Nam Diễm khó chịu, khó chịu quá thể, vừa muốn đắm chìm vừa kìm hãm lý trí.
Trước mắt, hiện lên hình ảnh "Nam Diễm" toàn thân đầy máu bị nhốt dưới tầng hầm tăm tối...
Phải chạy, phải chạy thật nhanh, phải tránh xa người này, "Nam Diễm" chết đau đớn cô thể giống như thế được.
Người đàn ông không thuộc về cô...
Nam Diễm trong cơn mê man bật người toan chạy đi, chân liền truyền đến cơn nóng hổi, cả cơ thể bị một lực lớn kéo ngược lại.
"Bạn nhỏ, muộn rồi."
Giọng Diệp Cảnh Ninh trầm đục, hơi thở nồng đậm mùi tình dục, Nam Diễm dùng sức đánh hắn, người nọ hệt như không biết đau, mặc cho cô đánh, dù sao cô cũng không thể thoát khỏi.
"A..."
Không biết tên này lại điên cái gì, giống như trừng phạt Nam Diễm, hắn dùng sức cắn vai cô.
"Bỏ ra..."
Giọng thiếu nữ thút thít, rơi vào tai người phía trên lại trở nên mị hoặc, Diệp Cảnh Ninh hít thở nặng nề hơn.
Mắt Diệp Cảnh Ninh đỏ ngầu, hắn bắt lấy tay cô, nắm thật chặt, đem tay cô chạm đến đũng quần, chỗ đó đã sưng to một mảng, nóng...rất nóng.
Nam Diễm hoảng người muốn rụt tay lại nhưng lại bị hắn ghì chặt.
"Bạn nhỏ, anh rất muốn nhưng em nhìn xem ... nó khó chịu."
Vừa nói, hắn dùng tay cô xoa xoa nơi nam căn đang kêu gào được phóng thích, Nam Diễm đơ luôn, mặt ngày càng đỏ, quay đầu trốn tránh.
Diệp Cảnh Ninh cười lớn, ngón tay miết nhẹ môi cô: "Đáng yêu."
Giọng điệu này, bộ dáng này của hắn, Nam Diễm không thích chút nào, có chút biến thái nha.
Khoang miệng lần nữa bị càn quét, Nam Diễm mơ hồ bị Diệp Cảnh Ninh ép ngẩng đầu đón nhận.
Ham muốn bùng cháy, dục vọng chiến thắng, chống cự ngày càng lỏng lẻo.
Nam Diễm để mặc Diệp Cảnh Ninh làm càn trên thân, mặc cho hắn từng chút gặm nhắm từng tấc thịt nõn nà.
Cảm nhận người phía dưới không còn chống cự, Diệp Cảnh Ninh ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt giao nhau, tựa như có lớp sương trước mắt, Nam Diễm phối hợp cùng hắn răng môi triền miên.
Âm thanh trong đầu Diệp Cảnh Ninh nổ tung, Nam Diễm đang đáp lễ hắn, cô thực sự như thế...
Muôn vàn tư vị truyền vào sâu thẩm tâm can, hệt như đã mơ thấy từ nhiều kiếp trước.
Nhìn xem, Diệp Cảnh Ninh mày nhìn xem, cô ấy là của mày...
Nam Diễm nghĩ bản thân có lẽ điên rồi, không phải cô đã thề tránh xa người này sao?
Cô đúng là đang tự tát vào mặt mình, giờ phút này cô chỉ muốn hỏi, cô là ai? Ở đâu? Đang làm gì?
Chỉ lần này thôi, duy nhất lần này...
"Bạn nhỏ, ở bên anh đi."
Âm thanh như sét đánh, đầu óc Nam Diễm cứng đờ, giọng Diệp Cảnh Ninh khàn đặc, hơi nóng phả vào tai hóa nỉ non, mê luyến. Nam Diễm không trả lời, mày nhăn khẽ, mắt dán chặt vào trần nhà.
Cô không có câu trả lời...
Nam Diễm đi từ choáng váng này đến choáng váng khác, bàn tay to lớn kia của Diệp Cảnh Ninh bỗng bóp thật mạnh vào gáy, nâng mình cô lên, một lần nữa hôn xuống.
