Ánh mắt thiếu nữ sáng quắc mà nhìn hắn, Lục Chiết nhiều thêm vài phần không được tự nhiên.
Tay hắn chộp vào chỗ vạt áo, tạm dừng, hắn nói: "Tôi có thể kéo cổ áo thấp xuống một chút."
Đôi mắt nhỏ của Tô Từ u oán mà nhìn hắn: "Không được!" Cô chính là muốn xem hắn cởϊ qυầи áo.
Trước kia lúc cô còn là con thỏ, cơ hồ mỗi ngày đều được nhìn Lục Chiết rèn luyện thân thể, cô biết dáng người hắn có bao nhiêu tốt.
Cô cảm thấy bản thân đã lâu lắm rồi không được nhìn hắn rèn luyện, có chút hoài niệm.
"Anh mau cởi đi." Tô Từ nóng vội mà thúc giục, cực kỳ giống tiểu lưu manh không biết xấu hổ mà đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng.
Lục Chiết bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái: "Đợi lát nữa có người tới.."
Tô Từ trực tiếp đánh gãy hắn: "Sẽ không có người tới, người theo dõi cũng nhìn không tới đình hóng gió bên này, anh yên tâm cởi."
Lục Chiết: .
Hắn cảm thấy thiếu nữ rất mong chờ hắn cởϊ qυầи áo.
Tô Từ ghét bỏ Lục Chiết cứ mãi lề mề, đuôi mắt cô nhẹ cong: "Mau lên anh."
Thiếu nữ mặc lễ phục màu lam, ngồi ở dưới ánh trăng, rõ ràng là tiểu yêu tinh xinh đẹp, lại biến thành kẻ xấu bất lương cưỡng bức hắn thành kỹ nam.
Lục Chiết thật sâu nhìn cô một cái, cắn chặt răng, cởϊ áσ sơ mi đen trên người ra.
Ban đêm gió nhẹ thổi qua, Lục Chiết theo bản năng duỗi thẳng vòng eo.
Lục Chiết: "Đưa thuốc cho tôi, tôi tự mình bôi."
Tô Từ lại cởi giày cao gót ra, cô đứng lên, chân tuyết trắng trần trụi đạp lên sàn nhà, đứng ở trước mặt Lục Chiết.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ xinh đẹp tựa như tiểu yêu tinh, vẻ mặt ẩn chứa muốn thử.
Tô Từ liếc mắt không tồi mà nhìn Lục Chiết một cái: "Anh lại không thể thấy phía sau lưng mình, em giúp anh bôi." Cô được tiện nghi còn khoe mẽ: "Có em hầu hạ anh, có phải anh thật cao hứng hay không?"
Trước kia ở studio cô có xem qua người mẫu nam quay chụp tạp chí, lúc ấy cô cảm thấy đối phương quản lý dáng người không tệ lắm, nhưng cũng không có cảm giác gì cả.
Mà hiện tại, nhìn Lục Chiết trước mặt, hắn bình thường đều mặc đồng phục màu trắng xanh, thân hình cao lớn thon chắc, chính là thiếu niên cao cao gầy gầy, nhưng khi hắn cởi y phục lại rất có hấp dẫn.
Một tầng cơ bắp hơi mỏng, đường cong hoàn mỹ, không quá suy nhược, cũng không quá mức khó coi.
Tô Từ đột nhiên cảm thấy bản thân cũng thực háo sắc.
"Không phải nói muốn giúp tôi bôi thuốc sao?" Lục Chiết không thắng nổi ánh mắt sáng chói quá mức của thiếu nữ, hắn hơi nghiêng đầu đi.
"À." Tô Từ bị tư sắc của thiếu niên làm hôn mê đầu, cô bừng tỉnh.
Lục Chiết nghiêng thân thể, đưa lưng về phía Tô Từ.
Hắn duỗi thẳng vòng eo, miệng vết thương sau vai hoàn toàn bại lộ trước mặt Tô Từ.
Miệng vết thương lớn bằng kích cỡ nửa bàn tay, hắn bị đốt đến nổi bọt nước, mà bọt nước bị chọc vỡ, miệng vết thương đỏ lên, bên cạnh có dính máu.
Mặc kệ Tô Từ là trước khi xuyên sách hay là sau khi xuyên sách, cô vẫn được che chở rất khá, rất ít khi bị thương, càng đừng nói là bị bỏng.
Miệng vết thương như vậy, cô chỉ nhìn đều cảm thấy rất đau.
Mà Lục Chiết từ buổi chiều đến buổi tối, miệng vết thương đều không xử lý, hắn làm sao có thể chịu đựng được đau đớn?
Nghe tiếng một hai con côn trùng kêu vang trong bụi cỏ gần đó, xung quanh có vẻ càng thêm yên tĩnh, giống như thiếu nữ đã nói, sẽ không có người đến.
Lục Chiết rũ mắt, hắn nhìn ảnh ngược của ánh trăng trong hồ hoa sen, con cá ngẫu nhiên bơi qua, phá nát ánh trăng.
Một hồi lâu, không cảm nhận được động tĩnh phía sau, Lục Chiết hỏi Tô Từ: "Tốt sao?"
Tô Từ không có đáp lại.
Lục Chiết đang muốn xoay người nhìn cô, giây tiếp theo, tay nhỏ ngọc sắc mềm mại của cô ôn nhu mà leo lên lưng hắn.
Cơ trên lưng Lục Chiết theo bản năng mà căng thẳng.
