Chiều cao của Bạch Y và Bạch Sương không chênh lệch nhau là mấy, nhưng khi đứng trước mặt Bạch Sương, Bạch Y luôn có cảm giác mình giống như một chú gà con cần được che chở. Sau buổi gặp mặt hôm đó, Bạch Y gần như bị Bạch Sương trói chặt lại, chỉ cần cô ấy ở đâu là cô cũng phải ở đó. Cô giúp cô ấy xử lý tài liệu và tra cứu thông tin. Lúc Bạch Sương mở video trực tuyến buổi họp, Bạch Y cũng phải chuẩn bị một cái ghế để ngồi bên cạnh lắng nghe buổi họp.
Lúc đầu, Bạch Y cũng cảm thấy rất lo lắng. Nhỡ Bạch Sương tìm đến gây chuyện với Trình Minh Ý. Dù sao thì với thực lực hiện tại của S&G, thì việc tạo rắc rối hay là có ý định muốn chèn ép đối phương trên thương trường, thậm chí giành bản hợp đồng hay cướp tay trên cũng rất dễ. Có khi còn dồn Trình Minh Ý vào đường cùng, khiến anh không thể ký kết bất kỳ bản hợp đồng nào.
Bạch Sương có thể nhìn thấy sự lo lắng của Bạch Y, cô ấy khẽ dừng công việc trên tay lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em nghĩ chị sẽ đem việc kinh doanh của công ty ra để đánh đổi. Chỉ vì giúp em hả giận thôi sao? Ồ, thực ra em cũng chưa quan trọng tới mức đó đâu?"
"..." Đây liệu có phải chị ruột của cô hay không.
"Chỉ là một cái công ty nhỏ xíu, giá trị thị trường mới có hơn tỷ. Mà muốn dùng cả tập đoàn lớn S&G để đối phó đối phương?" Bạch Sương tiếp tục làm nốt công việc, "Cậu ta cũng chưa quan trọng tới cái mức đó?"
"..."
Buổi tối, Thẩm Ngạo Kỳ đã nhờ nhân viên sắp xếp và chuẩn bị một căn phòng vip để mọi người cùng nhau ăn bữa tối. Dù gì thì hiện tại Bạch Y vẫn được xem là người trong giới giải trí, nếu chẳng may ai đó nhận ra cô, thì lại gặp phải một đống chuyện phiền toái. Trên bàn ăn mọi người thoải mái nói chuyện, Bạch Y nghĩ mình nên dành thời gian để trở nên thân thiết hơn với Bạch Sương. Dù gì cô ấy cũng là một trong số những người thân của cô, cô cũng cần chuẩn bị một vài thứ để bắt đầu lại từ đầu.
Căn phòng này đã được sắp xếp và bố trí lại, có một ban nhạc đang biểu diễn hòa tấu ca khúc. Đặc biệt là màu sắc cùng loài hoa đều được trang trí dựa theo sở thích của cả Bạch Sương lẫn Bạch Y, đúng là hai chị em nên có rất nhiều sở thích giống nhau.
Nhưng mà, tâm trạng vui vẻ từ khi bước vào căn phòng này cũng không kéo dài được bao lâu, nó đã bị phá hủy hoàn toàn khi cô nhìn thấy có người đang ngồi chờ trong phòng.
Lục Thừa Hàng nhìn thấy bọn họ xuất hiện, liền đứng dậy, "Trên đường đến mọi người gặp phải tắc đường à?"
Bạch Y khẽ nhíu mày, cô định ngồi chỗ cách Lục Thừa Hàng xa nhất, nhưng cô không hề nghĩ cái kẻ không có mắt nhìn Thẩm Ngạo Kỳ lại nhanh chân hơn cô. Mà bây giờ chỉ còn có hai chỗ chính là ngồi bên cạnh Lục Thừa Hàng hoặc ngồi ở vị trí đối diện với anh ta, ngồi ở chỗ nào cũng đều rất khó xử .
"Thừa Hàng, chuyện hợp tác bàn bạc ổn chứ?"
"Em cùng đi đàm phán với trưởng phòng pháp lý của công ty, mà bên phía đối tác có một vị từng là bạn học thời đại học của em." Lục Thừa Hàng nói, "Nên cũng rất am hiểu mấy chuyện tranh chấp tài sản, và họ rất hiểu rõ thị trường mà do tư sản nắm quyền."
Bạch Sương: "Chị có dự định muốn thành lập phân nhánh công ty ở Bắc Kinh. Chuyện này chị định giao cho em với Y Y."
Đột nhiên bị nhắc đến tên, Bạch Y ngay lập tức từ chối: "Không muốn!"
