Chu Cảnh Trạm khá ngạc nhiên, cuộc hẹn mặt cùng nhau đi ăn cơm với các đối tác chưa bao giờ là một bữa ăn đơn thuần. Chí ít cũng nên đợi mọi người uống ít nhất vài chén rượu rồi mới vào chủ đề chính. Đằng này món ăn vẫn chưa được bưng lên, rượu vẫn chưa được rót, mà ngay lập tức bắt đầu vào chủ đề chính?
Giả thần giả quỷ, không được để lộ ra bất kỳ sai sót.
Trình Minh Ý quay sang nhìn Bạch Sương, lạnh nhạt nói: "Quản lý Bạch muốn bàn về dự án nào?"
Bạch Sương: "Chỉ cần dự án đó thú vị và có thể mang cho chúng tôi nhiều lợi nhuận, thì tôi đều cảm thấy rất hứng thú."
Trình Minh Hi: "Quản lý của phòng quan hệ xã hội liệu có thể tự đứng ra quyết định chuyện này được không?"
Thẩm Ngạo Kỳ khẽ nhíu mày lại, quay người lại hỏi: "Từ khi nào mà chị chuyển sang làm quản lý?"
Cả Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi đều cảm thấy rất ngạc nhiên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Sương.
Bạch Sương giả bộ mình không nhìn thấy, nụ cười trên khóe môi ngày càng trở nên rạng rỡ: "Đúng rồi, tại sao không nhìn thấy Trình tiểu thư Trình Minh Vi đâu nhỉ?"
"Công việc của cô ấy rất bận rộn." Trình Minh Ý bình tĩnh trả lời, "Mà mấy chuyện hợp tác làm ăn, cô không hề dính dáng tới mấy việc này. Nếu quản lý Bạch muốn bàn chuyện hợp tác, cứ bàn bạc với chúng tôi là được rồi. Cô ấy không biết và cũng không thể giúp đỡ được gì trong mấy việc này."
"Cảm thấy có hơi đáng tiếc, nhưng mà cũng không sao. Lần này tôi đi đến đây chủ yếu là muốn cảm ơn Trình tiên sinh cùng với Chu tiểu thư." Bạch Sương uống một ngụm nước cho thanh giọng, từ tốn nói, "Nên tôi có chuẩn bị trước cho các vị hai món quà."
Người từ nãy đến giờ chỉ biết giữ im lặng, đột nhiên bị nhắc đến tên, khiến cho Chu Quỳnh Vũ có hơi hoảng sợ, một lúc sau cô ta mới dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Sương: "Tôi?"
Chu Cảnh Trạm phản ứng rất nhanh, khẽ vỗ vào cánh tay của Chu Quỳnh Vũ, mỉm cười trò chuyện với Bạch Sương: "Quản lý Bạch, đây chính là em gái ruột của tôi. Tôi nghe nói quản lý Bạch rất hứng thú với mấy bài hát của con bé. Nên hai người cứ thoải mái tâm sự."
Bạch Sương khẽ mỉm cười: "Quả thực là vậy, tôi biết về Chu tiểu thư rất rõ, lần đầu tiên gặp mặt, có chuẩn bị trước cho cô một món quà."
Chu Quỳnh Vũ chỉ nghĩ đó là món quà đến từ một fan hâm mộ, có hơi bối rối: "Nếu đã là bạn bè của anh trai tôi, thì không cần phải khách khí như vậy đâu."
Thẩm Ngạo Kỳ trợn tròn mắt lên nhìn, rõ ràng nói đến để hỏi tội tại sao lại biến thành lễ hội tặng quà?
Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi quay sang nhìn nhau, có hơi hoài nghi hỏi: "Thế ngài muốn cảm ơn chúng tôi vì lý do gì?"
Bạch Sương giọng nói rất dịu dàng: "Cảm ơn hai vị Trình tổng trong khoảng thời gian trước đã chiếu cố và chăm sóc em gái của tôi."
"Em gái?"
"Tôi chưa từng chiếu cố hay chăm sóc ai cả." Đôi mắt của Trình Minh Hi thoáng xuất hiện một tia nghi ngờ, "Quản lý Bạch, ngài có chắc mình không nhận nhầm người chứ."
Trình Minh Ý khẽ nhíu mày lại, trong đầu thoáng xuất hiện một đoạn hồi ức ngắn, mà cái cảm giác mơ mơ màng màng này giống như có một sợi dây thừng quấn chặt người anh lại, suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu anh nhưng anh lại không chắc chắn. Anh quay sang nhìn Thẩm Ngạo Kỳ, cái ánh mắt nóng rực đó như muốn thiêu cháy người trong nháy mắt. Nhưng Thẩm Ngạo Kỳ lại giả bộ mình không hề nhìn thấy gì cả, cảm giác cậu ta coi anh như người vô hình.
