Bạch Sương khẽ nhếch môi lên, không muốn nói mấy lời vô nghĩa, nên cô ấy trực tiếp thuật lại những gì mà cô ấy và Chu Quỳnh Vũ vừa nói lúc nãy. Thẩm Ngạo Kỳ sợ chuyện vẫn chưa đủ lớn, thi thoảng lại xen vào nói mấy câu.
Tay của Chu Quỳnh Vũ nắm chặt lấy khăn trải bàn, bây giờ cô ấy thực sự mất kiểm soát, cô ta không biết mình nên phải nói những gì.
"Y Y, ý của em thế nào?" Bạch Sương hỏi.
Bạch Y trợn tròn mắt há hốc mồm lên nhìn, rồi quay lại nhìn Thẩm Ngạo Kỳ, cô thực sự muốn đứng lên vỗ tay vì những hành động nghĩa hiệp của Bạch Sương.
Sắc mặt của Chu Quỳnh Vũ nhìn có vẻ không được tốt, đứng trước mặt của tất cả mọi người, và còn cả người cô ta thích ở đây, liên tục nhận cái tát thẳng vào mặt, sau đó còn phải nhận những cú thúc thật mạnh lên người.
Trong suốt gần hai mươi năm qua, cô ta chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh thê thảm như vậy. Mọi thứ mà cô ta muốn có đều dễ dàng dành được, đến bây giờ cô ta chưa từng hối hận vì đã làm điều đó. Nhưng vào thời khắc này, Chu Quỳnh Vũ thực sự vô cùng hối hận, cô ta đối chọi gay gắt với Bạch Y, đơn giản chỉ muốn đuổi Bạch Y đi, để cô ngày càng xa cách với Trình Minh Ý. Để cô ta có cơ hội được ở bên cạnh người mà cô ta thích.
Nhưng mà...
Chu Quỳnh Vũ quay sang nhìn người kia, từ khi Bạch Y bước vào ánh mắt của người kia vẫn chưa bao giờ rời khỏi cô ấy. Trong lòng cô ta cảm thấy rất chua xót. Cứ tưởng người mà cô ta có thể tùy tiện đùa giỡn, lại khiến cho cô ta phải nhận vô số sự phiền toái. Giờ thì cô ta cũng hiểu cảm giác tự đưa tay lên tát thẳng vào mặt mình.
"Tiểu Bạch, không phải lần trước hai người chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau rồi sao." Chu Quỳnh Vũ cố gắng duy sự nét mặt bình tĩnh và thanh cao, "Tất cả chỉ là hiểu lầm, đâu cần phải làm quá lên như vậy, nếu không sau này… gặp lại nhau tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó xử."
Bạch Y đắn đo suy nghĩ: "Chị của tôi cảm thấy tôi giải quyết chuyện này vẫn chưa ổn. Nên tôi cũng không còn có cách nào khác. Hơn nữa, người bạn thân thiết của cô, Dương Nguyệt ý cô ta cũng nhân cơ hội đó cũng nhúng tay vào để trả thù tôi. Nên không thể nói bỏ qua là bỏ qua được."
Chu Cảnh Trạm cố nặn ra một nụ cười: "Tiểu Bạch, tôi biết Quỳnh Vũ đã làm ra rất nhiều chuyện không phải. Cũng một phần bởi vì tôi không dạy dỗ con bé cẩn thận. Em có thể nể tình tôi tha cho con bé lần này?"
Bạch Y khẽ quay người lại, nhìn về phía của Trình Minh Ý, đúng lúc bắt gặp cái ánh mắt sáng rực lên của anh, trong lòng cô khẽ run lên, đúng là giấu đầu hở đuôi. Cô ho nhẹ mấy tiếng, mỉm cười nói: "Chu tổng, trong suốt hai tháng nay tôi liên tục gặp phải mấy chuyện không đâu khiến tôi thực sự rất mệt mỏi. Cũng vì nể tình anh, nên chị gái tôi mới cho Chu tiểu thư một cơ hội. Để cô ấy có thể nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với giới truyền thông. Làm như vậy thì ít nhất quyền chủ động vẫn còn nắm trong tay của cô ấy. Truyền thông báo chí sẽ chỉ viết theo những gì mà cô ấy đã làm. Cũng để các cư dân mạng có cái nhìn đúng đắn về sự việc này. Hiện tại thì đây chính là cách làm tốt nhất."