"Chị chỉ nói vậy thôi, em cũng không cần phải tỏ thái độ như vậy." Bạch Sương dường như rất quen thuộc với phản ứng vừa nãy của cô, cô ấy chỉ quay sang nhìn cô một cái rồi quay đi.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Bạch Sương ánh mắt dịu dàng đảo qua đảo lại giữa hai người, rõ ràng cả hai ngồi đối diện nhau nhưng dường như có cả một dải ngân hà ngăn cách giữa hai người, cô ấy từ tốn lên tiếng: "Bọn em định nói luôn bây giờ, hay là đợi ăn xong bữa cơm rồi nói chuyện?"
Lục Thừa Hàng: "Nói chuyện gì ạ?"
"Y Y muốn hủy bỏ hôn ước, mà em lại không muốn. Nên chị muốn hai em nêu rõ lý do của mình ra." Bạch Sương bật cười nói, "Chị sẽ đứng ở giữa quyết định."
Thẩm Ngạo Kỳ nói rất nhỏ: "Y Y không thích dùng lời nói để tranh luận. Dù cô ấy có giỏi ăn nói đến đâu thì cô ấy không thể thắng được Thừa Hàng."
Bạch Sương: "Nói nhiều cũng vô ích, đây không phải là lý do quan trọng."
Lục Thừa Hàng nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ, "Hôn ước của em và Y Y là do các vị trưởng bối quyết định, không thể tùy tiện hủy bỏ được."
"Ba mẹ chị đang đi du lịch, họ giao cho chị chuyện này, nói chị toàn quyền quyết định chuyện này." Bạch Sương nói, "Thừa Hàng, em thường xuyên lạnh nhạt với Y Y, lần này còn ở trước mặt mọi người khiến con bé phải bỏ nhà ra đi. Nếu em không đưa ra được lý do để thuyết phục chị. Thì chị nghĩ cuộc hôn ước này nên chấm dứt."
Bạch Y hai mắt phát sáng lên, kích động gọi một tiếng chị.
Bạch Sương cười nói: "Im miệng, ngồi im cho chị."
"... Vâng."
Lục Thừa Hàng quay sang nhìn Bạch Y một cái, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Sương, "Chị, em rất thích Y Y."
"Đây chính là cách mà em muốn thể hiện?" Bạch Sương chỉ cần nhìn vào mắt của Lục Thừa Hàng, là có thể nhìn ra hết tất cả suy nghĩ trong đầu anh ta.
Gương mặt luôn giữ được sự bình tĩnh và lạnh lùng, bây giờ cũng đã xuất hiện những gợn sóng nhấp nhô, "Chị, em làm như vậy cũng chỉ muốn Y Y mau chóng trưởng thành hơn, có thể phân biệt được rõ đâu là tình bạn, đâu là tình yêu. Mà em cũng chỉ muốn… Y Y có thể để ý tới em hơn."
Bạch Y khẽ nhíu mày: "Anh nói như vậy chẳng khác gì anh xem tôi là đồ ngốc."
Lục Thừa Hàng bật cười nói: "Lần này được gặp em, tôi nhìn thấy em trưởng thành hơn nhiều."
Thẩm Ngạo Kỳ chê chuyện chưa đủ lớn: "Tuy nhiên, người khiến cho cô ấy trưởng thành hơn lại là một người đàn ông khác."
Bạch Y lén đá cậu ta một cú thật mạnh.
Bạch Sương mỉm cười khẽ gật đầu: "Từ lúc hai đứa còn nhỏ cho đến bây giờ, chị luôn muốn chuyện tình cảm của hai đứa phải do hai đứa tự quyết định. Nhưng cách làm của em, chị thực sự không tán thành. Mà lần này, em rất quá đáng. Em luôn nói Y Y vẫn chưa hiểu rõ như thế nào mới là tình yêu. Nhưng mà Thừa Hàng à, chính em cũng không hiểu rõ nên dùng cách thức nào thể hiện cho người mình yêu xem. Mặc kệ đó là tình bạn, tình thân hay là tình yêu, đều sẽ không thể chịu được phép thử này đâu."
Lục Thừa Hàng quay đầu lại nhìn về phía Bạch Y, đôi mắt đen nháy sâu thẳm khẽ lóe lên một tia sáng, khiến cho người ta rất dễ để rung động. Lục Thừa Hàng thành khẩn nói: "Em xin lỗi, sau này em sẽ học hỏi thêm."
Ánh mắt của Bạch Sương xem lẫn giữa sự thấu hiểu và đau lòng, "Nhưng chị không lỡ lôi Y Y ra để cho em luyện tập."