Bạch Sương khẽ lắc đầu, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Trình Minh Hi, lại quay sang nhìn Trình Minh Ý, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại rất ôn nhu.
"Tôi không giống với Trình tiểu thư, một người thích dùng tiền và chi phiếu để giải quyết mọi chuyện. Mà tôi nghe nói, Trình tổng cùng Chu tổng đang hợp tác với nhau để xây dựng dự án khách sạn. Lại còn có dự định muốn xây dựng khu nghỉ dưỡng, đang có nhu cầu muốn kéo thêm nhà đầu tư. Tôi không biết các anh còn thiếu bao nhiêu tiền vốn, nhưng S&G nguyện ý đầu tư, và tôi cũng nói rõ ngay từ đầu chúng tôi không hề có dự định tranh chấp cổ phần hoặc quyền quyết định trong dự án, Thẩm tổng cậu ấy cũng cảm thấy rất hứng thú với dự án này. Nên hợp đồng mọi người cứ chuẩn bị trước đi. Chỉ cần tổng công ty của S&G thông qua, tôi luôn sẵn sàng và hoan nghênh chào đón các vị."
"Hả?" Thẩm Ngạo Kỳ ngẩng đầu lên, hai mặt trợn tròn lên nhìn. Rõ ràng cậu ta ngày hôm nay chỉ đến xem kịch, chỉ muốn làm một vị tài xế lái xe tốt. Tại sao lại có vai diễn trong vở kịch lần này?
Bạch Sương nở nụ cười rất dịu dàng: "Ừ?"
"... Vâng." Thôi tùy chị quyết định vậy.
Trình Minh Hi lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, anh ta cảm thấy có hơi khó hiểu: "Chi phiếu, cô có thể nói rõ cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra?"
Bạch Sương: "Không có chuyện gì đâu, Trình tổng và Chu tổng có cảm thấy hứng thú với lời đề nghị của tôi hay không?"
"S&G là một trong số những công ty lớn và nổi tiếng trên toàn cầu. Các ngài có ý định hợp tác với chúng tôi, đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh. Đặc biệt là có Thẩm tổng tham gia vào dự án, chúng ta chắc chắn có thể làm ra một khu nghỉ dưỡng đúng tiêu chuẩn 5 sao của quốc tế." Chu Cảnh Trạm cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, liền lịch sự lên tiếng, "Tuy nhiên chuyện này quản lý Bạch có được toàn quyền quyết định hay không?"
"Đương nhiên là được rồi, nếu các anh muốn ký hợp đồng với tôi ngay bây giờ cũng được." Tay của Bạch Sương khẽ vỗ nhẹ lên lưng của Thẩm Ngạo Kỳ, "Thẩm tổng cũng vậy, có vấn đề gì mà mọi người không hiểu, mọi người cứ hỏi đi chúng tôi sẽ giải đáp. Mà đây chính là phần quà mà tôi dành tặng cho hai vị Trình tổng."
"?"
Được rồi. Thẩm Ngạo Kỳ tức giận cầm miếng chanh lên cắn một miếng, vị chua từ từ lan tỏa khắp cơ thể có thể áp chế được cơn tức giận.
Trình Minh Hi quay sang nhìn Trình Minh Ý, thấy anh vẫn không có phản ứng gì, liền trầm ngâm suy nghĩ một lúc: "Chuyện này chúng tôi cần bàn bạc thêm, hiện tại thì chúng tôi vẫn chưa thể trả lời rõ ràng được. Chúng tôi muốn hẹn gặp mặt giám đốc chi nhánh S&G tại Trung Quốc."
Thẩm Ngạo Kỳ cho mấy viên đá vào trong ly nước, sau đó liền cảm thấy có gì đó sai sai, "Chủ tịch của công ty S&G đang ngồi ở đây, mà mấy người còn không muốn nói chuyện. Mấy người còn định đi tìm giám đốc chi nhánh để bàn chuyện gì?" Cậu ta lấy tay chỉ Bạch Sương, mắt nhìn thẳng về phía đối diện, "Tôi tưởng mấy người đã gặp mặt nhau từ trước rồi?"
"Cái gì?!"
Dù trong lòng đã đoán ra được, nhưng sau khi xác nhận lại mọi chuyện, Trình Minh Ý vẫn cảm thấy rất bất ngờ. Anh khẽ nheo mắt lại. Anh cẩn thận quan sát thật kỹ Bạch Sương, nhìn tuổi cô ấy còn khá trẻ, là một người phụ nữ rất dịu dàng...
