Bầu trời bên ngoài đã trong và sáng hơn, ánh nắng đi vào cửa sổ, xuyên qua rèm cửa mỏng manh rọi vào cơ thể của đôi trai gái trên giường.
Thiếu nữ một thân quần áo đầy đủ, sạch sẽ, có lẽ đã được tắm qua, mắt vẫn nhắm nghiền chưa tỉnh, trên cổ ẩn hiện vài dấu hôn xanh tím.
Diệp Cảnh Ninh đưa mắt nhìn đồng hồ một cái liền liếc nhìn thiếu nữ đang được hắn ôm trong lòng. Hắn vân vê lọn tóc nhỏ, ngón tay miết nhẹ vào đôi môi sưng tấy bị hắn giày vò đêm qua.
Gương mặt người đàn ông ảm đạm, không nhìn ra cảm xúc gì, hắn từ từ cúi đầu, môi hắn chậm rãi hôn lên má cô gái nhỏ.
Trong tâm lặng liền xao động không ngừng nghỉ, âm ỉ vài tiếng nói vang vọng từ hư không, nó gào thét, cuồng loạn hệt như cái cây sắp chết tìm được nước.
'Của mày, người này là của mày.'
'Bắt lấy cô ấy đi.'
'Cô ấy là của mày.'
'Của mày.'
Ánh nắng ngoài phòng lay động không ngừng, Nam Diêm vốn đã thanh tĩnh từ lâu, nhớ lại đêm qua bản thân đã điên cuồng ra sao liền không dám tỉnh dậy, mắt tuy nhắm nghiền nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Diệp Cảnh Ninh, hơi thở hắn sát gần, phả nóng vào má làm Nam Diễm bất giác căng thẳng, nhịp tim gia tốc muốn nổ tung.
Nam Diễm giả vờ bản thân vẫn ngủ say không biết gì, như có như không gạt đi bàn tay đang làm loạn trên má, muốn xoay người quay lưng về phía người kia, cơ thể liền kéo ngược lại.
"Bạn nhỏ, anh biết em đã tỉnh."
Nam Diễm: Móe!
Cô thề sẽ nhắm mắt chờ chết...đúng là tự mình hại mình mà.
Diệp Cảnh Ninh dễ gì buông tha, hắn nhìn cái mặt đỏ lửng của thiếu nữ bắt đầu trêu chọc.
"Đừng giả vờ nữa bạn nhỏ, em không biết bản thân diễn kịch rất tệ à? Mỗi lần như vậy, anh đều kĩ càng nhìn thấu được...giống như tối qua, cơ thể này đều bị anh kĩ càng thưởng thức..."
Nam Diễm: Cô đi chết đây, tạm biệt.
Giọng điệu Diệp Cảnh Ninh trở nên tà mị, hắn ghé sát vào tai cô âm thanh nhỏ dần.
"Cho nên, Nam Diễm nếu em còn không tỉnh, anh liền...ăn em."
"Tỉnh rồi... em tỉnh rồi."
Nam Diễm vội xốc chăn lên nhảy xuống giường nhưng mà... má ơi, đùi đau, ngực đau, toàn thân đau nhức, đặc biệt là thân dưới, cô cảm giác cả cơ thể đều mất đi trọng lực.
Cô cố gắng lắm mới đứng vững được, như nhớ đến gì đó vội đưa ray sờ soạng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Má ơi, có mặc đồ nha...
Nam Diễm miết chặt mép quần, xấu hổ nhìn Diệp Cảnh Ninh ngả ngớn nằm trên giường, hắng giọng giả vờ bình tĩnh nói:
"Mặc dù ban đầu là anh ra tay trước nhưng em không trách gì hết, vì sau đó cũng là... chậc, dù sao, đêm qua hai bên đều có lợi, anh... cũng đừng suy nghĩ nhiều. Yên tâm, em suy nghĩ rất thoáng, anh... anh không cần chịu trách nhiệm gì hết."
"Ồ."
Ồ? Thái độ gì? Cô nói nhiều như vậy mà hắn chỉ "ồ"?
Nam Diễm nhỏ giọng: "Vậy... anh có thể xem như đêm qua chưa có gì rồi quên đi nha."
"Ha ha, không nói lời nào, coi như là anh đồng ý."
"Được rồi, cứ như vậy đi ha, em thề sau này không tìm anh ăn vạ hay gây rắc rối gì đâu..."
Người kia vẫn không trả lời, Nam Diễm cảm thấy bất an, đúng là chán sống thật mà, nam chính đại nhân mà cô cũng dám ngủ.
Diệp Cảnh Ninh im lặng nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng luyên tha luyên thuyên mà trộm cười.
A...đây là hắn bị bạn nhỏ chối bỏ?