"Chị..."
"Hãy tiến về phía trước, đối với tất cả mọi người chúng ta đều tốt đẹp." Bạch Sương trực tiếp đánh gãy lời nói của anh ta.
Bạch Y vừa nghe thấy câu nói này của Bạch Sương, cô cảm thấy rất hưng phấn xen lẫn với sự xúc động.
Nguyên chủ cùng Thẩm Ngạo Kỳ, Lục Thừa Hàng đều lớn lên dưới sự bảo vệ và chăm sóc của Bạch Sương, cùng một dây chuyền sản xuất và lắp ghép đã tạo nên, nên cả ba người đều sở hữu chỉ số IQ cao chót vót, nhưng chỉ số EQ lại rất thảm thương. Đặc biệt liên quan tới chuyện tình yêu, chẳng có ai trong số họ bình thường cả.
Tuy rằng Bạch Sương cảm thấy rất có lỗi với Lục Thừa Hàng, nhưng lúc nghe Bạch Y muốn hủy bỏ hôn ước, thì suy nghĩ đầu tiên của Bạch Sương là muốn đứng về phía của Bạch Y. Lục Thừa Hàng cũng giống như Thẩm Ngạo Kỳ, cả hai đều coi Bạch Sương là người chị gái. Có khi lời nói của bố mẹ hai bên chưa chắc có tầm quan trọng như lời nói của Bạch Sương.
Vì thế Bạch Y nhân cơ hội này, đem những ủy khuất mà nguyên chủ phải chịu đựng suốt mấy năm qua, cô càng nói càng khác xa với những gì mà Lục Thừa Hàng nghĩ trong đầu. Nguyên chủ vẫn chưa từng nói những lời này ra, nhưng Bạch Y lại muốn nói chuyện rõ ràng với Lục Thừa Hàng.
Rõ ràng cả hai từng là những người bạn rất thân thiết với nhau, nếu cả hai không bị ràng buộc nhau bởi một cuộc hôn ước. Thì chưa chắc mối quan hệ giữa nguyên chủ và Lục Thừa Hàng tệ đến mức này. Đến ngay cả lời nói thật lòng cũng không dám nói ra.
Bạch Y ánh mắt khẽ lướt qua người Lục Thừa Hàng, hình ảnh ngọn nến lung linh xuất hiện trong đôi mắt đen nháy của anh ta, hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạch Y còn cảm nhận được sự buồn bã trong đôi mắt đó, điều này khiến cho trái tim của cô đập rất nhanh.
Cô thực sự cảm nhận được Lục Thừa Hàng rất thích nguyên chủ, chỉ là anh ta đã dùng sai cách mà thôi.
Ăn xong bữa tối, Bạch Sương liền bảo Thẩm Ngạo Kỳ đưa Bạch Y đi về trước, còn Lục Thừa Hàng ở lại, cùng cô ấy đi dạo mấy vòng trong công viên, muốn nói chuyện riêng với anh ta.
Vừa mới bước ra khỏi nhà hàng, Thẩm Ngạo Kỳ vui vẻ hớn hở nói: "Tôi đã sớm nói trước với cậu rồi mà, cuộc hôn ước này của cậu sẽ không kéo dài được lâu. Quả nhiên là giống như những gì tôi dự đoán."
Bạch Y hoài nghi quay sang nhìn cậu ta: "Cậu nói câu này lúc nào sao tôi không nhớ? Mà cậu có tự tin chắc chắn là chị ấy có thể thuyết phục được luật sư Lục hay không?"
"Tài ăn nói của chị ấy đâu có thua kém gì Thừa Hàng." Thẩm Ngạo Kỳ lập luận rất chặt chẽ, "Cha mẹ của cậu, bố mẹ của Thừa Hàng, ngay cả chị ấy cùng với anh rể đều là những cặp vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc. Làm sao chị ấy có thể lỡ cho cậu bước vào cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Với lại, lần này cậu bỏ nhà ra đi, tuy cậu có nhận phải một vài thương tổn, nhưng chỉ cần một đòn là cậu đã hạ nốc ao đối thủ. Cậu ta vì cô thư ký kia chửi cậu trước mặt toàn bộ mọi người trong công ty. Chuyện này đã đến tai rất nhiều người, mà chuyện đã thành ra như vậy rồi càng níu kéo thì càng khiến cho mọi người cảm thấy mệt mỏi."
"..."
Bạch Y lười nghe cậu ta ba hoa chích chòe, liền quay mặt nhìn ra cửa sổ để ngắm khung cảnh buổi đêm của thành phố. Nhìn những ánh đèn neon thấp thoáng, có lẽ vì cô đã gỡ được gánh nặng lớn nhất trên người nguyên chủ, nên ngày hôm nay cô nhìn cảnh vật có vẻ nhìn đẹp mắt hơn.