"Chuyện này... thực sự rất bất ngờ." Chu Cảnh Trạm trợn trừng hai mắt lên nhìn, "Không ngờ vị tổng giám đốc của tập đoàn S&G lại trẻ tuổi như vậy. Chúng tôi đã thất lễ với ngài, mong ngài lượng thứ." Nói xong liền chạm nhẹ vào ly nước của Bạch Sương.
Bạch Sương nở nụ cười rạng rỡ: "Thực ra tuổi của tôi cũng không còn trẻ nữa rồi. Nhưng năng lực và tuổi tác không hề liên quan gì với nhau cả."
"Chào tổng giám đốc Bạch." Trình Minh Hi khẽ nhíu mày, đột nhiên bị một người lôi ra đùa giỡn dù là bất kỳ ai cũng đều cảm thấy rất tức giận, "Lần trước Chu tổng giới thiệu ngài với chúng tôi. Ông ấy chỉ nói ngài đang giữ chức vụ quản lý của PR."
"Ngày hôm đó tôi vừa mới đến Bắc Kinh, đúng lúc nghe Chu tổng nói muốn tìm hai vị Trình tổng để bàn chuyện hợp tác, nên tôi đành phải đi nhờ xe của ông ấy để tận mắt nhìn thấy hai vị. Nếu tôi làm gì sai mong hai vị lượng thứ."
Bạch Sương vẫn luôn giữ thái độ dịu dàng và rất lịch sự, uyển chuyển và nhịp nhàng như một dòng nước. Dù cơn tức giận trong lòng của Trình Minh Hi liên tục bùng phát, nhưng không có cách nào để phát tiết ra bên ngoài. Liền gia nhập vào đội của Thẩm Ngạo Kỳ, uống liền tù tì mấy cốc nước để điều tiết lại cảm xúc.
Ánh mắt của Chu Quỳnh Vũ nhìn lướt qua người của Trình Minh Ý và Trình Minh Hi, nhìn thấy vẻ mặt rất khó hiểu của hai người bọn họ. Cô ta liền cảm thấy rất nghi ngờ. Nhìn thì có vẻ Bạch Sương rất thân thiết với Thẩm Ngạo Kỳ, tuy cô ta không thể hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được có gì đó rất kỳ lạ trong bầu không khí rất khó hiểu này.
Bị ngó lơ và không ai để ý một lúc rất lâu, Chu Quỳnh Vũ cảm thấy mình không thể ngồi yên được nữa, liền chen vào cuộc nói chuyện: "Không biết Bạch tiểu thư muốn cảm ơn tôi vì chuyện gì, cô có thể nói rõ cho tôi biết được không?"
Bạch Sương bình tĩnh quay lại nhìn cô ta, khẽ xua tay: "Chuyện của cô thì tí nữa chúng ta sẽ nói sau."
Cái ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua đó, khiến cho Chu Quỳnh Vũ cảm thấy rất tức giận. Dường như cô ta không đáng để nhắc tới, cô ta khẽ nhíu mày lại. Trước khi bước vào giới giải trí, cô ta là thiên kim tiểu thư, sau khi bước vào giới giải trí, cô ta là nàng công chúa trong giới âm nhạc. Đến tận bây giờ chưa từng có ai dùng cái ánh mắt lạnh lùng và khinh thường để nhìn cô ta.
"Quản lý Bạch... À không, tổng giám đốc Bạch." Trình Minh Ý cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ một lúc rất lâu, anh mới từ tốn lên tiếng, "Có thể nói cho tôi biết em gái của cô là ai được không?"
"Ôi? Tôi quên mất chưa nói cho mấy vị biết?"
Dường như lúc này Bạch Sương mới nhớ ra chuyện này, khẽ nở nụ cười thay cho lời xin lỗi, nhìn về phía Trình Minh Hi, khẽ nâng cằm lên, "Em gái tôi tên là Bạch Y, cùng nhờ ơn của Trình Minh Hi tiên sinh, con nhóc đó mới có cơ hội bước chân vào giới giải trí. Mà tiền ăn, ở và mặc suốt nửa năm này của con bé đều do Trình Minh Ý tiên sinh chi trả. Chưa kể hai vị Trình tổng còn cấp cho con bé tài nguyên trong lúc hoạt động ở giới giải trí. Nên tôi muốn lấy tiền ra để đầu tư cho hai vị, thay cho lời cảm ơn. Nếu hai vị còn có yêu cầu khác, thì mời hai vị nói ra."
Chu Quỳnh Vũ có hơi bối rối: "Bạch Y nào vậy?"
Trình Minh Ý hơi nheo mắt lại nhìn thẳng vào mắt Bạch Sương, bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc cốc, có lẽ bởi vì đã dùng quá nhiều sức nên bàn tay đó dần trở nên trắng bệch, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, một lúc lâu sau anh mới có thể mở miệng lên tiếng: "Hóa ra Y Y chính là em gái của tổng giám đốc Bạch."