Ý của câu nói này, không hề có chuyện dễ dàng tha thứ cho Chu Quỳnh Vũ, cô ta đã rất nhiều lần đi tìm đến Bạch Y để gây sự, nếu không đáp trả lại, không biết ngày mai liệu có tin đồn tập đoàn S&G đã bị phá sản. Mà tóm lại đằng nào thì cũng phải chết. Đơn giản là chọn cái chết tử tế, hay là cái chết không tử tế, mọi chuyện đều do bạn quyết định.
Chu Quỳnh Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, hai khóe mắt đỏ ửng lên, khẽ kéo lấy dây của balo đeo trên lưng, lập đi lập lại hành động như vậy mới khiến cho cô ta trở nên bình tĩnh lại.
"Tôi xin lỗi mọi người, buổi tối ngày hôm nay tôi còn có việc bận, nên tôi sẽ đi trước." Chu Quỳnh Vũ cố hết sức để đứng dậy, "Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện."
Bạch Y quay lại nhìn cô ta, lạnh lùng lên tiếng: "Cô cứ đi thong thả, tôi sẽ đợi câu trả lời của cô, nhưng tôi không chờ được lâu đâu."
Bạch Sương nhìn dáng vẻ chạy hớt hải của Chu Quỳnh Vũ, khẽ nở nụ cười rạng rỡ, vỗ nhẹ lên cánh tay của Chu Cảnh Trạm, dịu dàng nói: "Chu tổng, tôi cũng có em gái, nên giờ tôi thực sự thấu hiểu cảm nhận của anh lúc này. Nhưng tôi thực sự rất hứng thú với cái dự án mà các anh đang làm. Mà tôi thực sự rất tín nhiệm năng lực của anh và Trình tổng. Nên tôi thực sự rất muốn có cơ hội hợp tác với anh."
"Cảm ơn tổng giám đốc Bạch, tôi hiểu được mà."
Chu Cảnh Trạm cố nở nụ cười, chuyện này rõ ràng người sai là Chu Quỳnh Vũ. Dù có sự hậu thuẫn của S&G, Bạch Sương cũng không có ý định chia rẽ tình cảm của Chu Quỳnh Vũ với Chu gia. Cô ấy làm như vậy đã là quá khách khí rồi. Vì thế tốt nhất là cậu ấy nên về nhà để dạy dỗ em gái mình thật cẩn thận. Nên Chu Cảnh Trạm cũng không muốn nhắc tới chuyện này nữa.
"Trình tổng." Người từ nãy đến giờ luôn giữ im lặng, Lục Thừa Hàng đột nhiên lên tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, "Tại sao anh cứ nhìn chằm chằm vào Y Y, làm như vậy có phải là có hơi thất lễ rồi không."
Trình Minh Hi cảm thấy hơi bất bình: "Bạch Y là bạn gái của anh trai tôi. Anh ấy nhìn cô ấy như vậy thì đâu có gì sai?"
Lục Thừa Hàng nở nụ cười: "Hóa ra thì Trình tổng cũng biết cô ấy là người bạn gái của anh trai anh. Tôi còn tưởng anh cũng giống với Trình tiểu thư, luôn muốn nghĩ cách để đuổi cô ấy đi."
"?"
Bạch Y có hơi bối rối quay người lại nhìn về phía của Lục Thừa Hàng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Thừa Hàng mỉm cười, đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt, vì nụ cười đó mà càng trở nên rạng rỡ và xinh đẹp hơn.
Có phải Lục Thừa Hàng, nhìn thấy cô bị đối xử bất công nên anh ta cũng muốn đòi lại công bằng cho cô?