Thẩm Ngạo Kỳ quay lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khóe môi Bạch Y, ngay lập tức dội cho cô một gáo nước lạnh: "Cho dù chồng của cậu có thể không phải là Thừa Hàng, nhưng chưa chắc Trình Minh Ý sẽ đến lượt. Nên cậu cười cái gì mà cười."
"... Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."
"Chị ấy rõ ràng rất yêu quý Thừa Hàng, nhưng vì sai lầm mà cậu ta phạm phải nên vẫn kiên quyết bỏ phiếu x cho cậu ta." Chuyện mà Thẩm Ngạo Kỳ thích nhất là khi nhìn thấy có người phải gặp họa, "Mà Trình Minh Ý đã làm ra nhiều chuyện như vậy, chị ấy không đem anh ta tẩn một trận, là đã khách khí với anh ta lắm rồi."
Bạch Y cãi lại: "Những chuyện đó đâu có liên quan gì đến anh ấy."
Thẩm Ngạo Kỳ nhân lúc đèn đỏ liền dừng xe lại, khẽ xoa đầu cô, "Đương nhiên anh ta không làm, nhưng vì anh ta mà người khác mới làm ra như vậy. Mà chuyện này ở trong mắt chị ấy thì không khác biệt nhau là mấy. Thôi, cậu đừng quá thương tâm, để anh đây giúp cậu đi tìm một người đàn ông tốt."
"Cút!"
Cách thức nói chuyện hay thái độ của cô dành cho Thẩm Ngạo Kỳ, Bạch Y hoàn toàn kế thừa những gì để lại của nguyên chủ, cô thực sự coi người này là bạn thân của mình.
***
Hoạt động kinh doanh của S&G chủ yếu là ở phía nam, mục đích đi đến Kinh thành lần này của Bạch Sương là muốn đi đến để bắt người, hai là cô ấy đang muốn điều tra. Ngày hôm đó, Bạch Sương chưa nói rõ ràng cụ thể, chỉ bảo Bạch Y đi theo Lục Thừa Hàng đến để gặp mặt và bàn chuyện với đối tác. Hoặc ở lại công ty cùng với Bạch Sương, ngồi nghe cuộc họp hội nghị trực tuyến, rồi ghi lại các báo cáo của các phòng ban.
Bạch Y đã không liên lạc với Trình Minh Ý trong một khoảng thời gian rất dài.
Bạch Sương sau khi nghe Thẩm Ngạo Kỳ kể bọn họ đều đang ở trong khách sạn của Thẩm Ngạo Kỳ, cô ấy cảm thấy cũng khá thú vị, cũng muốn vào đấy ở. Bạch Y cùng Bạch Sương lúc nào cũng như hình với bóng, cô không tìm thấy cơ hội để nói chuyện với Trình Minh Ý.
Hai ngày trước, Trình Minh Ý có gọi điện thoại tới cho cô, lúc đó Bạch Sương đang nghe người trợ lý báo cáo lại công việc, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Bạch Sương ra dấu hiệu cho người trợ lý dừng lại, rồi quay sang nhìn cô. Rõ ràng là ánh mắt rất dịu dàng nhưng cô cảm nhận trong đó có sự cảnh cáo.
Bạch Y cảm thấy lòng rất đau nhói, liền cúp điện thoại, rồi ngay lập gửi tin nhắn đến cho anh.
"Em đang vội, không tiện nghe máy."
Từ đó về sau, Trình Minh Ý chưa từng gọi điện thoại lại cho cô.
Nằm trên chiếc giường êm ái và thoải mái, tâm trạng của Bạch Y đang rất rối bời. Đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống mà mọi người thường xuyên ao ước. Nhưng vì sao đến tay cô, mọi chuyện lại thành ra như vậy. Đầu tiên là cô cảm thấy đau lòng vì Trình Minh Ý, sau này cô cảm thấy lo lắng cho Trình Minh Ý, hiện tại cô lo lắng cho tương lai mịt mờ của mình.
Trái tim nhỏ bé đáng thương tội nghiệp đang bị treo lơ lửng trên cành cây. Cô chẳng biết mình nên đi đâu về đâu. Bạch Y vừa bước xuống giường, liền nhờ Thẩm Ngạo Kỳ hẹn trước cho cô tới khám ở bệnh viện tư nhân. Cô muốn đến kiểm tra sức khỏe toàn diện, chắc chắn đầu của mình và trái tim vẫn rất khỏe mạnh, có khả năng sống đến 90 tuổi.