Y Y?
Sắc mặt của Trình Minh Hi và Chu Cảnh Trạm ngay lập tức thay đổi, sau đó cả hai người quay sang nhìn nhau, họ không thể tin những gì mà mình đang nghe thấy.
Bạch Y? Tiểu cô nương từ trên trời rơi xuống, hóa ra chính là em gái của tổng giám đốc công ty S&G! Họ cảm thấy điều này rất khó tin!
Đã có chỗ đứng như hiện tại, ít nhất cũng phải sở hữu cái đầu thông minh và sự khôn khéo. Người ta nói một nhưng có thể hiểu thành ba câu khác nhau. Nhìn tình hình hiện tại, Bạch Sương ngay từ đầu chính đã có ý định muốn đi đến tìm gặp Trình Minh Ý, sau khi trải qua cú sốc, Trình Minh Hi muốn định mở miệng ra nói chuyện gì đó. Chu Cảnh Trạm ngay lập tức ném cho anh ta một cái ánh mắt ra hiệu, ý bảo anh ta phải giữ im lặng. Chuyện của Bạch Y và anh trai của anh ta xảy ra trong khoảng thời gian này, Trình Minh Hi có biết sơ qua, nên anh ta quyết định giữ im lặng để quan sát tình hình.
Đúng lúc này, người phục vụ gõ cửa, rồi mang thức ăn vào. Tiếng bát đĩa chạm vào mặt bàn gỗ dù nghe rất nhỏ nhưng cũng phần nào giảm bớt bầu không khí xấu hổ ở trong phòng.
"Còn hai món nữa chưa được bưng lên, tí nữa chúng tôi sẽ mang lên cho mấy vị." Phục vụ sinh khẽ cúi người xuống lịch sự mời mọi người, "Mời các vị thưởng thức bức tối."
Bạch Sương là người duy nhất vẫn còn có thể thoải mái nói chuyện: "Cảm ơn."
Thẩm Ngạo Kỳ quay sang nhìn trộm bốn người đang ngồi phía đối diện, sắc mặt của mấy người này bây giờ nhìn rất khó coi. Điều đó càng khiến cho cậu ta cảm thấy vui vẻ, cười nhiều đến mức đau cả bụng. Được rồi được rồi, bỏ ra ít tiền để đi đầu tư, nhưng mà đột nhiên được xem miễn phí một vở kịch rất hay.
Bắc Kinh thực sự rất tuyệt vời, lại còn có nhiều trò hay như vậy, đột nhiên cậu ta không nỡ rời xa Bắc Kinh.
Chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, khiến cho Trình Minh Ý trở tay không kịp, hướng câu chuyện trong buổi đàm phán đột nhiên bị thay đổi bất ngờ. Nhưng anh cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Sương, "Tổng giám đốc Bạch, chuyện giữa tôi và Y Y..."
"Chuyện giữa hai người, tôi thực ra đã điều tra rất rõ ràng."
Lúc cười nhìn Bạch Sương thực sự rất giống Bạch Y. Một người nhìn giống như ánh mặt trời rực rỡ, một người lại nhìn giống như ánh trăng dịu dàng trên bầu trời đêm.
"Tôi nhắc nhở và phê bình Y Y rồi. Lần trước lúc con bé gặp mặt Chu tiểu thư và Trình tiểu thư, đáng lẽ nên cầm tờ chi phiếu mà Trình tiểu thư đưa cho, hoặc biết ý nên rời đi. Đằng này lại không biết xấu hổ, còn ở lại làm phiền Trình tổng trong suốt một thời gian rất dài. Cho nên lần này, tôi lấy danh nghĩa của S&G đầu tư cho hai vị, mong hai vị có thể tha lỗi cho con bé… Còn về phía Ngạo Kỳ." Bạch Sương bật cười khẽ xoa đầu Thẩm Ngạo Kỳ, "Dù sao thì trong lĩnh vực du lịch, cho dù cả về năng lực lẫn độ nổi tiếng, thì tập đoàn của cậu nhóc này cũng là một trong đối tác mà rất nhiều người mong có cơ hội để hợp tác."
Trình Minh Vi mới chỉ gặp qua Bạch Y có một lần, Trình Minh Ý đương nhiên có thể hiểu được Bạch Sương đang ám chỉ điều gì. Mà Chu Quỳnh Vũ hiển nhiên cũng đoán ra được, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, nghe câu nói này của Bạch Sương, dù có ngu dốt đến cỡ nào thì cũng đều đoán ra được. Bạch Sương ngày hôm nay đi đến đây, để mở một bữa tiệc Hồng Môn Yến[1]. Bàn tay cô ta đang nắm chiếc cốc khẽ run lên, nhưng cô ta vẫn cố nắm chặt lấy nó, dường như chỉ buông nó ra thì mọi người sẽ phát hiện ra hành động của cô ta.