Tiếp theo, như thể có cái gì đó dừng trên bên cạnh miệng vết thương của hắn.
Hơi đau cùng hơi ngứa, làm vòng eo Lục Chiết duỗi càng thêm thẳng, cơ trên lưng căng chặt đến phát đau.
Mày Lục Chiết nhíu chặt: "Tô Từ.."
"Đừng nhúc nhích." Tay nhỏ của thiếu nữ đè lại lưng hắn, ngăn cản động tác muốn xoay người của hắn.
Lúc này đây, Lục Chiết càng cảm nhận rõ ràng hơn, Tô Từ đang hôn hắn!
Cánh môi mềm mại dừng ở bên cạnh miệng vết thương, nhẹ nhàng, có loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơi đau, cào người thật sự.
Cả người Lục Chiết căng thẳng đến lợi hại, hắn nỗ lực nhẫn xuống từng trận tê dại từ xương cột sống truyền đến: "Đoàn Đoàn!" Thanh âm thanh lãnh ở trong bóng đêm có chút ách.
"Làm đau anh sao?" Tô Từ ngẩng đầu.
Trong ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết, ánh mắt thật sâu, hắn thấp giọng đáp lời: "Ừ."
Cô hôn hắn như vậy, so với lửa đốt hắn còn khó chịu, khó nhịn hơn!
Tô Từ vừa rồi là thương tiếc thiếu niên bị thương, muốn hôn hắn: "Vậy phải nhanh chóng bôi thuốc, miệng vết thương đều đỏ còn phát sưng lên."
Cô vặn nắp ra, dùng tăm bông dính thuốc mỡ nhẹ nhàng lau sát miệng vết thương. Có thể là đau, bả vai của Lục Chiết khẽ run một chút.
Tô Từ càng thêm phóng nhẹ sức lực, một bên giúp hắn bôi thuốc, một bên nhẹ nhàng thổi miệng vết thương, ý muốn giảm bớt đau đớn của hắn.
Lục Chiết rũ xuống mi mắt, trong bóng đêm, làm người thấy không rõ ánh mắt của hắn.
"Được rồi, lúc anh trở về tắm rửa nhất định phải chú ý, không cần làm ướt miệng vết thương, bằng không vết thương sẽ bị nhiễm trùng." Tô Từ dặn dò Lục Chiết.
"Ừ." Lục Chiết lấy quần áo, chuẩn bị mặc trở lại, lại một phen bị thiếu nữ kéo tay: "Anh không thể mặc quần áo. Mới vừa bôi thuốc, còn chưa khô, quần áo anh sẽ cọ bay thuốc." Tô Từ trừng hắn: "Anh không thể trắng trợn lãng phí thành quả lao động của em."
Lục Chiết: .
Cho nên, thiếu nữ là muốn hắn trần trụi nửa thân trên mà cùng cô ngồi trong đình hóng gió nói chuyện phiếm?
Tô Từ tùy tay vứt thuốc mỡ cùng tăm bông qua một bên, cô trở về phía trước của Lục Chiết, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, chủ động ngồi lên sườn đùi của hắn.
Đuôi mắt Tô Từ cong lên, cô lý trí khí tráng mà nói: "Ghế đá rất cứng, ngồi không thoải mái."
Lục Chiết thấp giọng hỏi cô: "Chân tôi không cứng?" Hắn nhớ rõ, cô ghét bỏ chân hắn ngồi không thoải mái.
Tô Từ dựa vào trong ngực hắn, có chút lười biếng: "So với cục đá thoải mái hơn một chút."
Lục Chiết thường xuyên rèn luyện, trên đùi hắn đều là cơ bắp, còn căng chặt, ngồi cũng không thoải mái, nhưng so với ghế đá, cô càng tình nguyện ngồi ở trên đùi hắn.
Tô Từ luôn sợ nóng, nhiệt độ làn da của Lục Chiết hơi thấp, tại mùa hè nóng bức như vậy chính là khối băng lớn, cô dựa vào rất thoải mái.
Trước kia Lục Chiết ôm cô đều có mặc quần áo, hiện tại nửa người trên của hắn trần trụi, trên người cô lễ phục cũng khinh bạc, da thịt tương dán như vậy, có loại thân mật nói không nên lời.
Thân thể thiếu nữ vừa mềm vừa nhẹ, thân thể của cô như thể không xương mà nương tựa hắn, mà lễ phục trên người cô gợi cảm, cổ áo mở đến có chút thấp, Lục Chiết chỉ cần cúi đầu, liền có thể thấy phong cảnh diễm sắc của cô.
Cằm căng chặt, Lục Chiết nghiêng tầm mắt, lạnh lùng nói: "Đoàn Đoàn, ngồi yên."
Tô Từ không biết xấu hổ.
Dưới ánh trăng, cô tựa như yêu tinh vừa xấu xa lại vừa câu nhân: "Mới vừa giúp anh bôi thuốc xong, hiện tại em mệt mỏi quá, không có sức, em ngồi không được." Cô ngước mắt, có chút ủy khuất mà chỉ trích hắn: "Anh hiện tại là dùng xong em liền bỏ qua sao?"
Lục Chiết không có tính tình: "Không phải."
Tô Từ lúc này mới cười rộ lên. Nếu không phải lo lắng bức Lục Chiết quá lợi hại, cô đã sớm muốn sờ cơ bắp căng chặt trên người hắn.
Gió lạnh ban đêm thổi qua, hoa sen trong hồ nước loạng choạng trong gió.