Sắc mặt của Trình Minh Hi trở nên tối sầm lại. Trình Minh Ý nhìn thẳng vào mắt của Lục Thừa Hàng, nhiệt độ trong đôi mắt của anh liên tục giảm xuống, "Luật sư Lục, tôi biết có nhiều chuyện em gái và em trai của tôi làm không phải. Nhưng tôi sẽ nhắc nhở và dạy dỗ lại bọn họ. Không đến lượt anh phải chất vấn."
Bạch Sương khẽ ừ một tiếng: "Cho tôi hỏi, tôi có tư cách để chất vấn không?"
Thẩm Ngạo Kỳ không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, "Chị, không phải là em muốn đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng người này chỉ vì Y Y giấu diếm anh ta một chút việc, anh ta liền đuổi Y Y ra khỏi nhà."
Bạch Y trợn tròn mắt lên nhìn: "Chú ý cách dùng từ!"
Bạch Sương bật cười nói: "Đã biết, câm miệng lại."
Thẩm Ngạo Kỳ rụt cổ lại, làm cái động tác khâu miệng.
Bạch Y khẽ kéo tay áo Bạch Sương, nói: "Chị, thực ra thì..."
"Được rồi, câm miệng lại."
"..."
Đã gia nhập đoàn quân "câm miệng lại".
Lục Thừa Hàng giọng nói rất nghiêm túc: "Chị, có cần phải nhờ đến pháp luật vào cuộc không ạ? Em luôn sẵn sàng chờ mệnh lệnh của chị."
"Cậu cũng câm miệng lại." Bạch Sương nụ cười trên khóe môi liền tắt, nhìn về phía Trình Minh Ý, giọng điệu rất ôn hòa nhưng lại rất kiên quyết, "Trình Minh Ý tiên sinh, tôi thực sự muốn gửi lời cảm ơn đến anh. Trong thời điểm mà Y Y sa sút nhất, anh đã đưa tay ra giúp đỡ con bé. Tuy nhiên, tôi thực sự không đồng tình với cách cư xử của cả anh lẫn người nhà anh. Nên tôi sẽ chi 500 triệu ra để đầu tư như vậy cũng thay cho lời cảm ơn của gia đình chúng tôi gửi đến anh. Nhất là anh với Trình Minh Hi tiên sinh, tôi có thể ngay lập tức ở đây ký tờ chi phiếu để bày tỏ lòng biết ơn. Chuyện liên quan tới Bạch Y ở Bắc Kinh này, chính thức kết thúc tại đây."
Trình Minh Ý vội vàng lên tiếng: "Không được!"
Bạch Sương khẽ mỉm cười: "Anh cũng câm miệng lại."
***
Bạch Y cố nhớ lại cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết. Tác giả đã viết ra gần mấy chục vạn chữ, nhưng cốt truyện chưa từng có người nào dám bắt nam chính "phải câm miệng lại". Dựa vào những ngày tháng mà cô sống chung với nam chính, Trình Minh Ý là một con người rất hoàn hảo, từ nhân cách đến ngoại hình, đặc biệt là năng lực làm việc, anh không hề có một điểm nào đáng để chê cả. Chắc hẳn là vẫn chưa từng có ai dám nói câu này với anh.
Bạch Y thực sự muốn quỳ xuống để vái Bạch Sương làm sư phụ.
Bởi vì cô đang quá hoảng sợ, tâm hồn cô vẫn còn đang treo ngược trên cây mà đã bị Bạch Sương lôi về khách sạn, lúc chuẩn bị bước vào phòng tắm suýt chút nữa thì cô đâm vào tường. Đến tận khi nước từ vòi hoa sen chảy xuống, cô mới dần tỉnh táo lại.
Kevin luôn tận dụng mọi thời cơ để nịnh nọt Bạch Sương, đồng thời cũng chứng tỏ lòng trung thành của cậu ta dành cho Bạch Sương, để sau này Bạch Sương sẽ không tính sổ vì cậu ta lỡ tay giúp cô giấu diếm mấy chuyện ở đây. Nhìn là biết người này không có hy vọng.