[1] Bữa tiệc Hồng Môn Yến để lý giải sâu sắc về đạo lý: Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa
"Chuyện của Trình tổng, tôi với ngài đã tính toán rõ ràng với nhau xong. Bây giờ thì đến được phiên của Chu tiểu thư."
Rõ là giọng nói dịu dàng du dương như bây giờ giống như tiếng súng nổ bên tai, đôi tai rất nhạy bén nên cô ta có thể nghe rõ được sự lạnh lùng trong câu nói đó, Chu Quỳnh Vũ khóe môi khẽ run lên: "Tôi... cũng chưa từng giúp đỡ Tiểu Bạch chuyện gì cả, nên tổng giám đốc Bạch không cần phải khách khí."
Chu Cảnh Trạm quay sang nhìn, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng hoảng sở của Chu Quỳnh Vũ, cảm thấy có hơi nghi ngờ, "Tiểu Bạch đâu có nợ ân tình nào của Quỳnh Vũ."
Bạch Sương khẽ mỉm cười, tao nhã khẽ nhếch chân lên, khẽ xoay người lại nhìn thẳng về hướng đối diện, tay khẽ nâng lên rồi lại hạ xuống, "Đương nhiên là có rồi. Nhất là việc Chu tiểu thư từng tung rất nhiều tin đồn sai sự thật về Y Y, cũng từng ngáng chân ra cản đường con bé rất nhiều lần. Thậm chí còn nhiều lần khiến con bé bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió, nhưng cũng may nhờ đó mà em gái của tôi đã được học rất nhiều bài học bổ ích. Em gái tôi từ nhỏ đến lớn đã được người trong nhà hết mức nuông chiều, khó lắm mới có dịp được rèn luyện trí óc như vậy. Bây giờ, khi tôi gặp lại con bé, nhìn thấy con bé ngày càng trưởng thành, hiểu chuyện và thông minh hơn lúc trước rất nhiều. Chính vì vậy, tôi rất muốn đi đến đây để cảm ơn Chu tiểu thư."
"Cô nói cái gì vậy?!"Nụ cười trên khóe môi của Chu Cảnh Trạm dần tắt, quay mặt sang nhìn chằm chằm vào Chu Quỳnh Vũ, giọng nói rất nghiêm túc, "Quỳnh Vũ, những gì mà tổng giám đốc Bạch nói có phải là sự thật không?"
Bình thường, cậu ấy vừa phải lo chuyện công ty lẫn chuyện trong gia đình. Nên cũng không có thời gian lên đọc mấy tin tức liên quan đến giới giải trí. Cho nên mấy chuyện ồn ào trên mạng, cậu ấy thực sự không hề biết chuyện gì cả. Chu Cảnh Trạm trong lòng vừa bực vừa lo lắng, lại còn nhìn thấy Chu Quỳnh Vũ cứ ấp úng mãi mà không chịu lên tiếng. Quay sang nhìn thử Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi, nhìn thấy sắc mặt của cả hai không hề ngạc nhiên, có lẽ chuyện này hai người đó cũng biết. Tâm trạng của Chu Cảnh Trạm ngay lập tức trùng xuống.
Chu Quỳnh Vũ khẽ cắn môi dưới, bàn tay để ở phía dưới bàn liên tục bấu chặt vào tà váy, cố gắng duy trì nét mặt thanh cao và sang chảnh, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Bạch không cần phải khách khí như vậy đâu. Thực ra tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm. Tôi cùng với Tiểu Bạch đã nói rõ ràng với nhau tất cả mọi chuyện. Về sau tất cả mọi người đều bình an vô sự." Nói xong, liền quay sang nhìn về phía Trình Minh Ý, để mong anh có thể giúp đỡ mình. Ngày hôm đó nói trắng ra, thì anh cũng có mặt ở đấy.
Bình an vô sự? Bạch Sương đáy mắt lóe lên một tia châm chọc.
Trình Minh Ý không thèm để ý tới ánh mắt của cô ta, liền quay sang hỏi Bạch Sương: "Tổng giám đốc Bạch, mấy ngày hôm nay Y Y đang ở chỗ của cô?"
"Đúng vậy? Em gái của tôi thì đương nhiên là phải ở cạnh bên tôi. Trong công ty có mấy việc cần con bé phải giải quyết." Bạch Sương tiếp tục quay sang nhìn Chu Quỳnh Vũ, "Chu tiểu thư, mấy lời cô nói với Y Y ngày hôm đó, không hề liên quan gì đến tôi cả. Ngày hôm nay, tôi đến đây để cảm ơn cô. Cô không thể cự tuyệt thành ý của tôi được. Tôi đã mất nhiều năm, mà vẫn không có cách nào để dạy bảo lại con bé. Chu tiểu thư chỉ ném mấy hòn đá xuống giếng mà đã ngay lập tức dạy bảo được con bé."