Mùi vị vừa lạnh lẽo vừa điên cuồng, nồng nhiệt.
Nam Diễm hoàn toàn có thể cảm nhân được người kia hình như đang không vui, hắn dùng hành động khiến cô vừa đau đớn vừa yêu thích.
Da thịt cọ xát, cơ thể Nam Diễm nóng lên, giọng nói cũng có chút run: "Diệp... Cảnh Ninh."
"Ừ."
Nam Diễm không biết tại sao lại gọi tên hắn, môi lưỡi người kia chậm rãi hôn cần cổ trắng mịn, lâu lâu hắn lại khẽ cắn mút.
Diệp Cảnh Ninh thường ngày vốn là kẻ ít nói, trên giường lại càng ít hơn nhưng... hắn làm nhiều hơn nói.
Phạm vi ma sát dần thay đổi, Nam Diễm đỉnh đầu người nọ, cảm nhận được hai mảng anh đào trước ngực dần ướt át, Nam Diễm cảm thấy có chút ngứa, đôi lúc lại phát ra tiếng nước khiến cô không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Bàn tay ấm nóng xoa nắn bầu ngực nẩy nở, co giãn, căng tròn lại mềm mại.
Cảm giác vừa đau đớn vừa thoải mái khiến Nam Diễm muốn nhiều hơn thế...
Môi Diệp Cảnh Ninh bắt đầu rời đi, đầu lưỡi mơn trớn từ cằm trượt dài đến cổ sau đó dừng lại trên bầu ngực trắng tuyết, hắn hệt như loài thú hoang, há miệng ngậm, cắn, mút.
Nam Diễm vì động tình mà vặn vèo cơ thể, hơi ưỡn người lên để hắn mút lấy, cô giống như cá mắc cạn, cúi đầu nhìn người nọ đang vùi đầu vào ngực mình, động tác thuần thục, Nam Diễm chỉ có thể há miệng thở dốc.
Nhũ hoa diễm lệ, ướt át bị Diệp Cảnh Ninh ra sức khinh nhờn đến đáng thương, hết cắn mút lại dùng ngón tay vân vê đỉnh hoa đỏ ửng như một món đồ, hắn chơi đến chán chê lại há miệng ngậm lấy.
Nam Diễm cảm nhận được một khối nóng rực, cứng rắn cọ cào giữa hai chân mình bất giác run lên.
"Ưmm..." Nam Diễm bắt đầu rên rỉ cắn lấy môi.
Diệp Cảnh Ninh cường hãn ma sát bụng dưới, dần dà di chuyển xuống thấp hơn, tay hắn phủ lên phần thịt đầy đặn bắt đầu xoa nắn, một ngón tay nhanh nhảu du tẩu vào hoa huyệt chà sát.
Nơi đó đã một mảng ướt đẫm, Nam Diễm xấu hổ nhưng vẫn không kìm được mà thở dốc.
Ngón tay người đàn ông tiếp tục dây dưa không ngừng nghỉ, hệt như đang trêu đùa, lực đạo ma sát ngoài âm đế thay đổi liên tục đôi lúc mạnh mẽ đôi lúc kích thích chậm rãi.
Toàn thân tê dại, Nam Diễm cong người rên rỉ thành tiếng, hoa huyệt ấm nóng, đầu ngón tay lạnh lẽo không báo trước nhịp nhàng theo thủy huyệt trơn trượt tiến vào trong, tay còn lại hắn ấn ấn vào hạt châu giữa huyệt động.
Động tác dồn dập, miệng nhỏ phía dưới vốn đã ướt giờ lại càng óng ánh mật dịch.
Nam Diễm mơ mơ màng màng bị Diệp Cảnh Ninh điều khiển, hắn từ từ tách hai chân cô ra, đột nhiên cúi đầu hướng nơi mềm mại tiến đến.
"Ưmm...đừng..."
Nam Diễm thất kinh vội khép chân nhưng người kia lại nhanh hơn một bước, bắt lấy đầu gối cô kéo ra.
"Bạn nhỏ...không sao, rất thoải mái."