Thẩm Ngạo Kỳ chê chuyện vẫn chưa đủ lớn, còn cố tình sắp xếp cho phòng của Lục Thừa Hàng và Trình Minh Ý ở cạnh nhau. Bạch Y cố gắng nhẫn nhịn suốt mấy ngày, cuối cùng không nhịn được nữa. Nhân dịp ngày hôm nay, cô cùng với Lục Thừa Hàng đi đến gặp mặt đối tác, cô thử hỏi anh ta xem mấy ngày hôm nay anh ta có nhìn thấy Trình Minh Ý không.
Bỏ qua mấy chuyện yêu hận tình thù sang một bên, Lục Thừa Hàng thực sự là một người đàn ông rất xuất sắc, kể cả vẻ bề ngoài lẫn năng lực. Xuất thân từ gia đình giàu có lại còn là một vị luật sư rất nổi tiếng, nên anh ta luôn giữ được sự bình tĩnh và trầm ổn, biết tiến biết lùi, vừa thông minh lại còn rất ga lăng. Nếu là trước kia, Bạch Y cũng rất thích kết bạn với kiểu người như vậy.
Chỉ là nghi ngờ trong lòng cô vẫn chưa được giải đáp, lúc nói chuyện với anh ta Bạch Y vẫn cảm thấy không được thoải mái. Cô không biết ngày hôm đó Bạch Sương đã nói chuyện gì với anh ta, lúc về cũng không thấy chị ấy nhắc đến việc kia. Nên hiện tại cô không biết mình với Lục Thừa Hàng vẫn còn đang là hai vị hôn thê hôn phu bất hòa, hay là anh em bạn bè thân thiết.
"Trình Minh Ý?" Lục Thừa Hàng bình tĩnh nói, "Mấy ngày hôm nay anh không gặp anh ta. Chắc có lẽ anh ta đã từ bỏ nên rời đi rồi."
"Anh ấy sẽ không làm như vậy."
"Việc này tranh luận thì có ích gì." Lục Thừa Hàng giơ tay lên xem giờ, "Đi thôi, để anh mời em một bữa cơm."
Bạch Y nhìn Lục Thừa Hàng bằng ánh mắt đề phòng
Lục Thừa Hàng bật cười nói: "Tuy hai người chúng ta không có duyên làm vợ chồng. Nhưng anh cũng có thể coi là anh trai của em, với lại anh cũng muốn nghe câu chuyện của hai người bọn em. Không biết sau khi nghe xong, anh liệu có cảm động rồi nguyện ý rời đi hay không."
Anh trai...
Bạch Y ngây người ra trong chốc lát, cô ngập ngừng nói: "Bọn tôi
…mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, không hề có chuyện nào cảm động cả."
Lúc nam chính thổ lộ tình cảm với cô, có lẽ lúc đó cả hai người chưa thực sự nghiêm túc. Cả hai thuận theo đi tự nhiên và đi đến bước này, thực sự là điều mà cô không thể ngờ tới.
...
Bạch Sương lúc vẫn còn đang ở nước ngoài, cũng sai người đi điều tra khoảng thời gian mà Bạch Y vẫn còn hoạt động trong giới giải trí, ngay từ đầu cô ấy đã cảm thấy rất thú vị, cô ấy không hề nghĩ cô em gái này có kỹ thuật diễn xuất không hề tệ. Hồi còn nhỏ, mỗi lần gây ra chuyện rắc rối, đang chuẩn bị chờ trách phạt. Mà con bé này cũng tài, muốn khóc liền khóc được. Đôi mắt long lanh ngập tràn ánh nước ủy khuất nhìn bạn, khiến cho tất cả những quần chúng đang đứng xem đều không nỡ trách phạt con bé. Bố mẹ cũng hết cách, chỉ nói con bé mai sau có thể trở thành một vị diễn viên xuất chúng.
Kết quả là, con bé thực sự tiến thân vào giới showbiz.
Chỉ là về sau tần suất xuất hiện tên trên truyền thông, khiến cho nụ cười trên khóe môi của Bạch Sương dần biến mất. Bạch Sương thử tìm kiếm mấy từ khóa trên weibo và baidu. Mặc dù chuyện này đã qua một khoảng thời gian, nhưng vẫn có rất nhiều người đang thảo luận chuyện này.
Tuy rằng đối phương là người có lai lịch không tầm thường, nhưng không có thông tin nào mà tiền không moi ra được. Nếu có, thì chắc chắn là tiền vẫn chưa đủ[1]
[1] Ngắn gọn câu này là có tiền có tất cả.