Chu Quỳnh Vũ cảm thấy lạnh hết sống lưng, vì là một minh tinh nổi tiếng nên lúc nào cũng phải kiểm soát biểu cảm trước truyền thông và người hâm mộ. Lúc này cô ta thầm phải cảm ơn điều này, chính vì vậy bộ dạng của cô ta cũng không đến mức quá xấu hổ, "Tổng giám đốc Bạch, chuyện của tôi với Bạch Y, cứ để hai người chúng tôi giải quyết riêng."
"Chu tiểu thư vẫn muốn cự tuyệt lòng tốt của tôi?" Bạch Sương vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên khóe môi, nhiệt độ trong đôi mắt liên tục hạ xuống, "Tuy rằng mọi chuyện có hơi phiền toái, những mấy rắc rối mà cô gây ra, không may mắn là tôi đã thu thập được hết manh mối và chứng cứ. Nhưng bởi vì Chu tổng thực sự đối xử rất tốt với Bạch Y. Nên tôi sẽ cho cô một lựa chọn, cô hãy thú nhận tất cả mọi chuyện."
Sắc mặt của Chu Quỳnh Vũ khẽ biến sắc: "Thú nhận chuyện gì?"
"Cô làm ra những chuyện gì, thì cô tự thú nhận tất cả những chuyện đó. Cô nghĩ đi, cô tự lên tiếng thú nhận. Hay là để tôi đi đến gặp mặt giới truyền thông để nói chuyện. Cô nghĩ đi cách nào thì tốt hơn." Bạch Sương nói, "Em gái của tôi không thể về nhà mà mang theo một tấn nước bẩn được."
Trên chiếc bàn gỗ được trưng bày những món ăn nhìn rất ngon miệng, nhưng bây giờ tất cả đã nguội, màu sắc của tất cả các món ăn cũng dần biến đổi. Hiện tại không hề có bất kỳ ai muốn đụng đũa.
Chu Cảnh Trạm là người thông minh nhanh nhạy, chỉ một vài câu, cậu ấy ngay lập tức đoán ra được những chuyện gì xảy ra trên mạng suốt mấy tháng nay. Mà cậu ấy cũng hiểu rõ tâm tư mà bấy lâu nay Chu Quỳnh Vũ dành cho Trình Minh Ý. Mà tâm lý mấy người đứng xem so với mấy người trong cuộc thì đã sớm có thể đoán ra được chân tướng. Nhưng cậu ta thực sự không thể tưởng tượng ra được, em gái của cậu ấy đã làm ra nhiều chuyện mất thể diện như vậy. Huống hồ, cậu ấy làm bạn với cả Trình Minh Ý và Bạch Y. Hiện tại cậu ấy đứng về phía bên nào cũng không ổn.
Chu Cảnh Trạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giờ chỉ biết ném ánh mắt cầu cứu về phía đối diện, hy vọng hai anh em nhà kia có thể đứng ra hòa giải.
Trình Minh Hi thực sự cảm thấy rất bối rối, đến tận lúc này anh ta cũng không thể hiểu lý do vì sao anh ta lại có mặt ở đây. Những vấn đề hay rắc rối giữa Chu Quỳnh Vũ và Bạch Y, rõ ràng đâu có liên quan gì đến anh ta. Tại sao lại kéo anh ta vào. Bây giờ điều anh ta muốn làm nhất chính là đứng dậy bỏ về nhà để cùng mẹ đi ra vườn chăm sóc cây cảnh.
Người đang chìm đắm trong tình yêu cũng không phải là anh ta, nhưng người bận rộn công việc chính là anh ta.
Hiện tại chuyện này chẳng hề liên quan gì đến anh ta cả?
Chu Quỳnh Vũ ném ánh mắt giúp đỡ nhưng không hề có ai đáp lại cô ta cả, cô ta cắn chặt lấy khóe môi, một lúc rất lâu, cô ta mới từ tốn lên tiếng: "Tôi biết hành động của tôi không phải, cho tôi gửi lời xin lỗi. Tổng giám đốc Bạch, nhưng tôi cần có chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện."
Bạch Sương dùng tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, ý bảo cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, "Cô đã không còn thời gian để suy nghĩ, bây giờ cô nên tìm cách để thuyết phục tôi. Hơn nữa, bây giờ cô chỉ còn cách đồng ý với điều kiện của tôi."
"..."