Giọng hắn khàn đặc đến đáng sợ, mặc cho Nam Diễm vặn vẹo tránh đi, thấp người đưa hoa huyệt vào sát miệng mình.
Âm thanh mút mát chùn chụt phát lên, bên trong, lưỡi người kia đang không ngừng tham luyết hút lấy mật dịch, đầu lưỡi khuấy đảo huyệt động.
"A..ưm...ưmm"
Nam Diễm như muốn nổ tung theo từng nhịp điệu của hắn, đầu lưỡi hết đưa ra lại đâm vào khiến cô vừa thấy được lắp đầy lại nhanh chóng hụt hẫng.
Diệp Cảnh Ninh rời đi, ngẩng dầu nhìn thiếu nữ vì mình mà nở rộ đến mỹ lệ.
Hắn yêu dáng vẻ này của cô chết đi được...
Nụ hôn của hắn nhiệt tình chuyển động từ hoa huyệt đến đùi, lên bụng và dừng lại mút lấy đầu ngực đang run rẩy dựng đứng, hắn thu hết mọi biểu cảm của cô gái vào đáy mắt, hết lần này đến lần khác khiến cô thần hồn điên đảo.
Ngón tay mân mê chen vào giữa hai chân đút vào lại đưa ra, ngoáy sâu rồi nhịp nhàng đưa đẩy, âm thanh nhóp nhép xen lẫn vào hơi thở rên rỉ tỉ tê.
Nam căn cứng rắn đã phồng rộp thành một khối lớn, Diệp Cảnh Ninh từ đầu đến giờ vẫn luôn cố chịu đựng cơn khó chịu.
-Rẹt-
Tiếng khóa kéo vang lên, mọi trói buộc biến mất, vật cương cứng nóng bỏng được phóng thích.
Từ trước đến nay, Nam Diễm chưa từng nhìn qua của bất kì nam nhân nào nên cô không biết cái đó của bọn họ kích cỡ ra sao nhưng Nam Diễm xin thề vật đó của nam chính đại nhân quả thật quá dọa người...vừa thô vừa to.
Dục vọng nam tính hết lần này đến lần khác khẽ cọ bên ngoài huyệt động, cảm giác đó khiến Nam Diễm khó chịu, muốn được cái gì đó lấp đầy.
Khuôn mặt Nam Diễm đỏ bừng, mắt thấy biến hóa của cô, Diệp Cảnh Ninh nhẹ giọng dụ dỗ: "Anh sẽ thật nhẹ..."
Vừa nói cơ thể hắn vừa trầm xuống, dưới sự ẩm ướt vật to nóng thuận lợi tiến vào trong...
Nam Diễm có lẽ không biết, trên giường lời nói của đám đàn ông chính là rác.
"Á...đau...đau." Nam Diễm đau điếng, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Phá tan lớp màn mỏng, huyệt động nhỏ bé bị vật to lớn cường ngạnh nhét vào, đau đớn không thể tả.
Không được, má nó, cô không thể, nó đau quá, còn tiếp bản thân sẽ chết mất.
"Không...không muốn nữa...đi ra...đi ra đi mà."
Nam Diễm nức nở thành tiếng, chống đẩy hai tay ngăn người kia lại.
Nam căn bị tiểu huyệt hút chặt lấy, bên trong mềm ơi là mềm, ấm ơi là ấm, dương vật được tầng tầng lớp lớp mị thịt thít chặt làm Diệp Cảnh Ninh mê luyến không dứt được.
Cảm giác này trước nay hắn chưa từng có, cơ thể nhỏ nhắn tỏa mùi hương như nắng mai thanh khiết khiến hắn dần mụ mị trầm mê.
"Ngoan nào, sẽ nhanh thôi không đau nữa..."
Hắn lại nỉ non không ngừng bên tai thiếu nữ, một lần nữa đẩy mạnh dục vọng vào trong.
"Á...á..."
Nam Diễm thét lên, bật người vòng tay qua cổ hắn ôm lấy.
"Không...muốn... dừng lại..." Mồ hôi đầm đìa, cô điên cuồng lắc đầu.
"Được, thuận theo ý em." Diệp Cảnh Ninh cười gian tà, cắn nhẹ lên tai cô.