Bạch Y từ trong phòng tắm bước ra, thì cô đã nhìn thấy Bạch Sương đã mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu đỏ rượu, lộ ra cặp chân dài và trắng nõn nà. Cô ấy khẽ dựa lưng vào ghế sofa, đang ngồi xử lý nốt công việc, dáng vẻ vừa dịu dàng vừa tao nhã đặc biệt là rất có khí chất. Ngay lúc này, trong đầu Bạch Y lại nhớ đến hình ảnh Trình Minh Ý ngồi xem tài liệu trên bàn làm việc. Cô cũng thường xuyên đứng ở góc độ này để quan sát anh.
"Có chuyện gì muốn nói với chị à." Bạch Sương cũng không ngẩng đầu lên nhìn, "Mau ngồi xuống ghế đi."
Là chị em ruột, thì không cần thiết phải quá khách sáo với nhau. Bạch Y ngồi xuống bên cạnh Bạch Sương, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Chị, trong khoảng thời gian trước hai vị Trình tổng luôn chăm sóc và giúp đỡ em rất nhiều, em biết chị đang tức giận nhưng cũng không nên làm như vậy?"
Bạch Sương từ từ đặt máy tính laptop xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em có biết lý do vì sao Chu Quỳnh Vũ nhằm vào em không. Còn không phải là do cậu ta hay sao. Nhớ lại những rắc rối mà em gặp phải suốt mấy tháng nay. Chị không đánh cậu ta một trận nhớ đời là đã quá khách khí với cậu ta rồi."
"Nhưng Chu Quỳnh Vũ cũng đâu có chiếm được tiện nghi gì từ em đâu. Cuối cùng thì cô ta lại tự rơi xuống cái chiếc hồ mà cô ta tự đào."
"Chính vì vậy chị mới không tìm đến em để tính sổ." Bạch Sương lạnh lùng nhìn cô , "Nếu không thì trước khi đi đến xử lý bọn họ, thì người đầu tiên chị muốn xử chính là em đó."
"..." Bạch Y lại nhớ tới lời nói trong đêm nay của Lục Thừa Hàng, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, "Chị, vấn đề của em và Thừa Hàng đã được giải quyết ổn thỏa, bây giờ cả hai người bọn em coi nhau như là người thân. Lý do vì sao chị lại đối xử rất hung dữ với Trình Minh Ý?"
Bạch Sương cảm thấy có hơi ngạc nhiên, sau đó liền bật cười: "Đã rất nhiều năm rồi, chị không còn nghe thấy em gọi cậu ấy bằng cái tên Thừa Hàng. Cả hai người bọn em như nước với lửa. Nhưng chỉ vì Trình tổng, chị mới nói cậu ta có mấy câu mà em đã cảm thấy không được vui. Có khi tí nữa còn nói với chị, từ nay hai người chúng ta không còn là chị em nữa… Hầy, chẳng lẽ em không hiểu vì sao chị lại làm như vậy. Chẳng lẽ em muốn chị nói toạc ra vì cậu ấy đã từng đuổi em đi. Thì ít nhất cũng phải cho chị trừng phạt cậu ấy một chút."
Bạch Y khẽ nhún vai: "Tình hình hiện tại, chúng em không còn ở bên cạnh nhau nữa. Đối với anh ấy, đó chính là sự trừng phạt đau khổ nhất. Mà em cũng như vậy. Chúng em cần một khoảng thời gian tách nhau ra, để cả hai ngươi phải bình tĩnh và suy xét lại tất cả mọi chuyện."
Bạch Sương khẽ ồ lên một: "Sao nhìn em tự tin vậy?"
Bạch Y khẽ gật đầu, giờ tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng. Cô không còn điều gì để băn khoăn và lo lắng. Lúc này, cô cũng có thể thẳng thắn đối diện với cảm xúc thực sự bên trong người cô. Cô thích Trình Minh Ý, mà Trình Minh Ý cũng rất thích cô. Chắc chắn đó không phải là lý do anh là mục tiêu cô cần tán tỉnh, mà là bởi vì trái tim của cô thực sự đã rung động.