Mọi người ngồi trên bàn đều đang trầm tư suy nghĩ, không hề có bất kỳ ai lên tiếng. Sự im lặng của tất cả mọi người càng khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên rất ngột ngạt. Thẩm Ngạo Kỳ cảm thấy bộ phim này ngày càng nhàm chán, cậu ta cảm thấy có hơi buồn ngủ. Và bắt đầu lăn tăn suy nghĩ xem bộ phim này có đáng bỏ ra mấy triệu để đầu tư hay không. Càng nghĩ càng cảm thấy nản. Vừa đang định mở miệng ra ngáp, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang lên, làm bay mất cơn buồn ngủ.
"Chậc chậc, Y Y gọi điện thoại đến." Cho dù nói ra cái tên người được nhắc nhiều nhất trong bữa tiệc. Nhưng sắc mặt của Thẩm Ngạo Kỳ vẫn rất bình thản. Rồi quay sang đưa điện thoại cho Bạch Sương nhìn.
"Nghe đi."
Thẩm Ngạo Kỳ ngẩng đầu lên, lại nhớ đến tình cảnh rất xấu hổ ở trước mặt, bĩu môi, khẽ nhấn nút nghe, rồi ngay lập tức đưa điện thoại cho Bạch Sương, sau đó liền nở nụ cười rất đắc ý.
Bạch Sương: "..."
Điều cảm thấy may mắn nhất, đây không phải là em ruột. Nếu không nhất định phải đánh cho một trận nhừ tử.
"Kevin, cậu đã ăn bữa tối chưa, đi ăn với..."
"Y Y." Giọng nói dịu dàng của Bạch Sương trực tiếp đánh gãy lời nói của Bạch Y, thấy đầu dây bên kia im phăng phắc, thậm chí còn cảm nhận được nỗi sợ hãi của người kia, Bạch Sương suýt chút nữa thì không nhịn nổi cười, "Hai người bọn em đang định đi ăn bữa tối ở đâu? Thế hả, tại sao lại tình cờ đến như vậy…. Được rồi, đi qua chỗ bọn chị đi… Ừ, hiện tại chị đang ngồi ở phòng A1, em đi qua đây đi."
Bạch Sương sau khi cúp máy, liền quay sang chớp mắt mấy cái nhìn Chu Quỳnh Vũ: "Chu tiểu thư, mấy lời cô vừa nói với tôi, cô có thể nói lại một lần nữa trước mặt Bạch Y được không?"
***
Nếu người trước mặt là Thẩm Ngạo Kỳ hay là Bạch Sương, cô có thể dùng sự chân thành từ trái tim ra để đáp lại bọn họ. Nhưng người trước mặt cô lại chính là Lục Thừa Hàng, dường như linh hồn và thân thể lúc này của cô dường như bị tách rời nhau ra, cô giống như một người đang ngồi nghe hai người bọn họ nói chuyện.
Có lẽ bởi vì trong mấy năm nay, Lục Thừa Hàng và nguyên chủ đã có với nhau rất nhiều hiểu lầm. Hơn nữa, chính nguyên chủ không muốn để lộ cảm xúc thật trong lòng của cô ấy khi ở trước mặt Lục Thừa Hàng. Có lẽ giờ nó đã hình thành một thói quen khó bỏ.
Mà Lục Thừa Hàng bây giờ, nhìn anh ta không hề giống hình tượng nam phụ độc ác trong đầu Bạch Y. Mà anh ta cũng biết ý, biết cô không thích, nên vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô. Nên bây giờ cả hai chỉ giống như hai người bạn cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi kể cho nhau nghe chuyện trong công việc và mấy điều lặt vặt trong cuộc sống. Bạch Y cũng dần gỡ bỏ những khúc mắc, cô dường như đã bỏ qua tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện xấu lẫn chuyện tốt. Cả hai cùng nhau thưởng thức bữa tối rất vui vẻ.
Đột nhiên, Bạch Y lại có một linh cảm nào đó, cô lo lắng cho Thẩm Ngạo Kỳ đáng thương tội nghiệp đến giờ này rồi mà vẫn chưa có cơm ăn. Liền nhờ Lục Thừa Hàng gọi điện thoại đến cho cậu ta, hỏi cậu ta có muốn đi qua đây ăn bữa tối với hai người không.
"Em gọi điện hỏi cậu ấy đi. Ngạo Kỳ vẫn còn giận anh nên chắc cậu ấy sẽ không nghe máy đâu."
"Lý do vì sao?"
Lục Thừa Hàng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt thẳng thắn chính trực của Bạch Y, anh ấy cảm thấy có hơi khó nói: "Mấy năm nay anh từng làm rất nhiều chuyện tổn thương đến em. Vì chuyện này nên cậu ấy cảm thấy rất khó chịu với anh."