"Không...phải...á..."
Cô bị hắn dày vò đến điên loạn, hai vú mềm mại theo chuyển động của hắn mà lên xuống không ngừng.
Dục vọng chi phối, cảm giác đau đớn giờ đây được lắp đầy bởi khoái cảm sung sướng, huyệt động dần nới lỏng ôm gọn dương vật to lớn.
Nam Diễm cắn chặt môi ngăn bản thân phát ra âm thanh.
"Đừng cắn...anh muốn nghe..." Hắn nói.
Tiết tấu một lúc một nhanh hơn, cô cảm thấy hình như không theo kịp ham muốn của Diệp Cảnh Ninh.
"Ưm...ưm..."
Làm tình với bạn nhỏ khiến hắn không bình tĩnh nổi, dục vọng cứ thế chôn sâu ngày càng cương cứng không có dấu hiệu yếu đi.
"Gọi tên anh..." Hắn nỉ non bên tai cô.
Nam Diễm như con rối, ngoan ngoãn làm theo.
"Cảnh...Ninh..."
"Tiếp tục."
"Cảnh Ninh...Cảnh...Ninh." Giọng cô ngắt quãng.
Giọng cô gái như bùa mê, hệt như bị xuân dược xâm chiếm, Diệp Cảnh Ninh tựa hổ đói, nắm lấy chân cô banh ra gác lên vai mình, đem dục vọng điên cuồng ra vào.
Mỗi lần thiếu nữ dưới thân phát ra tiếng rên rỉ, hắn lại hưởng thụ, tốc độ ra vào càng nhanh hơn.
Hắn đã mơ tưởng đến hình ảnh này biết bao lần, khi ấy hắn muốn ra sức tàn phá, ác liệt chiếm đoạt khiến cô phải nỉ non khóc lóc cầu xin hắn.
Nói được làm được, Nam Diễm bị hắn ăn đến độ cả người mềm nhũn không có tí sức lực, cổ họng cũng bắt đầu khô khốc khàn đặc.
Nơi kia bị nam căn nóng hổi nhét vào mạnh mẽ luật động, cái tầng suất nông sâu này như tra tấn Nam Diễm khiến cô mồ hôi bịn rịn.
Má nó, cô không chơi nữa...
Vừa định trốn, chân liền bị Diệp Cảnh Ninh bắt lấy kéo về, tiếp tục ra vào: "Bạn nhỏ, em không ngoan..."
Như muốn trừng phạt cái tội giữa chừng gián đoạn, hoa huyệt càng bị động chạm mạnh mẽ khiến cô rên rỉ lớn tiếng, dịch thủy trào ra, chỗ hai người giao hợp nhơm nhớp một mảng, ga giường ướt đẫm mơ hồ còn có tia máu xen lẫn trong đó.
"Từ...từ bỏ...không chịu nổi nữa..."
Diệp Cảnh Ninh cười tà tà, đưa tay gạt mấy sợi tóc trên trán cô: "Ừm, anh biết."
Dứt lời, hắn tiếp tục đâm vào sâu hơn...
Nam Diễm: "..." Cmn!
Nơi huyệt động, miệng nhỏ sưng tấy đỏ ửng nhưng người kia vẫn không buông tha, suốt cả đêm Nam Diễm không biết bản thân đã cùng hắn giao hoan mấy lần, thân thể cứ như thế bị giày vò.
Cao trào nối tiếp cao trào.
Đến khi bắn ra lần cuối cùng, Diệp Cảnh Ninh mệt nhoài nằm xuống ôm lấy tấm lưng trần của thiếu nữ, Nam Diễm cũng mệt đến bở hơi, mắt mờ tai ù mặc kệ người kia đang phảng phất thủ thỉ lời nói gì đó...
Hắn hôn hôn lên trán cô, ánh mắt sâu thẳm lại lưu luyến, hồi lâu, không biết cái tên này cắn trúng cái thuốc chó má gì lại lên cơn.
Cơ thể Nam Diễm bị lật lại...
Trước mắt tối dần, một nụ hôn lại rơi xuống như báo hiệu một kết cục không thể vãn hồi...
------------