Bạch Sương nhìn nét mặt nghiêm túc và có phần hơi cố chấp của Bạch Y, rất khó để có dịp nhìn cô nhìn vậy. Cô ấy dịu dàng xoa đầu cô, "Em nói rất đúng, ở Thượng Hải vẫn còn một vài công việc chưa được xử lý xong. Ngày mai, em với Thừa Hàng cũng nhau đi qua đấy. Làm như vậy để cho hình phạt trở nên tàn khốc hơn."
"?"
Bạch Y cùng Bạch Sương đã từng đề cập qua, mấy cái dự án đầu tư hay liên quan đến tài chính đều sẽ được giao cho cô. Nhưng quyền quyết định thì vẫn giao cho Bạch Sương. Bởi vì cô cảm thấy mình vẫn chưa phù hợp với chức vị và trọng trách mình được giao.
Bạch Sương lại nghĩ khác, cô em gái lúc trước chưa từng để tâm tới công việc phải rất vất vả mới đi đúng hướng. Mà phải rèn sắt khi còn nóng, ngay lập tức đóng gói hành lý đưa con bé đến Thượng Hải ngay và luôn. Chưa kể chi nhánh chính của công ty S&G là ở Thượng Hải, cũng nên để cho con bé quen dần với các xử lý công việc.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, Bạch Y vẫn chưa kịp chuẩn bị, hiện tại cô đang ngồi trong phòng chờ dành cho khách vip, cô ngơ ngác quay sang nhìn người nam nhân đang ngồi xem tài liệu ở bên cạnh. Chuyến đi lần này Thẩm Ngạo Kỳ sẽ không đi cùng. Mà khi đi làm việc thì việc phải đi công tác là chuyện rất bình thường. Không hiểu vì sao cô lại lo lắng đến như vậy. Chẳng lẽ những kỹ năng và kinh nghiệm mà cô tích góp rất nhiều năm. Nhưng từ khi bước vào giới giải trí, cô đã quên hết sạch những điều đó!
Bạch Y nắm chặt chiếc điện thoại di động ở trong tay, cô lén rời khỏi phòng chờ dành cho khách vip. Ở bên ngoài có rất đông người qua lại, nhưng mọi người không ai chú ý tới chỗ mà cô đang đứng. Ở sân bay luôn hoạt động suốt 24/24 giờ, tiếng động cơ máy bay chuẩn bị cất cánh, cùng với tiếng loa thông báo, và tiếng nói chuyện của các vị khách đang ngồi chờ chuẩn bị lên máy bay. Nhưng không hiểu lý do vì sao, chỗ mà cô đang đứng lại rất yên tĩnh.
Trong danh bạ của cô cũng chỉ lưu một vài số điện thoại, chỉ cần mấy tiếng bíp bíp vang lên, là điện thoại đã được kết nối, giống như người ở đầu dây bên kia luôn chờ điện thoại của cô.
"Alo, Y Y."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất quen thuộc, khiến cho Bạch Y đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng, "Minh Ý, anh vẫn ổn chứ?"
"Anh vẫn ổn, em đang ở đâu." Trình Minh Ý khẽ dừng lại một lúc, "Anh rất muốn được gặp em."
Bạch Y khẽ dựa người vào lan can, lại nhìn từng hàng máy bay đang chuẩn bị chờ cấp cánh, "Em đang ở sân bay, anh còn nhớ không em từng hứa với anh trước khi em rời khỏi Bắc Kinh thì em sẽ gọi điện thoại tới thông báo cho anh."
Đầu dây bên kia đột nhiên yên tĩnh, sau đó liền truyền đến một vài âm thanh, hình như có món đồ nào đó bị rơi xuống, Trình Minh Ý rất nóng vội hỏi: "Mấy giờ em lên máy bay, anh lập tức đi qua đó. Em đừng có đi."