Nam Diễm cẩn thận ngẩng đầu liền chạm vào đôi mắt sâu hút như không đáy của người kia, nó như có ma thuật khiến người khác bất cẩn trầm mê rơi vào.
Ngược chiều ánh sáng bên ngoài, cơ thể hắn thoáng tia lười nhác, tóc hơi rối, thân vận sơ mi trắng, cút áo đến cài cũng không đàng hoàn, ẩn hiện lòng ngực nam tính, rộng lớn.
Khác với các nam chính mà Nam Diễm từng đọc qua trước đây, không phải là làn da màu đồng rắn chắc, Diệp Cảnh Ninh có làn da thiên trắng ẩn ẩn có nét thư sinh nhưng với cái diễn cảnh điên cuồng đêm qua, hắn chính là tên văn nhã bại hoại...
Diệp Cảnh Ninh không tránh né cái nhìn đánh giá của bạn nhỏ, dùng giọng điệu dụ dỗ: "Bạn nhỏ, lại đây."
"Lại...lại... để làm gì?"
Nam Diễm bắt đầu lắp bắp.
"Lại đây." Người kia lặp lại.
Còi cảnh báo vang lên, Nam Diễm bị cái nhìn tròng trọc của Diệp Cảnh Ninh mà hồi hộp, nên hay không nên đây.
Vì tiếc rẻ mạng sống, Nam Diễm thận trọng từng bước tiến đến hướng giường bệnh.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước...
Diệp Cảnh Ninh ngồi đó nhìn cô gái nhỏ đang cảnh giác lại gần, ánh mắt lại thập phần gian tà...
"Á."
Trước mắt Nam Diễm quay cuồng, trời đất chao đảo, cánh tay bị một lực bắt lấy, kéo cô ngã lên giường, vừa kịp hét lên một tiếng, hồn còn chưa về, Nam Diễm đã bị Diệp Cảnh Ninh khóa chặt dưới thân.
Mắt thấy người phía trên sắp hôn mình, bàn tay nhỏ đặt trên lòng ngực lạnh lẽo ngăn không cho hắn cúi xuống thấp hơn.
"Anh...bình tĩnh...đừng manh động...nghe em nói có được không?"
"Ừ, em nói đi."
Nam Diễm thấy người nọ đã ngừng liền thở dài nhẹ nhõm, miêng bắt đầu nói nhảm.
"Lúc trước, có lần em xem bói cho anh, anh còn nhớ không?"
"Ừ."
"Em đã nói rất nhanh thôi người định mệnh của anh sẽ đến."
"Ừ."
Anh nói thì nói cmn đừng có mà liếm tai của tôi...
Cảm nhận vành tai ươn ướt, Nam Diễm nghiêng đầu tránh đi kết quả môi của Diệp Cảnh Ninh lại chuyển dời xuống cần cổ, hắn cứ ba hôn bảy hít khiến Nam Diễm muốn khụy tại chỗ.
"Nói có khi anh không tin, cô gái đó sắp đến rồi, anh với em như vậy...ầy, anh yên tâm, em rất biết điều, chuyện này em sẽ không nói ai hết... sống để bụng chết mang theo."
"Với lại em nói rồi, không ai nợ ai... ưm..."
Hắn là chó sao?
Cổ đột nhiên cắn, Nam Diễm vùng vẫy, cơ thể liền bị ghìm chặt, gương mặt bị bàn tay to lớn nắm lấy ép cô đối diện với hắn.
Nơi kia vừa vặn chạm vào bụng nhỏ của cô...hình như hơi cộm a.
Nam Diễm: abceh!fsrgt@#g%zw
Giờ phút này, Nam Diễm chỉ biết câm nín, mặt đỏ lửng, trốn tránh ánh nhìn như lang hổ của Diệp Cảnh Ninh.
Diệp Cảnh Ninh thật đúng không an phận, nếm được mật liền muốn chiếm cả tổ ong.
Chưa kịp hoàn hồn, mùi hương thanh lãnh tràn ngập khoang mũi, môi Nam Diễm bị người kia ngậm lấy, nụ hôn này có chút ôn nhu lại có chút bạo ngược.
"Ưm..."
Vạt áo bị vén lên, bàn tay mát lạnh di chuyển lướt qua eo Nam Diễm, dừng ở trước ngực, nơi đó bắt đầu bị người kia vun xới.
Ký ức đêm qua mạnh mẽ tràn vào đại não, cô không chấp nhận nổi hiện thực này, lúc ấy, bản thân không quyết liệt từ chối Diệp Cảnh Ninh, mà còn thuận nước đẩy thuyền cùng hắn...