"..." Bạch Y im lặng tầm khoảng hai giây, cảm thấy có hơi xấu hổ, "Mọi chuyện bây giờ đã là quá khứ, cho nên…"
"Em nói rất đúng." Lục Thừa Hàng nở nụ cười, "Mọi chuyện bây giờ đã qua."
Người bạn thân từ nhỏ vẫn luôn bảo vệ cô, chuyện này thực sự rất cảm động. Sau một hồi đắn đo, cô quyết định lôi điện thoại của mình ra để gọi điện cho Thẩm Ngạo Kỳ.
Lúc bọn họ đặt chân đến phòng A1, nhìn thấy rõ khuôn mặt những người xuất hiện ở trong phòng ăn. Sự thật đập ngay vào trong mắt khiến cho Bạch Y rất hối hận. Tại sao cô lại đồng ý xuất hiện ở đây chứ.
Nhưng người cô bây giờ đã không còn nghe theo lý trí, cô khẽ lùi về phía sau một bước, Lục Thừa Hàng nhanh tay đỡ lấy cô. Không biết có phải đây là động tác quen thuộc giữa nguyên chủ và Lục Thừa Hàng. Đột nhiên trong đầu cô lại xuất hiện một đoạn hồi ức.
"Y Y, Thừa Hàng, hai đứa cũng vào đây ngồi đi." Bạch Sương đứng dậy, khẽ vẫy tay ra hiệu với hai người.
Dù sao bây giờ mọi chuyện cũng thành ra như vậy, cuối cùng thì não bộ trong đầu của Chu Cảnh Trạm cũng hoạt động trở lại. Cậu ấy nghe lập tức loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Làm dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ chào đón Bạch Y và Lục Thừa Hàng. Cả hai ngồi xuống vị trí cạnh Bạch Sương.
Bạch Y không thể ngờ đến, mình sẽ đến gặp Trình Minh Ý trong trường hợp như vậy, nhìn tâm trạng của anh thì có vẻ vẫn ổn, đã mấy ngày nay hai người bọn họ chưa từng nhìn thấy nhau, nên Bạch Y có cảm giác so với lúc trước nhìn Trình Minh Ý có vẻ đẹp trai hơn, chắc anh vẫn sống rất tốt. Điều đó khiến trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn. Đến mức xem nhẹ cái ánh mắt buồn bã của đối phương.
Mọi người có thể đến muộn, nhưng không được phép vắng mặt.
Nhìn bữa tiệc hồng môn yến trước mặt, cho dù không hề có bất kỳ ai lên tiếng, nhưng chỉ cần nhìn những vị khách quý này. Bạch Y ngay lập tức có thể đoán ra được đây là một trong số cách chiêu thức mà Bạch Sương thích dùng nhất. Bởi vì, cô ấy cũng từng dùng cách này để trừng trị nguyên chủ cùng Thẩm Ngạo Kỳ.
Lục Thừa Hàng khẽ nhìn lướt qua những món ăn được bày rất ngay ngắn ở trên bàn, hình như tất cả đều đã nguội, "Tại sao trên bàn có nhiều món như vậy mà vẫn chưa có ai đụng? Chẳng lẽ đầu bếp ở chỗ này tay nghề rất kém, hay là mấy món ăn này không hợp khẩu vị của mọi người?"
Trình Minh Hi khẽ nhíu mày hỏi: "Vị này là ai vậy?"
Lục Thừa Hàng: "Tôi là..."
"Bạn thân của tôi." Bạch Y ngay lập tức ngắt lời anh ta, "Vị này chính là Trình Minh Hi tiên sinh, chính là vị sếp cũ của tôi. Mấy tháng nay tôi có quay một vài bộ phim, có gặp phải một chút chuyện phiền toái. Cũng nhờ có hai vị Trình tổng đây giúp đỡ, nên tôi cũng không đến mức phải rơi vào đường cùng."
Trình Minh Ý sắc mặt ngay lập tức thay đổi, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Bạch Y. Bạch Y cũng có thể cảm nhận được cái ánh mắt rất quen thuộc, ngẩng đầu lên nở nụ cười trấn an anh. Hai người không có ai ra gì, ngang nhiên trao đổi ánh mắt với nhau. Cả hai đều có thể cảm nhận sự quen thuộc và cảm giác an tâm do đối phương mang lại.
Lục Thừa Hàng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, tỏ vẻ không biết gì, cố ý hỏi thêm: "Chị, chị đừng có nói với em, là chị định kêu em với Y Y đến đây để giải quyết đống thức ăn này?"
"Được rồi, em với Y Y cứ ăn bao nhiêu tùy thích? Hôm nay chị vì Y Y mà đứng ra mở tiệc thiết đãi mọi người. Bây giờ thì xin mời Chu tiểu thư."