"A?"
Sự nóng vội và vội vã của Trình Minh Ý, khiến cho Bạch Y hiểu ra rất nhiều điều. Người đàn ông luôn chững chạc trưởng thành, dù biết kỳ chuyện gì xảy ra vẫn luôn bình tĩnh để xử lý. Một Trình Minh Ý như vậy, cô cảm thấy rất lạ. Đại khái là vì phải đóng phim, nên cô thời gian tiếp xúc nhiều hơn với mấy bộ phim có kịch bản máu chó. Trong đầu lại liên tưởng đến cảnh sinh ly từ biệt của mấy nam nữ chính trong phim.
"Anh bình tĩnh lại nghe em nói. Anh không cần phải đi đến đây đâu." Bạch Y vội vàng lên tiếng, "Em với Thừa Hàng đang… không phải, em cùng Thừa Hàng chuẩn bị đi đến Thượng Hải để công tác. Anh đi đến đây để làm gì."
Sau khi nghe được cái tên kia, cả người Trình Minh Ý giống như đã bị rút cạn hết năng lượng, cả cơ thể anh như bị đóng băng lại mãi mà không di chuyển được, một lúc lâu sau anh mới từ tốn lên tiếng: "Em với Lục Thừa Hàng..."
"Vấn đề của chúng ta không hề liên quan gì đến Lục Thừa Hàng." Vì để tránh cho hai hiểu lầm nhau vì điều không cần thiết, Bạch Y muốn nói rõ ràng với anh tất cả mọi chuyện, "Minh Ý, em và anh. Mọi sự hiểu lầm và sự nghi ngờ của hai người chúng ta trong quá khứ. Tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa. Nhưng mà chị gái của em… Anh cũng đã nhìn thấy rồi đó. Lúc trước, em cố tình giấu diếm không nói thật cho anh biết, là em không đúng. Mà hiện tại, em không rõ chị ấy còn đang định làm gì. Vậy nên… anh hãy nghĩ xem… hai ta nên phải làm gì bây giờ?"
Ý định của Bạch Y chính là trong khoảng thời gian cô không có ở đây, cô muốn Trình Minh Ý hẹn Bạch Sương ra để nói chuyện. Không có cô ở đó, hai người bọn họ cũng tiện nói chuyện hơn. Mà tính tình Bạch Sương như vậy, muốn nói chuyện được với cô ấy thì luôn phải nhún nhường và không được nóng giận. Mà cô nghĩ lại, từ trước đến nay Trình Minh Ý chưa bao giờ phải cúi đầu trước người khác. Mà Bạch Sương cũng không phải người dễ đối phó, càng nghĩ cô cảm thấy buồn bã.
Sau khi bình tĩnh lại, chỉ số IQ của Trình Minh Ý cũng ngay lập tức quay trở lại, anh nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động, anh muốn hỏi cô một điều: "Y Y, em còn thích anh nữa không?"
"Thích." Bạch Y dừng lại một lúc, rồi bổ sung thêm, "Em rất thích anh."
Như hạn hán gặp phải trời mưa rào, tâm trạng lo lắng bồn chồn suốt nửa tháng nay của Trình Minh Ý cũng dần trở về đúng quỹ đạo, "Em vẫn còn giận anh chứ?"
"Vẫn còn, nhưng không quan trọng."
"..."
"Nếu không phải anh đuổi em ra khỏi nhà. Thì bây giờ làm gì có chuyện bị chị gái em tóm được nhược điểm chí mạng này." Bạch Y nhớ lại tình cảnh thê lương lúc đó, cô vẫn còn cảm thấy rất tức giận.
Trình Minh Ý bối rối giải thích: "Y Y, anh không hề đuổi em đi… Thôi được rồi, là vì anh không tốt, anh xin lỗi em. Nhưng mà, hình như có vẻ em rất sợ tổng giám đốc Bạch."
