãn ra, biến thành vui sướng: "Vậy là tốt rồi, cháu thật sự bị dọa tới nơi, trên đường đến tay chân đều tê dại." Nói xong, cô ta trộm lắc ngón tay, như thể ngón tay thật sự đã tê rần.
Tính tình Tô mẫu luôn rất mềm, tính cách cũng thuần lương, Tần Thi Yên cùng con gái bà lớn lên, cũng coi như là vãn bối bà nhìn lớn lên, không vui dưới đáy lòng bà đối với đối phương thiếu đi vài phần, thần sắc trên mặt không có lãnh đạm như vậy: "Ít nhiều đã có người cứu cô chú, mới tránh được một kiếp."
"Chú Tô cùng dì Tô là người có phúc lại thiện lương, đại kiếp nạn khổ sở qua đi, về sau hết thảy đều sẽ thuận lợi, phúc nguyên cuồn cuộn mà tới." Tần Thi Yên lưu ý đến thần sắc Tô mẫu biến hóa, trong lòng cô ta thả lỏng một phân.
"Đứa nhỏ này, khi nào thì con học Từ Từ nói ngọt như vậy." Tô mẫu là thời thời khắc khắc đều nhớ thương con gái, ngay cả khen người khác cũng mang theo con gái lên.
Tần Thi Yên như đã quen, cô ta cười đón ý, nói hùa với Tô mẫu: "Dì Tô, Từ Từ cô ấy không có việc gì chứ? Cháu cũng rất lo lắng cho cô ấy, cháu muốn đi xem cô ấy, có thể chứ?"
Lúc trước Tô mẫu đã cấm cô ta tự do ra vào Tô gia, hiện tại người ngoài giới còn không biết, nhưng chắc chắn sẽ có lúc bị người khác phát hiện.
Hiện tại cô ta muốn mượn cơ hội đi Tô gia hỏi thăm Tô Từ, làm Tô mẫu sửa miệng.
"Con bé không có chuyện gì. Công việc của con bận rộn, vẫn là nên về nhà nghỉ ngơi thật tốt, không phải cần đi xem Từ Từ." Tô mẫu còn nhớ rõ chuyện con gái hiện tại rất không thích Tần Thi Yên.
Nếu con gái không thích, bà nhất định sẽ không để người con gái ghét xuất hiện ở trước mặt con bé.
Bàn tính bị đánh nghiêng, nhưng trên mặt Tần Thi Yên thần sắc không đổi. Kế tiếp, cô ta lại bồi Tô mẫu hàn huyên vài câu, nhưng vẫn tìm không thấy cớ để ra vào Tô gia.
Sau khi Tần Thi Yên rời đi, Tô mẫu lại đổ cho Tô phụ một chén nước, thở dài nói: "Đứa nhỏ này của Tần gia tâm nhãn càng ngày càng nhiều." Tính tình Tô mẫu mềm mại, nhưng không đại biểu là ngốc bạch ngọt.
Thân là người trong giới hào môn, làm sao có cái gì mà là người ngốc?
"Khó trách Từ Từ hiện tại không thích cô ta." Tô mẫu nói.
Tô phụ uống nước xong, ông nghe thấy lời vợ mình nói, nở nụ cười, trên mặt nghiêm túc rút đi, gương mặt vẫn như cũ tuấn lãng. Ông ấy cười nói: "Tâm nhãn của con gái so với nó còn nhiều hơn."
Tô mẫu không vui mà liếc mắt nhìn chồng mình một cái: "Từ Từ không phải tâm nhãn nhiều, Từ Từ là thông minh." Tô mẫu toàn bộ tim đều hướng về phía con gái.
Tô phụ hoàn toàn phụ họa lời vợ mình mà nói: "Em nói đúng."
Tô mẫu nhắc tới chuyện cứu người hôm nay: "Ít nhiều cũng là nhờ thiếu niên tên Lục Chiết kia. Chờ anh xuất viện, chúng ta phải cảm tạ cậu ấy thật tốt. Trước kia thằng bé vẫn luôn chiếu cố Từ Từ, không nghĩ tới hôm nay cậu ấy lại cứu chúng ta, chúng ta thiếu Lục Chiết hai cái nhân tình."
Tô phụ gật đầu: "Xác thật là nên cảm tạ cậu ấy."
Tô mẫu nắm lấy tay chồng mình: "Khi anh hôn mê bất tỉnh, lúc ấy em còn nghĩ rằng chúng ta sẽ chết ở đó, em đã tuyệt vọng, nhưng Lục Chiết đột nhiên xuất hiện, thằng bé hai lời chưa nói, lập tức cứu chúng ta, nhân phẩm thiếu niên này là thật sự thiện lương. Lần trước em dùng tiền tống cổ cậu ấy, lúc này đây lại dùng tiền, liền quá không tôn trọng đối phương."
Tô phụ đồng ý cách nói của vợ mình: "Không vội, chúng ta ngẫm lại đối phương thiếu cái gì, hoặc là chúng ta đưa ra hứa hẹn, về sau nếu cậu ấy có việc cần Tô gia hỗ trợ, chúng ta sẽ tận lực giúp cậu ấy."
"Em nhớ rõ Trí Viễn nói qua, thân thế của Lục Chiết không tốt, là một cô nhi, hơn nữa cậu ấy còn mang bệnh nan y." Trong lòng Tô mẫu tràn ngập đồng tình cùng tiếc hận.
Bà hồi tưởng lại bộ dáng của Lục Chiết, rất quen thuộc, như là đã gặp qua ở nơi nào đó. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn thế này, bà lại nghĩ không ra.
Tô phụ: "Nếu vậy, nếu cậu ấy cần, chúng ta có thể thay cậu ấy tìm kiếm người nhà, hoặc là cung cấp cho cậu ấy đội chữa bệnh tốt nhất."
Tô mẫu cảm thấy như vậy rất tốt: "Đến lúc đó chúng ta lại hỏi ý tứ của Lục Chiết một chút."