Mắt thấy mặt thiếu nữ đỏ ửng, Diệp Cảnh Ninh hôn hôn lên má cô: "Bạn nhỏ, không cần thẹn thùng như thế..."
Cảm giác xấu hổ ập tới, Nam Diễm bất lực bị nam chính ôm chặt.
"Đừng...bỏ ra."
"Được, anh không bỏ."
Cmn! Tên này là đang cố hiểu sai ý cô đúng không?
"Buông ra..."
Bàn tay trên ngực ngày càng dùng lực, cô trố mắt quát lên nhưng người này không có vẻ gì muốn tha cho cô.
Lát sau, hắn nhỏ giọng hỏi: "Chỗ này không được sao?"
"Đúng, đúng." Nam Diễm gật đầu lia lịa, cmn cái này cần phải hỏi sao?
"Vậy còn chỗ...này..."
Ánh mắt Diệp Cảnh Ninh lưu chuyển tối dần, bàn tay đang bóp chặt một bên ngực tròn mọng cuối cùng cũng buông lỏng, bất ngờ sượt qua bụng, cách một tầng vải nó dừng ở nơi tư mật nhạy cảm.
"Chỗ này thì sao? Hửm." Giọng Diệp Cảnh Ninh ẩn ẩn tia ám muội.
"Tất nhiên không...ưm..."
Ngón tay hắn ác liệt ấn vào huyệt động làm Nam Diễm rên lên một tiếng.
"Diệp Cảnh Ninh, anh vô sỉ." Cô gằng giọng tức giận.
Biến thái!
Biến thái!
Biến thái!
Đáy lòng Nam Diễm cuồng loạn phỉ nhổ, Diệp Cảnh Ninh tên chó này.
"Anh biến đi...ưm...bỏ tay ra..."
"Em đừng nóng, bình tĩnh nào, đừng tức giận nữa nhé..."
Đáp lại vẻ mặt tức giận của Nam Diễm chính là giọng điệu dỗ dàng của hắn, nếu ai nghe thấy liền sẽ nghĩ ây da sao nam nhân này dịu dàng đến thế...nhưng không.
Phía trên, miệng nói lời sạch sẽ, phía dưới, bàn tay lại bại hoại, xấu xa.
Lúc nói mấy lời trên đó, cách một tầng vải, ngón tay hắn một ấn chín xoa vào hoa huy*t, động tác khi nhanh khi chậm làm cơ thể Nam Diễm cũng bắt đầu biến hóa.
Hình như chỗ kia có dấu hiệu tê rần, thủy dịch cũng từ từ trào ra...
Nam Diễm xấu hổ muốn chết, sao nơi đó của cô lại mẫn cảm thế chứ?
"A..." Cơn ngứa ngáy lan tràn khiến, cô ưỡn cong người, rên khe khẽ.
Ý cười trên mặt Diệp Cảnh Ninh ngày càng sâu, hắn hôn lên trán cô gái: "Bạn nhỏ thật đáng yêu,...hình như anh càng thích em hơn rồi."
"Tránh...ra..."
Nam Diễm có giãy giụa phản kháng nhưng không đáng kể, tên kia quá trâu, cơ thể dễ dàng bị hắn khống chế.
Chớp lấy thời cơ, bàn tay xấu xa bắt đầu luồng vào bên trong, lần này nó không an phận nằm bên ngoài cái quần bệnh nhân cũng không an phận bên ngoài quần lót mỏng manh...nó nhanh nhẹn nhắm đến nơi non mềm mà tiến đến.
hoa huy*t nằm gọn trong bàn tay lạnh lẽo...
Ngón tay hắn mơn trớn từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, một ngón, hai ngón đến ba ngón, nó cọ sát gắt gao nơi huyệt động, thuận thế theo dịch thủy tiến vào trong.
Nếu nói không thoải mái là nói dối, Nam Diễm bị nhịp điệu ra vào của hắn làm cho phát điên.
"Ưm...m..." Hơi thở nặng nề, cổ họng phát ra âm thanh ngâm nga kiều mị.
Tầng tầng lớp lớp mị thịt hút chặt lấy ngón tay Diệp Cảnh Ninh, tiếng nước anh ách, nhóp nhép lung chuyển trong gian phòng bệnh trắng xóa.
Hệt như trong trí nhớ của hắn, nơi này rất ấm áp...
Bàn tay ướt đẫm thủy dịch vẫn đang luật động không ngừng nghỉ, Diệp Cảnh Ninh hưởng thụ gương mặt động tình đỏ lửng của Nam Diễm liền cảm thấy có thành tựu.
Khát vọng muốn có được Nam Diễm ngày càng mạnh mẽ...
Động tác chậm lại, hắn cúi xuống cắn lấy tai cô, giọng hắn ồn ồn nặng nề.