"Đương nhiên rồi." Mặc kệ là do những hồi ức còn lưu lại trong cơ thể, hay là do chính bản thân cô trong hiện tại , "Mấy người bọn em khi đứng trước mặt chị ấy, một lời còn không dám nói, cảm giác bị xem là người vô hình ý."
Trình Minh Ý bật cười nói: "Ồ, phải hiếm lắm anh mới được nhìn thấy có người khiến cho em sợ hãi đến như vậy."
"Anh không sợ chị ấy, thì mau chóng đi thu phục chị ấy đi."
"Được rồi, em cứ yên tâm đi."
Bạch Y trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô vẫn cảm thấy lo lắng nên muốn dặn dò thêm mấy câu: "Chị ấy… là một người rất thông minh. Nên hai người cứ từ từ nói chuyện với nhau."
Sắp đến giờ phải lên máy bay, Bạch Y nhìn thấy Lục Thừa Hàng và mấy vị khách bước ra khỏi phòng chờ, rồi khẽ nhìn mấy chỗ xung quanh, cuối cùng thì dừng lại ở trên người của cô. Bạch Y khẽ làm động tác ra hiệu với anh ta, ý của cô là bảo anh ta đừng chờ cô một lúc.
"Y Y, anh rất nhớ em." Trình Minh Ý nói, "Từ những ngày đầu chúng ta quen biết nhau cho đến tận bây giờ, chúng ta cũng chưa bao giờ tách nhau ra lâu như vậy."
Bạch Y: "Ừ, nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu muốn được ở gần bên nhau, cả hai người chúng ta đều phải nỗ lực hơn nữa. Em chuẩn bị phải đi công tác, anh cũng phải làm việc."
Bọn họ cũng giống như các cặp tình nhân khác, cũng chỉ dặn dò nhau vài câu đơn giản. Mà tình cảnh bây giờ, cũng giống như lúc Trình Minh Ý chuẩn bị đưa Bạch Y đến đoàn làm phim, chỉ khác là lần này cả hai cũng không biết bao giờ bọn họ mới gặp lại mặt nhau.
Mọi sự biến đổi trên sắc mặt của Bạch Y đều được Lục Thừa Hàng lưu lại hết vào trong ánh mắt, anh ta khẽ dừng lại, khi Bạch Y đi đến gần, Lục Thừa Hàng mới lên tiếng: "Bạn trai cũ của em lại gọi điện thoại tới làm phiền em à?"
Từ sau khi hai người bọn họ nói rõ ràng mọi chuyện với nhau, Bạch Y cũng dễ trở nên thoải mái hơn, cũng không còn giống với một chú nhím lúc nào cũng xù lông lên để cảnh giác, "Anh chỉ là vị hôn phu cũ của tôi, anh có cảm thấy anh đã quá để ý tới anh ấy rồi không."
Lục Thừa Hàng: "Việc anh có phải vị hôn phu cũ hay không thì vẫn còn chưa chắc chắn. Nhưng chắc chắn anh ta đã là bạn trai cũ của em."
Bạch Y suýt chút nữa thì mắc nghẹn: "Để tôi nhắc lại lý do vì sao anh trở thành vị hôn phu cũ của tôi. Còn không phải bởi vì một cô gái khác hay sao. Mà cũng nhờ như vậy, tôi mới có cơ hội quen biết với người bạn trai cũ?"
Lục Thừa Hàng im lặng không lên tiếng.
Với những gì anh ta được dạy bảo từ hồi còn nhỏ, cùng với gia thế và xuất thân của anh ta. Anh ta không được phép làm ra những hành động mất mặt, nếu không nhất định anh ta lao ra và quyết đấu một trận với tên kia. Hơn nữa với tính cách và tâm trạng hiện tại của Bạch Y, thì anh ta biết cũng nên phải dừng lại
Nỗ lực và phấn đấu suốt bao nhiêu năm qua mà vẫn không làm nên chuyện. Mà Trình Minh Ý chỉ cần mất có nửa năm. Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Nhưng anh ta cũng phải phục trước kết quả này.