Bạch Sương đang ngồi xem bản hợp đồng mà Lục Thừa Hàng vừa gửi đến, trợ lý gõ cửa rồi tiến vào phòng. Trợ lý thông báo cho cô ấy về lịch trình của ngày mai.
"Đã thông báo cho Chu tổng về bữa tiệc tối nay chưa?" Bạch Sương hỏi.
Trợ lý nghiêm túc trả lời: "Đã thông báo cho Chu tổng, hơn nữa còn bảo anh ấy dẫn theo Chu tiểu thư đến dự."
"Lý do?"
"Vì đại tiểu thư rất thích nghe các ca khúc của Chu tiểu thư, nên rất mong có cơ hội được gặp mặt và làm quen với cô ấy."
Bạch Sương khẽ gật đầu, một lúc sau hơi bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, "Để mấy người đó đến đông đủ, tôi đã phải thu xếp thời gian để đến gặp mặt, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra."
"Bên phía Trình tổng, chúng tôi cũng đã hẹn trước." Trợ lý nói, "Nhị tiểu thư cùng luật sư Lục vẫn còn đang ở trong văn phòng luật, hiện tại cả hai người vẫn chưa quay lại."
Bạch Sương tập trung nhìn vào màn hình máy tình, từ tốn nói: "Đã rõ, cứ kệ hai người bọn họ đi. Buổi tối nay, Thẩm Ngạo Kỳ sẽ đi chung với tôi. Cô cứ đi làm việc đi, xử lý xong công việc của ngày hôm nay, cô có thể trở về nghỉ ngơi sớm."
Thẩm Ngạo Kỳ cũng đã xử lý gần xong các công việc, lúc nhận được điện thoại của Bạch Sương. Vì quá sợ hãi, nên khoảng tầm hai giây sau cậu ta mới dám nghe điện thoại. Sau khi nghe được mục đích Bạch Sương đến tìm cậu ta, tinh thần của cậu ta ngay lập tức phấn chấn, nhân cơ hội nịnh nọt: "Chị, chị cứ để em làm tài xế cho chị."
Bạch Sương đã đến Bắc Kinh được một khoảng thời gian, cô ấy chưa hề nhắc đến chuyện kia dù chỉ là một chữ, Thẩm Ngạo Kỳ lúc đầu còn cảm thấy rất buồn bực, chẳng lẽ cứ để mấy việc kia bình thản trôi qua. Kết quả là, Bạch Sương sau khi mở rộng thị trường ở Phương Bắc, liền quyết định sẽ xử lý cái "chuyện nhỏ" kia.
Thẩm Ngạo Kỳ chỉ cần nghĩ đến điều này, liền lén lút quay sang nhìn người đang ngồi ở bên cạnh, ngay lập tức di dời ánh mắt, tập trung quan sát tình hình giao thông trước mặt.
"Có chuyện gì muốn hỏi thì cứ nói ra đi."
"..." Dù bị nhìn trúng tâm tư, nhưng vị tài xế này vẫn cảm thấy rất vui vẻ, "Chị đã chuẩn bị những gì để đối phó với mấy người bọn họ?"
Bạch Sương khẽ cười: "Đối phó? Em nói hơi quá lời. Chị chỉ đang muốn giải quyết mấy vấn đề mà Y Y vẫn chưa làm xong. Em gái của chị đâu thể vô duyên vô cớ lại phải chịu cái cảnh bắt nạt này được chứ."
Thẩm Ngạo Kỳ rất tán thành: "Em cũng nghĩ như vậy, cho dù là bất cứ ai cũng không thể bắt nạt Y Y."
"Không hẳn là vậy, là chị thì vẫn được."
"..."
Cuối cùng cũng tiến vào bãi để xe trong khách sạn, Bạch Sương cũng không ngay lập tức xuống xe, mà nói nên chờ một lúc. Chỗ hai người để xe khá tuyệt vời, từ chỗ này có thể nhìn rõ những vị khách bước vào. Thẩm Ngạo Kỳ khẽ chống tay lên tay lái, ngồi quan sát một lúc. Lúc này cậu ta mới hiểu rõ được ý định của Bạch Sương, hóa ra chị ấy ở chỗ này để quan sát những vị khách đặc biệt tối nay.
Nhưng cậu ta vừa quay đầu lại, Bạch Sương đang dựa lưng vào ghế, hai mắt đang nhắm chặt lại. Ánh đèn neon rực rỡ từ bên ngoài khách sạn xuyên qua lớp cửa kính để tiến vào trong xe, càng làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Sương. Nhìn bộ dáng của cô ấy lúc này không hề giống với người chuẩn bị hỏi cung tội phạm.