"Bạn nhỏ, nó...lại muốn gặp em..."
Nam Diễm trong cơn mê man nào biết 'nó' mà nam chính đại nhân nhắc đến là cái đứa chó má nào.
Như đọc được suy nghĩ, Diệp Cảnh Ninh liền xấu xa cạ cạ cái gọi là 'nó' vào bụng cô...
Nam Diễm: abceh!fsrgt@#g%zw
"Không muốn." Nam Diễm hoảng hồn từ chối gặp "nó", cô không muốn chết đâu.
"Hửm? Có muốn không?"
Dứt lời, ngón tay đang rảnh rỗi liền ác liệt thúc vào hoa huy*t một cái rất nhanh liền rút ra, ngấp nghé bên ngoài cửa động giống như đang đợi lệnh.
"Á...ưm...không...muốn..."
"Có muốn không?"
"Không...á..."
"Nói lại..."
"Không...muốn...ưm...bỏ ra..."
Mỗi một lần Nam Diễm nói không là một lần ngón tay hắn lại một lần hung hăng tiến vào, nơi đó vì quá kịch liệt vốn đã sưng tấy một mảnh cộng thêm với động tác hiện giờ càng khiến cô đau đớn không thôi.
Hắn rõ ràng là đang hành hạ cô.
"Bạn nhỏ, em không ngoan chút nào." Hắn hôn hôn lên mắt thiếu nữ, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thập phần tà ác.
Vừa nói, hoa huy*t lại bị đâm sâu không ngừng, ba nặng một nhẹ, hắn hết chạm chỗ này gảy chỗ kia khiến Nam Diễm cứ lơ lơ lửng lửng, tiếng rên rỉ phát ra không dứt...
"Ưm...ưm..."
Khoái cảm lan tràn đến, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, nó chồng chất vào nhau, xúc cảm giống hệt tối qua.
Diệp Cảnh Ninh thật sự rất biết cách làm cô khổ sở, hắn thay đổi liên tục, giống như trêu đùa, ngón tay hắn khẽ xoa xoa lên mép hoa bên ngoài, càng xoa Nam Diễm lại càng thở dốc.
Dịu dàng qua đi, ngón tay biến hóa một cách gian ác, nó ra vào hoa huy*t càng lúc càng nhanh và sâu hơn, thủy dịch dọc theo ngón tay chảy ra ngoài.
Hết lần này đến lần khác, Diệp Cảnh Ninh chỉ bằng ngón tay của mình đã khiến Nam Diễm gục ngã trước khoái cảm sâu thẳm...
"Diệp...Cảnh Ninh...dừng lại..."
"Ưm...nó sắp...sắp...a...a..."
Khoái cảm đạt đến đỉnh điểm, hơi thở nặng nề, đứt quãng, Nam Diễm mệt nhoài trên giường bệnh.
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh sáng trong mắt Diệp Cảnh Ninh tối đi, hắn cúi người xuống muốn chạm vào môi Nam Diễm nhưng bị cô tức giận tránh đi, hắn rơi vào khoảng không.
Căn phòng đột ngột trở nên thing lặng, người kia không động nữa, hắn rút bỏ bàn tay ra ngoài, cả cơ thể trầm xuống, Nam Diễm sợ rằng hắn lại tức giận sẽ tàn ác làm cô hệt đêm qua...
"Xin anh...đừng."
Nhưng có lẽ là cô nghĩ nhiều Diệp Cảnh Ninh chợt nghiêng người nằm sang bên cạnh ôm lấy cô.
Cô được tha rồi?
Nam Diễm thật không rõ nam chính đại nhân bị làm sao, bất động nằm trong ngực hắn.
Tầm mắt Diệp Cảnh Ninh bao phủ lấy thiếu nữ bên cạnh, làn da trắng tuyết, mái tóc dài mềm mại, con ngươi ví như sao trời lấp lánh lại khó với lấy...
Thanh âm Diệp Cảnh Ninh trầm thấp: "Ở bên anh."
Hơi nóng phả vào tai, Nam Diễm nghiêng đầu không nhìn hắn, ánh mắt dán chặt vào màn cửa lung lay, thanh tâm xao động, mông lung lại xa vời.
Câu thoại đã thấy nhiều lần trong trang sách, bất kì ai cũng nao lòng muốn bắt lấy...
Mọi thứ trở lại với tinh không, Nam Diễm không biết kết thúc sẽ ra sao, có khi lại tìm thấy một "Nam Diễm" không may mắn.
"Không thể."
- -----------------
Ta nói nhiều khi xui xui, cũng tâm cơ ăn sạch người ta đồ đó mà ẻm hỏng có chịu quen, chúc na9 may mắn lần sau.