Chậc chậc, nhìn cái dáng vẻ này cũng đã lừa gạt được bao nhiêu người. Không hiểu vì sao có một luồng khí lạnh bao quanh khắp cơ thể, khiến cho Thẩm Ngạo Kỳ run lẩy bẩy.
Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi là người đến đầu tiên, vừa bước vào trong phòng họ liền cảm thấy rất ngạc nhiên. Ngày hôm nay hai người bọn họ đi đến đây để gặp mặt tổng giám đốc của S&G, hình như chiếc ghế được bày trong phòng có vẻ hơi nhiều.
Bọn họ ngồi xuống chưa được bao lâu, liền nhìn thấy Chu Cảnh Trạm cùng Chu Quỳnh Vũ xuất hiện, cả hai bên kia nhìn thấy nhau đều cảm thấy rất bất ngờ. Hiển nhiên cả bốn người bọn họ đều không nghĩ sẽ gặp mặt đối phương ở đây. Trình Minh Ý cùng Chu Quỳnh Vũ vẫn chưa từng gặp lại nhau kể từ khi cả hai bước ra khỏi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Lúc này khi hai người nhìn thấy nhau, phản ứng đầu tiên của Chu Quỳnh Vũ chính là bất ngờ, sau đó liền cảm thấy có hơi xấu hổ vội vàng nhìn sang hướng khác.
"Minh Ý, Minh Hi, sao hai người các cậu cũng ở đây?" Chu Cảnh Trạm hồi phục lại tinh thần, đi về phía bọn họ đang mời, "Tổng giám đốc của S&G cũng mời hai người đến?"
Trình Minh Hi: "Đúng vậy, cô ấy cũng mời hai người đến đây à?"
Chu Cảnh Trạm khẽ gật đầu: "Cô ấy bảo muốn bàn bạc dự án và muốn được hợp tác với tôi. Lúc đầu tôi còn chưa rõ, nhưng đi đến đây lại còn nhìn thấy hai cậu, nên tôi đoán chắc là dự án xây dựng khu du lịch ở Tam Á, đây là hạng mục mà mấy người chúng ta đang hợp tác với nhau."
"Cứ ngồi xuống đây trước đi." Trình Minh Ý quay sang nhìn Chu Quỳnh Vũ, bất động thanh sắc, "Cô ấy còn muốn mời Minh Vi tới đây, nhưng bởi vì dạo này Minh Vi đang rất bận nên không đi đến đây được."
Chu Cảnh Trạm ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này đâu liên quan gì đến Minh Vi, làm sao tổng giám đốc của công ty S&G lại biết đến cô ấy?"
"Chắc là muốn chị ấy đứng giữa để giật đây." Trình Minh Hi lại nhớ tới những gì mà vị trưởng phòng quan hệ xã hội lần trước nói, "Hình như công ty S&G rất hiểu rõ chuyện trong nhà chúng tôi."
Chu Cảnh Trạm vui sướng khi nhìn thấy người ta gặp họa: "Cái này chắc là do Minh Hi rồi, dù gì thì người ta cũng là ngôi sao nổi tiếng tầm quốc tế."
"Câm miệng lại, không phải nhà mấy anh cũng có Quỳnh Vũ à?"
Đột nhiên bị nhắc đến tên, động tác rót trà của Chu Quỳnh Vũ khẽ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Trình Minh Ý một lúc, nói một câu nhưng lại ẩn chứa hai ý nghĩa: "Người thích tôi, làm sao có thể nhiều bằng những người yêu thích Minh Hi."
Vừa mới nói câu này ra, bầu không khí ngay lập tức trở nên đông cứng lại. Sau đó, may mà nhờ Chu Cảnh Trạm làm bầu không khí nóng trở lại, người này từ lúc còn nhỏ đã rất có năng khiếu trong mấy chuyện kiểu này, nên buổi nói chuyện lần này cũng không đến mức tẻ nhạt.
"Đã rất lâu rồi mà tôi không nhìn thấy Tiểu Bạch, Minh Ý tại sao lần này cậu không dẫn cô ấy đi đến đây?" Chu Cảnh Trạm chỉ thuận miệng nói, "Làm gì mà suốt ngày kim ốc tàng kiều, thi thoảng cũng nên dẫn cô ấy đến đây gặp mọi người."
Lời nói này vừa mới nói ra, biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Quỳnh Vũ có hơi mất tự nhiên, tuy Trình Minh Hi cũng không quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng vẫn có thể đoán ra được một số chuyện. Trình Minh Ý tay khẽ nắm chặt lấy chiếc cốc, lông mi khẽ chớp.
"Y Y dạo này cô ấy đang rất bận, mà hôm nay đi đến đây để bàn bạc công việc, nên hôm nay không thích hợp để dẫn cô ấy đến đây." Trình Minh Ý bình tĩnh nói.
Chu Cảnh Trạm nở nụ cười đầy ẩn ý: "Đúng là Trình tổng, công tư phân minh rõ ràng."
"..."
Chu Cảnh Trạm còn muốn nói đùa thêm một vài câu, phía sau truyền đến một tiếng gõ cửa cùng với giọng nói của người phục vụ, bốn người bọn họ ngay lập tức đứng dậy.
Trình Minh Ý nhìn thấy người đang tiến vào, nhiệt độ trong mắt ngay lập tức hạ xuống, tay đút trong túi quần cũng dần nắm chặt lại, biểu cảm trên khuôn mặt thực sự rất khó đoán.
"Trưởng phòng Bạch?"
Trình Minh Hi khẽ nhíu mày lại, tại sao người đến đây lại là vị trưởng phòng quan hệ xã hội. Tuy công ty S&G là một trong số những tổng công ty lớn nhất trên thế giới và có vị thế vững vàng trên thị trường quốc tế. Nhưng sao họ có thể để một vị trưởng phòng quan hệ xã hội của một phân nhánh nhỏ của công ty đi đến đây gặp mặt bọn họ. Người này không có đủ tư cách để mời bọn họ ăn bữa tối. Lần này có đem theo một người đàn ông đi đến đây. Việc này giống như đang ngồi chờ đợi mở rương kho báu ra, nhưng lại phát hiện bên trong trống rỗng. Cảm giác từ trên cao bị rơi xuống đáy vực, khiến cho Trình Minh Hi có hơi mất kiên nhẫn. Dù chỉ là cảm xúc thoáng qua, nhưng tất cả mọi thứ đều thu hết vào đôi mắt của Bạch Sương.
Vẫn còn là một đứa trẻ.
Chu Cảnh Trạm cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng phản ứng của cậu ấy so với Trình Minh Hi thì khôn khéo hơn rất nhiều, cậu ấy tác phong nhanh nhẹn chủ động giơ tay ra: "Thật bất ngờ, vị khách mời chúng tôi đến đây là một cô gái vừa trẻ vừa xinh đẹp, lại còn cả một người đàn ông rất đẹp trai."
Bạch Sương cười, bắt tay với người kia: "Vị này chính là Thẩm tổng, là ông chủ của chuỗi khách sạn XX trên toàn thế giới, hôm nay anh ấy cũng muốn đi đến đây gặp mặt mọi người. Mà chúng ta đều là những người quen cả, nên mọi người cứ tự nhiên."
Thẩm Ngạo Kỳ hai tay đút túi quần, lúc nhìn thấy Trình Minh Ý, cậu ta khẽ nhếch khóe môi lên.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Chu Cảnh Trạm mới lên tiếng: "Thiệp mời chỉ ghi tên tiếng anh. Nên tôi cứ tưởng ngày hôm nay, người đến ăn bữa tối với chúng tôi chính là người nước ngoài."
"À, đó chính là tên tiếng Anh của tôi." Bạch Sương nhìn xung quanh phòng một vài, ánh mắt của cô ấy rất dịu dàng, "Tôi họ Bạch, hoặc mọi người có thể gọi tôi bằng cái tên Snow White."
Chu Cảnh Trạm bật cười, muốn đứng lên giới thiệu mọi người cho Thẩm Ngạo Kỳ và Bạch Sương làm quen, Bạch Sương khẽ xua tay, cô ấy dịu dàng nói: "Không lâu trước đó tôi từng có cơ hội gặp mặt hai vị Trình tổng, và tôi có ấn tượng rất tốt về hai người bọn họ."
Trình Minh Ý: "Ngài quá lời rồi." Tuy anh đang nói chuyện với Bạch Sương, nhưng ánh mắt của anh lại nhìn về phía của Thẩm Ngạo Kỳ.
Thẩm Ngạo Kỳ giả bộ nhưng không nhìn thấy, cầm cốc nước chanh lên uống cạn một hơi. Lúc nhận được điện thoại của Bạch Sương, cậu ta vì quá hưng phấn, nên vẫn chưa uống được một giọt nước nào.
Phục vụ vừa cầm thực đơn xong liền rời đi, Bạch Sương ngay lập tức thu lại cái ánh mắt dò xét, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Đồ ăn vẫn chưa được mang lên, nếu không thì mấy người chúng ta vào việc chính luôn đi."